Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 11

Vân Kiều chui vào trong lòng ngực anh làm nũng với thái độ khác thường, còn nhõng nhẽo ngọt ngào kêu “Anh ơi”, trong lòng Thẩm Trạm vô cùng phức tạp.

Khi đã xác định Vân Kiều không phải đang diễn kịch, anh lập tức gọi cho bác sĩ điều trị không ngừng, bên trò chơi thắng hay thua anh cũng vứt ra sau đầu.

Bác sĩ Phí hỏi tình trạng của Vân Kiều qua điện thoại, bảo anh ổn định người bệnh trước. Thẩm Trạm cười khẩy hai tiếng “Ha ha”, duỗi cánh tay đưa điện thoại ra xa, để Vân Kiều không với tới.

Vân Kiều cũng đâu phải cô bé nũng nịu yếu đuối tay trói gà không chặt, muốn giữ chặt cô lại cũng cần tốn chút sức lực.

Thấy Thẩm Trạm giơ di động gọi điện thoại không để ý tới cô, Kiều Kiều không vui chu miệng lên, muốn lấy di động của anh. Sau khi bị Thẩm Trạm né tránh, cô giơ lược và vòng cột tóc trong tay lên, muốn anh cột tóc cho cô.

Nhớ tới lời dặn dò của bác sĩ Phí, Thẩm Trạm hít sâu một hơi, hai tay lần lượt nắm lấy cổ tay trái phải của cô, anh liên tục xác nhận những từ ngữ mấu chốt không thể tưởng tượng nổi mà lúc nãy Vân Kiều thốt ra: “Vừa rồi em nói, em tên Kiều Kiều, năm nay mấy tuổi?”

“Năm nay Kiều Kiều sáu tuổi.” Cô bé đưa sáu ngón tay trước mặt anh.

Nghe cô không cần nghĩ ngợi đã trả lời, Thẩm Trạm nhíu mày: “Thế em quen anh à?”

Vừa vào đã kêu “Anh ơi anh ơi” không ngừng, nghe có vẻ thân thiết lắm vậy, lúc Vân Kiều sáu tuổi miệng ngọt thế sao?

Kiều Kiều nắm một nhúm tóc gật đầu, khẳng định gọi to: “Anh trai.”

Đương nhiên cô biết Thẩm Trạm, là anh trai đó.

“Con mẹ nó…” Ban ngày kiên quyết không cho anh thắng thế, buổi tối bỗng nhiên chạy tới làm nũng.

Thẩm Trạm cắn răng cười, chợt nhớ về điều gì đó, anh cầm di động bên cạnh lên, nhanh tay mở khóa nhấn vào màn hình, mở ứng dụng ghi âm ra: “Nào, bé Kiều Kiều, gọi một tiếng anh trai nữa để anh nghe nhé, rồi anh trai sẽ cột tóc giúp em.”

Thẩm Trạm chọc cô, ai ngờ vừa dứt lời, bên tai đã vang lên một tiếng kêu giòn vang: “Anh trai.”

Thẩm Trạm: “...”

Vân Kiều hồn nhiên ngây thơ nhìn anh gọi anh trai, khiến anh đột nhiên nảy sinh cảm giác tội lỗi khi lừa trẻ con.

“Anh trai, cột tóc, muốn hai chùm.” Kiều Kiều thích cột hai chùm đuôi ngựa, trong trí nhớ của cô mẹ vẫn luôn cột tóc cho cô như vậy.

Vẻ mặt Thẩm Trạm rối rắm, cuối cùng anh đành dùng ngón tay nhận lấy hai sợi dây cột tóc màu hồng nhạt, rồi cầm chiếc lược chải chải trên đỉnh đầu cô gái.

Vân Kiều sở hữu mái tóc khỏe khoắn, mềm mại mượt mà, lúc chải tóc hầu như không bị rối. Nhưng với một người đàn ông từ nhỏ đến lớn chưa từng ra tay cột tóc, giữa thao tác thực tế và lý thuyết luôn cách một khoảng rất xa.

