Edit: BonnieĐoàn phim "Huyền Vũ" chỉ còn mấy ngày phải chụp ở trường quay ngoại ô thành phố J.
Hạ Minh Ngọc vốn chuẩn bị đưa Đàm Khanh về thẳng khách sạn. Nhưng xe còn chưa kịp vào trường quay, Đàm Khanh đã bảo Hạ Minh Ngọc dừng xe lại, tự mình mở cửa nhảy xuống, sau đó lấy hành lý ở hàng ghế sau ra: "Không cần đưa nữa, tự tui vào là được!"
Hạ Minh Ngọc nhìn bản đồ: "Vẫn còn một đoạn đường nữa mới tới khách sạn đoàn phim ở, đi lên."
"Không cần đâu!"
Mùa đông gió thổi khiến Đàm Khanh rụt cổ một cái, "Tui vẫn nên tự đi thì hơn, tránh để paparazzi chụp được."
Hạ Minh Ngọc cau mày, lạnh lùng nói: "Chụp được đương nhiên tôi sẽ xử lý."
Đàm Khanh trợn tròn hai mắt, nghi ngờ nhìn Hạ Minh Ngọc: "Vẫn là thôi đi, chúng ta phải bóp chết tất cả những khả năng ở trong nôi."
Quan trọng nhất là —
Nếu bị chụp được còn đi câu dẫn người khác, há chẳng phải hắn sẽ thành hồ ly tinh chân đạp một hai ba bốn chiếc thuyền sao?
Vậy chắc chắn là không được.
Đàm Khanh gõ bàn tính nhỏ lách cách xong, khoát tay nói: "Tui đi đây!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Anh há miệng, rốt cuộc vẫn là không nói gì.
Nhìn Đàm Khanh xách vali nhỏ của mình, bước vào trường quay, biến mất không thấy, Hạ Minh Ngọc trầm mặc ngồi ở trong xe một lát rồi mới khởi động xe, đang chuẩn bị đánh tay lái, điện thoại để ở bên cạnh đột nhiên vang lên.
Người gọi đến là Dung Thịnh.
Hạ Minh Ngọc nghe điện thoại: "Chuyện gì?"
Bên đầu điện thoại kia, Dung Thịnh nghe vậy mà tâm trạng vẫn rất tốt, mở miệng nói: "Ai ui, sao tiểu gia lại nghe giọng cậu cứ như dục cầu bất mãn vậy? Cuộc sống hạnh phúc với Đàm Khanh không hài hòa?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Một đao này có thể nói là vô cùng xuyên tim.
Trong giọng nói của Hạ Minh Ngọc cũng mang theo vụn băng: "Có chuyện thì nói, không có thì cút."
"Ê ê ê ê ê —"
Dung Thịnh vội vàng gọi anh lại, "Xem ra là thật sự không hòa hài à? Có cần tôi tặng cậu mấy bộ sách quý nam nam không?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc bị nghẹn mấy giây, lạnh như băng nói: "Không phải trước kia cậu không thích nam sao? Có mục tiêu rồi à?"
Lần này Dung Thịnh rốt cuộc không thể lập tức tiếp lời được nữa.
Mãi lâu sau, hắn ta mới có chút miễn cưỡng cười một tiếng: "Thôi kệ đi, có bao nhiêu bụi hoa đang chờ tôi đây, cũng không thể vì một cây cỏ xanh mà thắt cổ chết được."
Không đợi Hạ Minh Ngọc nói chuyện, Dung Thịnh đã đổi đề tài thật nhanh: "Nhưng hôm nay tôi gọi điện cũng không phải muốn nói với cậu chuyện này. Ba tôi tỉnh rồi, cậu biết không?"
Hạ Minh Ngọc nhìn về phía bụi cây gần đó một cái: "Sáng hôm nay có nghe nói."
Dung Thịnh chậc một tiếng: "Cậu chỉ nghe nói đã tỉnh thôi hả? Không nghe được những chuyện khác sao?"
