(Edit: Bonnie)Câu hỏi này của Đàm Khanh thực sự quá đủ chân thành, ánh mắt vô tội khiến Kỷ Yến Tu và Hạ Minh Ngọc ở trong phòng bệnh đều trầm mặc trong nháy mắt.
Chỉ có Đàm Kỷ Kỷ bị Hạ Minh Ngọc quấn trong quần áo đã nhẫn nhịn một hồi lâu, lúc này rất cố gắng nhô ra một cái đầu nhỏ từ cổ áo của Hạ Minh Ngọc, nháy đôi mắt to ngập nước nhìn về phía Đàm Khanh, vểnh khóe miệng lên, nở một nụ cười rạng rỡ: "Ba!"
Đàm Khanh co rụt lại về sau, kinh ngạc nói: "Oa, không thể nào! Tui sẽ không có nhóc con thích khóc như vậy đâu!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đàm Kỷ Kỷ từ nhỏ đã bị Đàm Khanh đả kích rất nhiều lần, không biết có phải đã quen thuộc với đủ loại giọng điệu của ba nhỏ rồi hay không, mà mặc dù không hiểu gì, nhưng nó vẫn cảm nhận được sự ghét bỏ trong câu nói của Đàm Khanh.
Thế là nó mím cái miệng nhỏ lại, tủi thân cúi đầu xuống, tay nhỏ túm lấy nơ trên âu phục của Hạ Minh Ngọc, nhìn qua cực kỳ khổ sở, nghẹn ngào nói một tiếng: "Ba ba ba ba..."
Hạ Minh Ngọc đau lòng bế Đàm Kỷ Kỷ lên, vỗ vỗ cơ thể nhỏ nhắn của nó, an ủi: "Ba nhỏ đùa con thôi, đừng khóc, Kỷ Kỷ ngoan."
Cái mũi nhỏ của Đàm Kỷ Kỷ khóc đến đỏ bừng, lại thận trọng nhìn Đàm Khanh một chút, lùi về bên trong áo khoác của Hạ Minh Ngọc như chú rùa nhỏ.
Rất nhanh Hạ Minh Ngọc đã cảm giác được Đàm Kỷ Kỷ khóc ướt một mảng trong áo anh, nhưng lại không có biện pháp gì khác, chỉ có thể nghiêm túc nói với người trên giường bệnh: "Đàm Khanh, đừng nghịch nữa."
Đàm Khanh cũng vô tội mở mắt to giống như Đàm Kỷ Kỷ, tức giận nói: "Anh mới nghịch ấy. Anh xem anh vừa hung dữ lại nghiêm ngặt, xét thấy không phải loại hình tui thích! Xin đừng nên quấy rầy tui cùng bạn trai tui ở chung một phòng bồi dưỡng tình cảm nữa."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc tức giận đến mức tay ôm Đàm Kỷ Kỷ cũng run lên, sắc mặt âm trầm: "Em lặp lại lần nữa."
Đàm Khanh ngẩng mặt lên, rất chân thành nói: "Tui nói, mặc dù tui mất trí nhớ, nhưng anh không phải kiểu mà tui thích. Tui không thích loại người giả vờ chính trực như anh."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc hung dữ nuốt một hơi xuống, cười lạnh nói: "Vậy thật xin lỗi, em còn có con với tôi rồi."
"A, thật sao?"
Đàm Khanh trợn mắt, đánh giá Hạ Minh Ngọc, lại nhìn nhóc con trong lòng anh, giống như đang chăm chú suy nghĩ: "Nhưng mà... tui mất trí nhớ nha, tui không nhớ rõ chuyện lúc trước, nếu không anh hãy bỏ qua chuyện cũ đi?"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Kỷ Yến Tu ngồi rất lâu bên cạnh trên giường bệnh, rốt cuộc tìm được một cơ hội thích hợp để xen vào.
Hắn ta ngồi thẳng người, ôn hòa nói: "Đàm Khanh, nếu không tôi ra ngoài trước, cậu và Hạ đổng nói chuyện."
"Đừng đừng đừng đừng —"
Đàm Khanh nhảy xuống giường, vô cùng linh hoạt đi chân trần bò lên giường bệnh của Kỷ Yến Tu, nắm chặt tay áo hắn ta.