Mấy ánh đèn lướt qua bụi cỏ, Hạ Minh Ngọc thu hồi tầm mắt: "Cậu đặc biệt gọi điện cho tôi, chính là muốn báo cho tôi biết ba cậu hỏng?"
Dung Thịnh mắng một câu: "ĐM, chuyện này mà cậu cũng biết! Còn có ai biết nữa không?!"
Hạ Minh Ngọc nói: "Tạm thời thì không. Nhưng bệnh viện lắm mồm, loại chuyện này một truyền mười mười truyền trăm, cậu không đè ép được đâu."
Dung Thịnh nghĩ cũng phải, chỉ đành lui một bước, bắt đầu bát quái cùng Hạ Minh Ngọc: "Cậu không biết được vẻ mặt của lão lúc tối qua tỉnh lại phát hiện mình bị phế đâu, cười chết tôi!"
Người ở trong bụi cây lại sột soạt một trận, chắc hẳn cho rằng không bị phát hiện, nên mới đổi vị trí cách Hạ Minh Ngọc gần hơn.
Hạ Minh Ngọc vừa mở cửa xe xuống xe, vừa thuận miệng nói: "Bác sĩ nói do nguyên nhân gì?"
Dung Thịnh lắc đầu một cái, cười ngả nghiêng ngã ngửa: "Quỷ mới biết. Cậu có biết bác sĩ nói gì với tôi không? Nói là bởi vì ngoại lực tạo thành, có thể là ngoài ý muốn mà cũng có thể là do người làm. Mẹ nó, thật sự muốn biết ai giúp tôi hả giận quá, nhất định ông đây sẽ lấy thân báo đáp!"
Trong lúc nói chuyện, Hạ Minh Ngọc đã đi tới trước bụi hoa.
Đưa tay vạch một cái, liền thấy hai phóng viên giải trí cầm điện thoại đội mũ rúc ở bên trong.
Hạ Minh Ngọc bảo Dung Thịnh chờ một chút, sau đó để điện thoại xa ra, cúi đầu hỏi: "Chụp được cái gì rồi?"
Chắc hẳn hai người này vẫn còn là người mới, một người trong đó hiển nhiên là khéo đưa đẩy hơn, vội vàng đứng lên đưa cho Hạ Minh Ngọc một điếu thuốc, cười nói: "Xin lỗi Hạ tiên sinh, ngài đừng nóng giận, chúng tôi không chụp ngài, chỉ chụp xe của ngài cùng..."
Hạ Minh Ngọc: "Cùng cái gì?"
Trong phút chốc phóng viên không xác định được có nên báo tên ra không, do dự một lúc lâu mới nói: "Cùng, là cùng Đàm Khanh tiên sinh?"
Hạ Minh Ngọc chìa tay về phía cái điện thoại của phóng viên, "Đưa tôi xem một chút."
Phóng viên: "..."
Phóng viên giải trí muốn sống được lâu trong showbiz, luôn phải biết đúng mực. Người như Hạ Minh Ngọc, bọn họ không đắc tội nổi.
Vì vậy tên phóng viên có nhiều năm kinh nghiệm hơn một chút kia chỉ đắn đo mấy giây, liền sảng khoái đưa điện thoại ra: "Hạ tiên sinh, ảnh chụp đều ở đây cả, ngài không thích tấm nào cứ xóa thoải mái!"
Sau khi nói xong lại lộ ra một nụ cười lấy lòng với Hạ Minh Ngọc: "Chỉ mong ngài để lại cho chúng tôi hai tấm, có được không?"
Hạ Minh Ngọc không đáp, nhận lấy điện thoại.
Quả nhiên là bắt đầu chụp từ lúc hai người dừng xe, bao gồm cả lúc Đàm Khanh cười híp mắt ssi xuống, kéo hành lý, lại lon ton vào trường quay.
Hạ Minh Ngọc nhìn một hồi, đột nhiên phát hiện, Đàm Khanh ngay cả khi bị paparazzi chụp lén cũng... đẹp như vậy.
Nhất là lúc cười, đúng là chói mắt cực kỳ.
Hạ Minh Ngọc xem tất cả một lần, nghiêng đầu nhìn phóng viên: "Tôi cũng có thể lấy một phần chứ."
Phóng viên: "..."
Phóng viên vội vàng nói: "Dĩ nhiên có thể có thể có thể! Lấy hết cũng không sao, ngài cứ tùy ý!"
Hạ Minh Ngọc liền chuyển hết ảnh một mình Đàm Khanh vào điện thoại của mình, sau đó lại bấm mấy cái trên điện thoại của phóng viên, cuối cùng mới trả điện thoại về: "Để lại cho anh mấy bức."
Phóng viên: "..."
Đây là lần đầu tiên tên phóng viên này cảm nhận được sự nhân từ của nhà tư bản, kích động đến mức lệ nóng doanh tròng.
Nhưng mà Hạ Minh Ngọc lại bồi thêm một câu: "Tạm thời cất đi, không được đăng."
Phóng viên đã quen với quy tắc vòng giải trí hiểu ngay được ý của Hạ Minh Ngọc: "Được! Ngài nói khi nào đăng chúng tôi sẽ đăng khi đó!"
Hạ Minh Ngọc gật đầu một cái, lúc này mới xoay người trở về trong xe.
Lại nhận điện thoại của Dung Thịnh lần nữa: "Vừa có chút việc."
Dung Thịnh có vẻ như vẫn còn ở trong bệnh viện, khung cảnh xung quanh có chút ồn ào: "Tôi nghe được, có phóng viên?"
Hạ Minh Ngọc nói: "Tôi đưa Đàm Khanh tới. Chụp được chúng tôi."
Dung Thịnh nói: "Đây không nói nhảm sao? Chỗ nào ở trường quay mà không có paparazzi chờ sẵn chứ, mà cậu xóa hết chưa?"
Hạ Minh Ngọc có vẻ rất hài lòng với cách làm vừa rồi của mình, gật đầu một cái nói: "Ừ, tôi xóa hết ảnh một mình Đàm Khanh đi rồi, chỉ để lại hai người chúng tôi."
Dung Thịnh: "..."
Một câu thiểu năng trí tuệ đã đến bên mép, lại sợ đối phương quá điên khùng nên không dám mắng ra miệng.
Dung Thịnh hít một hơi: "Tôi nói này người anh em, cậu thích Đàm Khanh thật thì hãy lên đi! Đôi mắt kia của Đàm Khanh rất biết câu dẫn người ta đó, thả ra ngoài cậu không sợ chạy theo người khác sao?"
Hạ Minh Ngọc dừng một chút: "Không đâu."
Dung Thịnh quả thực không nhịn được nữa, nói: "Có chạy hay không do cậu quyết định ấy? Cậu đăng kí giấy kết hôn hay là kết hôn với người ta rồi?"
Hạ Minh Ngọc tự phụ nói: "Chúng tôi đã có con."
Dung Thịnh: "..."
Nếu không phải đang ở bệnh viện, Dung Thịnh cảm thấy mình có thể đã chửi ầm lên: "Lão Hạ, có con thì ghê gớm lắm đấy? Đàm Khanh sinh cho cậu thì không được sinh cho người khác à? Nói không chừng sau khi làm với người ta còn cảm thấy năng lực mạnh hơn cậu đó!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hiển nhiên Hạ Minh Ngọc không đồng ý với ý kiến của Dung Thịnh: "Mặc dù trước mắt luật hôn nhân đồng tính còn chưa được thông qua. Nhưng cũng không thể để em ấy không danh không phận đi theo tôi như vậy được."
Anh dừng một chút, nói tiếp: "Nhất định phải ra mắt cha mẹ, cho em ấy thân phận, mới có thể..."