Sau đó, Đàm Khanh cực kì cảnh giác nhìn Hạ Minh Ngọc, nói với Kỷ Yến Tu: "Tui cảm thấy anh ta muốn lừa bán tui, không phải người tốt."
Sau đó dừng một chút, đáng thương kéo góc áo Kỷ Yến Tu, chân thành nói, "Nhưng anh thật sự không phải là bạn trai tui sao? Tui thật rất loại hình như anh nha."
Kỷ Yến Tu: "..."
Thật ra Kỷ Yến Tu cũng không muốn gây hấn với Hạ Minh Ngọc.
Mặc dù trước đó nhà họ Hạ và Kỷ thị vẫn luôn là quan hệ hợp tác, nhưng Kỷ Yến Tu biết rất rõ ràng, từ đầu đến cuối quyền chủ động đều ở trong tay nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ có thể tùy ý thay đổi đối tượng hợp tác, nhưng Kỷ thị lại rất khó lại gặp được một người bạn không để lại nỗi lo về sau trên thương trường thế này.
Nhưng mà ——
Khi Đàm Khanh dùng đôi mắt trong veo linh động kia nhìn sang, không biết làm sao Kỷ Yến Tu đột nhiên nhớ tới lúc tai nạn xảy ra.
Lúc sắp đâm vào dải phân cách, Đàm Khanh đưa tay qua cản thay hắn ta.
Kỷ Yến Tu cúi đầu xuống, đôi tay nắm chặt góc áo mình vừa tinh tế lại yếu đuối.
Không biết lúc tai nạn xảy ra, phải cần bao nhiêu dũng khí, mới có thể... kiên định trước mặt nguy hiểm như thế.
Nếu như về sau Đàm Khanh vẫn luôn đi theo Hạ Minh Ngọc...
Cậu ấy có vui không?
Là chính xác sao?
Mặc dù biết rất rõ ràng hai người kia đã ở chung, nhưng Kỷ Yến Tu đột nhiên phát hiện, mình vẫn còn có chút do dự.
Đại khái là sau đại nạn mới đột nhiên nhận ra.
Kỷ Yến Tu không tránh khỏi tay Đàm Khanh, mà trở tay vuốt vuốt đỉnh đầu hắn, rất ôn nhu cười cười: "Xin lỗi, hiện tại không phải."
Đàm Khanh cực kì nhanh nhẹn bắt được tầng sâu ý nghĩa trong lời này, lập tức đảo mắt, mong đợi nói: "Vậy sau này sẽ phải sao?"
Kỷ Yến Tu: "..."
Bây giờ thực sự có rất ít người ngay thẳng như Đàm Khanh.
Cho dù được fans hâm mộ thổ lộ rất nhiều lần, nhưng Kỷ Yến Tu vẫn hơi đỏ mặt: "Về sau... Nếu như cậu thật sự muốn, có lẽ chúng ta..."
"Kỷ Yến Tu!"
Cả khuôn mặt của Hạ Minh Ngọc đều trầm xuống, anh xoay người lại, lạnh như băng nói, "Anh coi tôi chết rồi sao?"
Kỷ Yến Tu ngồi lên trước, đưa tay bảo hộ Đàm Khanh đang run lẩy bẩy ở sau lưng.
Sau đó đối đầu với ánh mắt của Hạ Minh Ngọc: "Hạ đổng nói đùa, toàn bộ thành phố J có ai dám không nể mặt ngài. Chỉ là bây giờ Khanh Khanh bỗng mất trí nhớ, ngài lại còn dùng lý lẽ lúc trước để bắt ép cậu ấy, sợ là có chút không ổn."
Kỷ Yến Tu dừng lại, lộ ra một nụ cười khách khí: "Vả lại, ở chung với ai vốn là mong muốn riêng của Đàm Khanh. Ngài cảm thấy thế nào?"
Hạ Minh Ngọc tức giận đến mức trong mắt cũng mang theo mấy phần sát ý.
Anh hung dữ nhìn Đàm Khanh, cắn chặt hàm răng, hàn khí bức người, nói: "Thật sao? Vậy sao anh có thể xác định, Đàm Khanh là mất trí nhớ thật?"
Kỷ Yến Tu trấn an vỗ vỗ bả vai Đàm Khanh: "Nếu Hạ đổng đã nghi ngờ, vậy đơn giản, gọi bác sĩ tới là được."
Bác sĩ vừa trở lại phòng nghỉ lại bị ra roi thúc ngựa gọi về.
Chỉ là lần này y tá sau lưng từ bốn biến thành hai.
Trừ cái đó ra, đại khái là viện trưởng biết thân phận của Đàm Khanh và Kỷ Yến Tu, lại phái thêm mấy chuyên gia nữa.
Một đoàn người mênh mông cuồn cuộn tiến vào phòng bệnh.
Đàm Khanh vô cùng đáng thương co lại sau lưng Kỷ Yến Tu, nhỏ yếu bất lực nhìn một loạt áo trắng trước mặt, nói: "Bác sĩ, tui đau đầu quá."
Mấy bác sĩ nhìn nhau, phó viện trưởng chuyên gia khoa não tự mình kiểm tra cho Đàm Khanh.
Chục X quang chụp CT xong, phó viện trưởng và viện trưởng cùng vào phòng bệnh.
Viện trưởng cẩn thận mỉm cười, giải thích với Hạ Minh Ngọc sắc mặt cực kém: "Hạ tiên sinh, kết cấu não bộ của con người là một hệ thống cực kì phức tạp, đến mức kỹ thuật tiên tiến nhất hiện nay cũng không thể giải thích được hoàn toàn bộ não."
Phó viện trưởng nói tiếp: "Đúng thế... Mặc dù nhìn qua có vẻ Đàm Khanh không bị thương nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng là tai nạn xe cộ, va chạm đến não bộ là chuyện rất bình thường."
Ánh mắt u ám của Hạ Minh Ngọc quét qua hai người trước mặt: "Ý của hai người là, em ấy không có khả năng nhớ lại chuyện lúc trước?"
Viện trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Đương nhiên không phải như vậy, Hạ tiên sinh, cơ cấu đại não của con người rất thần kỳ. Chúng tôi vừa xem trong CT, không thấy tình trạng tụ máu trong não Đàm tiên sinh, cho nên suy đoán rằng chắc chỉ là hệ thần kinh mất trí nhớ, khả năng khôi phục loại mất trí nhớ này là rất lớn."
Hạ Minh Ngọc trầm giọng nói: "Nói cách khác, còn có một phần nhỏ là không khôi phục được?"
Viện trưởng: "..."
Phó viện trưởng: "..."
Hạ Minh Ngọc đã không còn kiên nhẫn nữa: "Không cần trả lời, lấy bệnh án của Đàm Khanh ra, đêm nay tôi sẽ xử lý chuyển viện cho em ấy."
Đám người phó viện trưởng như được đại xá, đang chuẩn bị tranh thủ thời gian chuồn mất.
Vừa đi ra hai bước, liền thấy Đàm Khanh đứng sau Kỷ Yến Tu xem náo nhiệt lắc đầu như trống bỏi: "Không không không, tui không chuyển viện, tui muốn ở cùng phòng với người gặp hoạn nạn với mình, không muốn trở về cùng Hạ Minh Ngọc đâu!"
Đám người: "..."
Đàm Khanh thò đầu ra phía sau từ Kỷ Yến Tu: "Tui vừa lên mạng xem rồi! Anh không có quyền hạn chế tự do đời người của tui!"
Bầu không khí yên tĩnh tràn ra trong cả phòng bệnh.
Mỗi một bác sĩ y tá ở đây đều trơ mắt nhìn sắc mặt vốn đã âm trầm của Hạ Minh Ngọc lại khó coi xuống nữa.
Trầm đến tận cùng.
Vậy mà Hạ Minh Ngọc lại giật giật khóe miệng, rất hứng thú nhắc lại một lần: "Tự do đời người?"
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh nhẹ nhàng gật đầu, rất có tinh thần trọng nghĩa nói: "Đúng, công dân tốt chủ nghĩa xã hội là không được phạm pháp!"