Dung Thịnh bùng hết cả lửa lên: "Mới có thể lên giường? Mới có thể ân ái? Hạ Minh Ngọc, chúng ta làm anh em đã sắp hai mươi năm, đến khi muộn hết rồi thì cmn đừng trách ông đây không nhắc nhở cậu!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Điện thoại không biết là bị Dung Thịnh quẳng đi hay là đập mất rồi, tiếng máy bận từ trong loa truyền ra.
Hạ Minh Ngọc ngồi ở chỗ tài xế trầm tư một lúc, mới tìm được tên Đàm Khanh từ danh bạ, sau đó gửi một tin qua.
"Lần nghỉ phép tới của đoàn phim là khi nào? Biệt thự mới sắp sửa xong, dẫn em đi xem có thích hay không."
Nhưng mà tin nhắn này lại giống như là đá chìm đáy biển. Thẳng đến khi đoàn phim "Huyền Vũ" chỉ còn lại hai ngày chụp cảnh thật ở trường quay ngoài trời, vẫn không thấy Đàm Khanh trả lời.
Thật ra thì cũng không trách Đàm Khanh không trả lời. Chủ yếu là do Liên Minh Huyền Thoại quá hay, khiến hồ ly ham mê quá.
Vốn dĩ Đàm Khanh cũng nhìn thấy cái tin kia, lúc đầu cũng định nhắn lại, kết quả đang muốn gõ chữ, Kỷ Yến Tu vừa quay xong lại đến kéo Đàm Khanh lập đội chơi.
Vì vậy gõ chữ trả lời liền thành định bụng sẽ trả lời.
Trò chơi khiến người ta vui vẻ.
Có một đồng đội phú bà cùng lọt hố, hơn nưa chưa bao giờ mắng chửi người khác, còn giỏi nạp thẻ thì càng vui vẻ.
Chỉ cần có tiền.
Sẽ có thể khiến một tay gà mờ, biến thành một tay gà mờ lòe loẹt.
Hai con gà mờ lòe loẹt cùng nhau chơi game, trừ việc có thể gia tăng gấp đôi giá trị tức giận của đồng đội, còn có thể phủi bỏ trách nhiệm cùng nhau.
Hơn nữa còn có thể tăng cảm tình trong sự tổn thương lẫn nhau nữa.
Bởi vì hôm nay vừa chuyển đến chỗ quay mới, chỉ có mấy vai chính mới phải quay. Trong đó suất diễn của Đàm Khanh ít nhất, hắn hóa trang xong sau liền ở một bên chơi điện thoại.
Đang chơi đến lúc sống chết trước mắt, đột nhiên cảm giác được có một bàn tay vỗ vai hắn, "Đàm tiên sinh, cậu nhìn thấy hot search Weibo chưa?"
Gà mờ bị bên ngoài quấy rối rất nhanh đã bị kẻ địch quật ngã, Đàm Khanh tức giận nhe răng, quay đầu về phía sau nhìn một cái, là trợ lý Nguyễn Nguyễn của mình.
Từ sau khi Triệu Thông bị đuổi, chắc hẳn Dung Thịnh vẫn chưa tìm được người đại diện thích hợp cho Đàm Khanh, công việc của Đàm Khanh đều là do Dung Thịnh trực tiếp sắp xếp.
Mà Nguyễn Nguyễn chính là do Hạ Minh Ngọc điều từ công ty tới.
Phe địch trong game rất nhanh đã công phá được tháp thủy tinh, Đàm Khanh tức giận mắng một câu đồ gà mờ trong game rồi thoát ra, chân thành lắc đầu một cái với Nguyễn Nguyễn: "Không nha, tôi sẽ không lại bị mắng lên hot search chứ?"
Nguyễn Nguyễn: "..."
Nguyễn Nguyễn đưa điện thoại cho Đàm Khanh: "Không có... Nhưng lần này là tin ngoài lề của cậu và Kỷ Yến Tu."