"Thật sao?"
Hạ Minh Ngọc lại như cảm thấy cách nói này cực kì thú vị.
Nụ cười lạnh lùng ở khóe miệng anh rất nhanh đã phai nhạt, chậm rãi nói, "Thẻ căn cước, sổ hộ khẩu, hộ chiếu của em đều ở trong tay tôi."
Hạ Minh Ngọc đảo mắt quanh phòng bệnh một vòng, nói: "Hôm nay tôi muốn đưa em khỏi đây để chuyển viện, không bằng em hỏi xem trong phòng bệnh này sẽ có ai ngăn cản?"
"Kỷ Yến Tu?"
Cuối cùng ánh mắt của Hạ Minh Ngọc dừng lại trên người Đàm Khanh, khẽ gật đầu, "Không chừng hắn ta dám cản thật, nếu không em bảo hắn ta thử một chút, xem có ngăn được không?"
Đàm Khanh: "..."
Mặc dù trong lòng Hạ Minh Ngọc còn có một con Đàm Kỷ Kỷ đang gặm tay, nhưng Đàm Khanh vẫn cảm thấy, hiện tại khí thế cả người Hạ Minh Ngọc hơi là lạ.
Không giống với vẻ giả vờ chính đáng bên ngoài lắm.
Đàm Khanh nhìn Hạ Minh Ngọc một chút, lại nhìn Kỷ Yến Tu một chút.
Cảm thấy không thể để phiếu cơm dài hạn tiếp theo của mình chết yểu dễ dàng như thế được.
Hôm nay đã tìm được một cơ hội.
Về sau nhất định có thể tìm thêm cơ hội nữa.
Đàm Khanh nấp ở sau cánh tay Kỷ Yến Tu nghĩ xong thật nhanh, lập tức phủ lên một bộ dáng vẻ tủi thân.
Sau đó liền Kỷ Yến Tu như có lời muốn nói, lại kéo lấy tay Kỷ Yến Tu.
Oa!
Tay của phú bà số một sờ thích quá.
Khớp xương cũng rất đẹp mắt.
Đàm Khanh nhịn không được lại kéo thêm một cái tay khác, đôi mắt hồng hồng nhìn về phía Kỷ Yến Tu: "Được rồi, chính là có loại người này, không muốn để chúng ta ở gần nhau."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Đàm Khanh lau mắt: "Nhìn anh ta rất hung ác, tui phải về thành phố J trước đây. Về sau nhất định anh phải đến tìm tui đó. Đúng rồi, anh tên là gì nha?"
Kỷ Yến Tu: "..."
Lời muốn giữ Đàm Khanh lại còn chưa kịp nói ra miệng, Đàm Khanh đã tự mình quyết định rồi.
Kỷ Yến Tu đành phải gật đầu, nói khẽ: "Tôi tên Kỷ Yến Tu, đợi một thời gian nữa tôi sẽ đến thành phố J tìm cậu."
Đàm Khanh ngoan ngoãn ừ ừ hai tiếng, nở nụ cười: "Chờ anh nha, hí hí!"
Đàm Khanh như vậy vừa mềm vừa ngọt.
Kỷ Yến Tu cũng cười: "Được."
Ở đây nhân tố không hài hòa duy nhất đại khái chỉ có Hạ Minh Ngọc toàn thân tản ra hơi lạnh.
Anh nghiêm mặt nhìn Đàm Khanh và Kỷ Yến Tu tạm biệt nhau xong, lại nhìn hai người tay cầm tay, tức giận đến mức lồng ngực lên xuống một hồi lâu, dọa y tá bên cạnh suýt nữa đi truyền oxi cho anh.
Cuối cùng, chờ Đàm Khanh biểu diễn xong, Hạ Minh Ngọc mới cười lạnh một tiếng: "Được chưa? Đi thôi."
Đàm Khanh giang đôi chân mảnh khảnh trèo xuống giường Kỷ Yến Tu, đi đến bên cạnh Hạ Minh Ngọc, thở dài một cái đầy ưu sầu: "Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng, cùng uống nước Trường Giang, haiz..."
(2 câu trong bài thơ Bốc toán tử của Lý Chi Nghi)
Hạ Minh Ngọc: "..."
Hạ Minh Ngọc hung hăng đóng mạnh cửa phòng lại.
Fans hâm mộ và phóng viên vẫn cản ở bên ngoài suốt đêm, bảo an che chở Hạ Minh Ngọc cùng Đàm Khanh xuôi theo lối thoát hiểm đi xuống tầng.
Vừa tới tầng một, liền đụng phải đạo diễn cùng mấy vị diễn viên chính từ đoàn làm phim chạy tới.
Nhiễm An Lạc nhìn thấy Đàm Khanh, trong nháy mắt để lộ ra vẻ biến ảo hỗn loạn, quan tâm chạy chậm qua: "Khanh Khanh, cậu có ổn không? Sao rồi!"
Đàm Khanh hút hút cái mũi, hắt xì thật to: "Còn tốt còn tốt, cậu... Hắt xì —"
Hạ Minh Ngọc đưa tay kéo Đàm Khanh về, từ trên cao nhìn Nhiễm An Lạc: "Cơ thể Đàm Khanh còn chưa tốt, phải phòng ngừa lây nhiễm lần nữa."
Đàm Khanh xoa nhẹ chóp mũi hai lần, khoát tay nói: "Không có việc gì không có việc gì, không phải vấn đề của cậu ta... Được rồi, tui đi vệ sinh đã, anh đợi tui một chút nha."
Hạ Minh Ngọc vốn còn muốn nói cái gì, nhưng nhà sản xuất và đạo diễn Thành Diệp của đoàn làm phim đã ngăn cản anh trước một bước.
Đàm Khanh vội vàng mượn cơ hội này, chạy vào phòng vệ sinh chỗ ngoặt tầng một.
Đàm Khanh lại hắt hơi một cái, quay đầu, liền thấy được Nhan Kiên Bạch tựa ở bên cạnh bồn rửa tay.
Đầu ngón trỏ của Nhan Kiên Bạch còn có một con rắn nhỏ đang cuộn lại.
Thấy Đàm Khanh tới, gã liền chìa ngón tay ra ngoắc ngoắc Đàm Khanh: "Cho cậu chơi?"
Đàm Khanh buồn bực ngán ngẩm rửa tay, lười biếng nói: "Không được, quá nhỏ."
Nhan Kiên Bạch: "..."
Nhan Kiên Bạch lật đầu ngón tay một cái, con rắn nhỏ kia liền biến mất trong khoảnh khắc: "Cậu chọn Kỷ Yến Tu, không phải bởi vì hắn ta to chứ?"
Đàm Khanh nghiêng đầu: "Đã thử đâu mà biết."
Nhan Kiên Bạch nói: "Vậy Hạ Minh Ngọc thì sao?"
Đàm Khanh liếc mắt nhìn gã.
Con rắn nhỏ lại bò ra đầu ngón tay Nhan Kiên Bạch.
Gã cong môi cười, hai cái răng nanh nhọn cũng lộ ra ngoài.
Nhan Kiên Bạch dịch lại gần Đàm Khanh, giống như có chút ghen ghét lại có chút khó chịu: "Cậu chán Hạ Minh Ngọc rồi? Hay là muốn khích anh ta? Nhưng sao lại không chọn tôi? Kỷ Yến Tu chỉ là người bình thường, có gì tốt?"
Đàm Khanh duỗi ra một ngón tay, chống lên trên hầu kết của Nhan Kiên Bạch.
Cũng tách rời khoảng cách của hai người.
Yêu khí tràn đầy chóp mũi Đàm Khanh tu luyện nhiều năm, hắn nhịn không được duỗi lưỡi ra liếm môi một cái.
Sau đó, thở dài: "Đầu tiên, tiếng phổ thông của anh ta tốt hơn anh."
Nhan Kiên Bạch: "..."
Đàm Khanh cực kì bối rối đẩy Nhan Kiên Bạch ra xa, lắc lắc đầu nói: "Người nói tiếng phổ thông ngũ âm không chuẩn như anh, sẽ ảnh hưởng đến chất lượng lên giường của chúng ta."