Là một bộ phim dài tập, sau khi "Huyền Vũ" có ảnh đế Kỷ Yến Tu tham gia thì khá khiêm tốn, thậm chí đến nay còn chưa công bố tạo hình ra ngoài.
Mà hiển nhiên tin tức bị truyền lên Weibo không biết là nhân viên đoàn phim hay là fans của diễn chụp lén.
Thứ quay được là một cảnh cuối cùng trước khi đoàn phim rời trường quay, trong video không biết thêm hiệu ứng kì quái gì, mà lúc Thái tử Kỷ Yến Tu diễn đang hái một cành đào trong Ngự hoa viên, lại dừng bên tai tiểu hoàng tử do Đàm Khanh diễn.
Trong ống kính, Kỷ Yến Tu nhìn về phía Đàm Khanh, trong mắt đều là nụ cười ôn nhu như nước.
"Muôn nghìn chúng sinh, đều không đẹp bằng đệ đệ."
Đàm Khanh xem xong video, lập tức vỗ tay cho mình, thuận tiện nói với Nguyễn Nguyễn bên cạnh: "Tui nói với cô nè, trong phim Kỷ Yến Tu nói nhiều như vậy, tui cảm thấy chỉ có câu này là có đạo lý nhất, không phải nói nhảm."
Nguyễn Nguyễn: "..."
Nguyễn Nguyễn uể oải nói: "Đàm tiên sinh, ý tôi là muốn cậu xem bình luận bên dưới..."
"Không phải bình luận đều là dùng 360 cách mắng tui sao?"
Đàm Khanh đã bị mắng thành quen, thuận tay mở bình luận ra nhìn một chút, "Ồ, lại không phải mắng tui?"
Liếc nhìn lại, cũng không thấy được câu nào mắng hắn.
XXX: A a a a a ngủ tới tự tỉnh, mị lại cảm thấy bọn họ thật là ngọt, bọn họ mới là một đôi đi oa oa oa!
XX: Tui đi tiểu vàng, nhưng tui lại không xả được
(*), hỏi mấy người có tức hay không?
(*) Ý là "tui muốn tát tỉnh hắn, tránh cho hắn nằm mơ ban ngày nói linh tinh, nhưng tui lại không làm được"XXXX: Xong đời, tui lại không có cách nào lấy con mắt BG để xem phim nữa, có phải tui hư hỏng rồi không...
XXX: Nội tâm phức tạp, nhưng mà Đàm Khanh là đống cặn bã xấu xí a!!! Tui không muốn nhảy hố nhưng ánh mắt tui lại khiến tui thấy được tình yêu a a a!
XXXX: Ôm lấy chị em gái lầu trên khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.
XX: Cùng nhau khóc lớn 10086
Câu trên cùng là được bình luận nhiều nhất.
XXX: Mị tuyên bố hôm nay sẽ phất cờ ảnh đế x bình hoa, thuyền này mị đứng rồi!
Đàm Khanh: "..."
Nguyễn Nguyễn nhìn sắc mặt Đàm Khanh, thử thăm dò nói: "Khanh Khanh... Cậu, có ý tưởng gì?"
Đàm Khanh thâm trầm suy tư chốc lát, gật đầu một cái với Nguyễn Nguyễn: "Không tệ, tui cảm thấy bọn họ đã dẫn dắt suy nghĩ của tui."
Sắc mặt Nguyễn Nguyễn thê lương: "Suy nghĩ gì?"
Đàm Khanh sảng khoái nói: "Phương pháp thăng cấp phú bà."
Nguyễn Nguyễn: "..."
Nguyễn Nguyễn vừa ôm điện thoại rời đi, Kỷ Yến Tu đã quay xong, vừa lau mồ hôi vừa đi đến bên cạnh Đàm Khanh ngồi xuống: "Cậu nhìn thấy hot search chưa?"
Đàm Khanh đã bày xong tư thế chơi game, nghe vậy nghiêng đầu: "Là tin ngoài lề đó sao?"
Kỷ Yến Tu ngẩn người, ngay sau đó cười lên: "Cậu xem cái đó có mà đến trưa, tôi muốn hỏi cậu đã xem Weibo mới nhất của Nhiễm An Lạc chưa?"
Đàm Khanh: "Hở..."
Hắn cúi đầu xuống, cầm điện thoại tìm được Weibo của Nhiễm An Lạc.
Quả nhiên, gần nửa giờ trước, Nhiễm An Lạc mới đăng một bài.
Nhiễm An Lạc V: Bầu không khí bên trong đoàn phim rất tốt, mọi người đều có thể giúp đỡ lẫn nhau. Anh Yến Tu và chị Úc Úc cũng có cp, hy vọng mọi người không nên bị video cố tình châm ngòi làm nhiễu loạn sự chú ý. Đây là một bộ phim rất đáng mong đợi nha. #bắn tim# #bắn tim# #bắn tim#
Đàm Khanh nhìn một lần, chỉ chỉ chóp mũi mình: "Anh xem tui có giống người xấu cố tình châm ngòi đó không?"
Kỷ Yến Tu nhéo chóp mũi Đàm Khanh: "Tôi thấy cậu giống đồ xui xẻo vô tình chịu tội hơn."
Đàm Khanh trợn mắt nhìn Kỷ Yến Tu: "Vậy anh đúng là không có mắt."
Tầm mắt của Kỷ Yến Tu dừng lại trên người Nhiễm An Lạc đang nghỉ ngơi bên kia chốc lát, đứng dậy, nói với Đàm Khanh: "Tôi đi lên thành phố, hành trình cá nhân, có muốn đi chung không?"
Xem ra hôm nay đồng đội gà mờ không định chơi chung với mình, Đàm Khanh thất vọng cất điện thoại đi, đứng lên: "Đi làm gì vậy?"
Kỷ Yến Tu nhướng mày: "Đi ăn tôm hùm đất xào cay, đi không?"
Đàm Khanh: "Đi đi đi!"
Địa điểm chụp ngoại cảnh thường chọn nơi có ít người, cách thành phố một đoạn đường.
Bởi vì chỉ đi ăn cơm, Kỷ Yến Tu không dẫn người đại diện theo, chở Đàm Khanh lên đường,
Xe chạy được một đoạn, Kỷ Yến Tu mới nói: "Đúng rồi, Đàm Khanh, cậu quen Nhan Kiên Bạch không?"
Đàm Khanh đang cố gắng hít hà để cầu mong được ăn nhiều hơn, nghe vậy thành thật nói: "Quen nha, người nọ rất đáng ghét."
Kỷ Yến Tu suy nghĩ một chút, ôn hòa nói: "Cậu không nên đi lại quá gần với gã, tôi luôn cảm thấy người kia rất nguy hiểm."
Đàm Khanh nghiêng đầu sang: "Sao thế?"
Kỷ Yến Tu nói: "Gần đây tôi đang điều tra chuyện của em trai, cảm giác tài xế gây tai nạn đã chết không thoát khỏi liên quan đến Nhan Kiên Bạch. Nhưng mỗi lần tra được một nửa liền không còn đầu mối, cho nên đến nay vẫn chưa tra ra kết quả."
Đàm Khanh xấu hổ cúi đầu: "Như vậy sao..."
Tui xin lỗi vì đã ăn mất tên đầu sỏ...
Kỷ Yến Tu đánh tay lái: "Bên phía cảnh sát cũng tạm thời không có kết quả gì, nếu như quan hệ của cậu và Nhiễm An Lạc không tốt, gần đây cũng phải chú ý nhiều một chút."
"Ờ..."
Đàm Khanh ngáp một cái, đưa tay chỉ kính chiếu hậu, "Kỷ Yến Tu, anh xem hai chiếc xe kia có phải đang đuổi theo chúng ta không? Cảm giác vẫn luôn đi theo."
Kỷ Yến Tu nhìn theo hướng ngón tay Đàm Khanh chỉ, sắc mặt cũng trầm xuống mấy phần: "Theo bao lâu?"
Đàm Khanh lấy tay chỉ đầu: "Cảm giác như chúng ta vừa đi không bao lâu đã theo rồi á?"
Kỷ Yến Tu: "...Sao cậu không nói với tôi sớm hơn?"
Đàm Khanh vô tội phản kích: "Vậy sao anh vẫn không phát hiện ra vậy!"
Kỷ Yến Tu: "..."
Đường ở khu vực này đều là đường núi, không dễ đi lắm, Kỷ Yến Tu không thể không làm chậm tốc độ xe lại.
Mà vừa đi chậm, hai chiếc xe phía sau lập tức theo sát, một trước một sau kẹp xe của Kỷ Yến Tu và Đàm Khanh ở bên mép đường.
Hai chiếc xe kia đều mở cửa kính.
Đàm Khanh nhìn qua cửa sổ, thế mà còn thấy được bảng hiệu của Kỷ Yến Tu.
Đàm Khanh sửng sốt: "Tại sao bọn họ lại như vậy chứ?"
Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Kỷ Yến Tu bị chặn, dưới tình huống bị vây quanh đành phải đạp chân ga muốn hất xe đuổi theo ra: "Có thể là paparazzi hoặc bọn tung tin vịt, cũng có thể là fans cuồng của tôi và cậu."
Cho đến bây giờ Đàm Khanh còn chưa được thấy người hâm mộ của mình, nói: "Fans cuồng là loại fans gì thế?"
"Chính là..."
Hai chiếc xe kia lại theo sau một trước một sau, giống như là muốn cho Đàm Khanh và Kỷ Yến Tu dừng xe.
Mắt thấy sắp va vào nhau, Kỷ Yến Tu không thể không nhích sang bên: "Chính là chuyên môn theo dõi hành trình cá nhân của nghệ sĩ... Chờ một chút!"
Nhưng mà câu này đã muộn.
Hai chiếc xe phía sau không biết là cố ý hay là đi quá nhanh, đụng thẳng vào đuôi xe của Đàm Khanh. Kỷ Yến Tu thậm chí không kịp đánh tay lái, chiếc xe đã trượt lên trước một đoạn, va vào hàng rào cách đó không xa.
"Ê ê ê ê ê này, tui cảm thấy không được —"
Đàm Khanh sợ đến mức suýt biến thành hồ ly chạy mất, lại ngại vì Kỷ Yến Tu bên cạnh nên không dám động, chỉ đành phải trơ mắt nhìn xe vọt lên trên hàng rào.
Túi hơi bắn ra.
Trong nháy mắt Đàm Khanh bị dính đầy mặt.
Chuyện Kỷ Yến Tu và Đàm Khanh vì bị fans cuồng tông vào đuôi xe mà xảy ra tai nạn, nửa giờ sau không cần bất kì chi phí gì đã leo lên hot search.
Lúc biết được tin, Hạ Minh Ngọc đang huấn luyện Đàm Kỷ Kỷ tự ôm bình uống sữa.
Vừa cúp điện thoại của Lâm Vũ, Hạ Minh Ngọc liền bế Đàm Kỷ Kỷ lên, thấp giọng dỗ dành: "Bảo bảo, ba nhỏ gặp tai nạn. Bây giờ ba phải nhanh chóng đến xem, con vẫn còn nhỏ không thể lên máy bay, đưa con sang nhà ông bà nội được không?"
Đàm Kỷ Kỷ vốn còn đang ôm bình sữa uống ngon lành, cũng không biết có nghe hiểu hay không, ngơ ngác nháy mắt hai cái, bỗng chốc nước mắt đã rơi xuống.
Từ khi Hạ Minh Ngọc nhận lấy nhiệm vụ nuôi con trai từ trên tay Đàm Khanh, Đàm Kỷ Kỷ chưa bao giờ bị ba làm cho khóc cả.
Mắt nhìn thấy mình hù dọa con, Hạ Minh Ngọc lập tức giúp Đàm Kỷ Kỷ lau nước mắt: "Kỷ Kỷ nghe lời nhất, đừng khóc, ở nhà ông bà nội ở mấy ngày, nhất định ba sẽ đưa ba nhỏ bình an về cho con, được không?"
Lần này Đàm Kỷ Kỷ đã ném luôn cái bình sữa màu xanh đi, bắt đầu oa oa khóc lớn như nước tràn.
Hạ Minh Ngọc: "..."
Chuyện của Đàm Khanh xảy ra đột nhiên, cũng không kịp gọi máy bay tư nhân, Hạ Minh Ngọc chỉ có thể mua vé máy bay sớm nhất. Mà bây giờ Đàm Kỷ Kỷ khóc thành như vậy...
Hạ Minh Ngọc thở dài, đành phải cho gọi điện thoại cho Liêu Nhàn, nói qua tình hình, cuối cùng nói bây giờ mình sẽ đưa con sang.
Chờ Hạ Minh Ngọc cúp điện thoại, nhóc con trong lòng đã khóc đến cực kì đáng thương rồi. Hơn nữa ngay cả lúc này cũng không dừng lại, vừa nấc vừa tiếp tục nhỏ giọng khóc thút thít.
Hạ Minh Ngọc quả thực không còn cách nào, chỉ đành phải hôn lên trán Đàm Kỷ Kỷ một cái, lại quấn thảm nhỏ lên cho nó, vội vàng ôm nhóc con xuống tầng, nhét vào trong ghế trẻ con.
Hai cha con một đường chạy nhanh như chớp từ giữa khu tây đến tận cuối khu đông, Hạ Minh Ngọc đỗ xe xong, ôm Đàm Kỷ Kỷ từ ghế sau lên.
Rốt cuộc vẫn là đứa trẻ mới có mấy tháng, lại khóc một đường như vậy, lúc Hạ Minh Ngọc ôm Đàm Kỷ Kỷ vào lòng, mới phát hiện nhóc con đã khóc mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ.
Đại khái là bởi vì vừa mới khóc quá dữ, cho dù bây giờ đã ngủ, trên lông mi cong dài đẹp mắt như Đàm Khanh vẫn còn mấy giọt nước mắt trong suốt.
Hạ Minh Ngọc có chút bất đắc dĩ sờ khuôn mặt nhỏ bé của Đàm Kỷ Kỷ, lại luồn tay xuống mông nó ôm thành tư thế chính xác.
Đang định lên tầng, đột nhiên cảm thấy cái tay ôm mông Đàm Kỷ Kỷ bị cái gì mềm nhũn chọc phải.
Hạ Minh Ngọc sửng sốt, lại đưa tay sờ một cái.
Không phải là ảo giác.
Đúng là trên mông Đàm Kỷ Kỷ có vật gì ở giữa hai cánh mông gây cản trở.
Hạ Minh Ngọc đang hoang mang cũng không chú ý suy nghĩ nhiều, còn tưởng rằng vừa rồi mặc quần áo vô tình cuộn tã ướt vào trong.
Vì vậy anh ôm Đàm Kỷ Kỷ lên bả vai, vén lên một góc thảm nhỏ, thành thạo kéo cái tã vịt vàng đáng yêu trên đùi nó xuống.
Hạ Minh Ngọc đưa tay ra, chuẩn bị lấy thứ cồm cộm vừa rồi vứt đi, nhưng mà một giây kế tiếp, tay của anh liền cứng đờ trên mông nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ.
Ngay lúc này, Liêu Nhàn vừa chạy từ đoàn văn công về nhà đợi thật lâu, thò đầu ra từ tầng hai biệt thự gạch đỏ, nhìn thấy Hạ Minh Ngọc: "Minh Ngọc? Sao lúc này mà còn đánh mông Kỷ Kỷ? Nhanh lên một chút lên cho mẹ!"