Cột hai chùm thoạt trông đơn giản, nhưng dù anh làm thế nào đi chăng nữa, những sợi tóc xung quanh vẫn cứ rơi ra, đường chân tóc ở giữa thì rối tung. Kiều Kiều nhỏ bé không hài lòng, cô yêu cái đẹp lắm.

“Anh trai ngốc!” Cô thở phì phì, quay đầu đánh tay anh.

Động tác rất nhẹ, giống mèo gãi ngứa.

Nếu đổi thành trẻ con thật thì không tính, nhưng ngồi ở trước mặt anh là một người đã thành niên mà cứ nghĩ mình mới sáu tuổi...

“Vân Tiểu Kiều, ngồi đàng hoàng coi.” Thẩm Trạm giữ cô trên ghế, không để cô lộn xộn.

“Em tên Kiều Kiều.” Cô sửa đúng tên của mình.

Trước Vân Kiều khi mất trí nhớ, dáng ngồi xưa nay của cô luôn vô cùng đoan trang, hai chân khép lại, tay để trên đầu gối. Còn Kiều Kiều bé nhỏ bây giờ rất tùy ý, dựa lưng vào ghế giơ đôi tay lên, tự nhiên tách hai chân ra, cô không hề màng đến hình tượng của mình, muốn thoải mái thế nào cô cứ làm thế nấy.

Lúc này Thẩm Trạm mới chú ý tới, Vân Kiều không mang dép, đề hai chân trần bước sang đây.

“Biết mang dép thế nào không?”

“Biết.” Mang dép đơn giản như vậy, cô ba tuổi đã biết rồi.

“Trở về mang dép của em vào.”

“Anh trai lấy giúp em.”

“Nằm mơ.”

Một phút sau, một đôi dép lê màu hồng nhạt đặt trước mặt Vân Kiều.

Kiều Kiều sáu tuổi cũng không e dè, cô ngồi trên ghế nhìn Đông nhìn Tây, tò mò vươn tay gõ bàn phím. Cô biết máy tính và bàn phím, nhưng không rõ cách dùng, chỉ thấy bộ thiết bị này của anh trai có vẻ rất thú vị, cô thích lắm.

Bây giờ không thể nào nói lý với Vân Kiều, tận đến khi bác sĩ Phí tới, Thẩm Trạm mới ấn cô xuống ghế một lần nữa: “Mau khám cho em ấy.”

Tự dưng cô bảo mình mới sáu tuổi, chắc chắn đầu óc xảy ra vấn đề.

Hơn nửa tiếng đồng hồ tiếp theo, bác sĩ Phí thử nói chuyện với Vân Kiều. Vô số vấn đề Vân Kiều không thể trả lời được, cô chỉ nhìn ông ấy lắc đầu, lúc thì cô không chịu phối hợp thậm chí còn không muốn nghe ông nói chuyện.

Còn bắt Thẩm Trạm phải ngồi cạnh, Vân Kiều mới chịu yên tĩnh.

Bác sĩ Phí thử hết cách này tới cách khác để hỏi, khi Vân Kiều tiết lộ càng nhiều tin tức, sắc mặt của bác sĩ Phí càng nghiêm trọng: “Cháu biết Thẩm Trạm, anh ấy là anh trai cháu ư? Anh trai ruột sao?”

“Cháu họ Vân, anh ấy họ Thẩm.” Sao là anh trai ruột được?

Kiều Kiều thấy chú ấy kỳ quái quá, nếu không vì mình là một đứa bé lễ phép, cô đã lười chẳng thèm trả lời.

“Vậy sao em lại nghĩ anh ấy là anh trai?” Bác sĩ Phí hỏi.

“Thì là anh trai thôi!” Kiều Kiều khẳng định điều này chắc nịch: “Cháu quen anh ấy.”

Bác sĩ Phí nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, rồi nở nụ cười hòa ái tiếp tục dẫn dắt từng bước: “Vậy ba mẹ cháu đâu? Cháu biết bọn họ ở đâu không?”

“Ba mẹ bận rộn công việc, Kiều Kiều ngoan lắm, sẽ không làm phiền ba mẹ.” Kiều Kiều ngẩng đầu, ánh mắt trong veo không giống đang nói dối.

Bác sĩ không biết chuyện, Thẩm Trạm nhíu mày.

Anh nhớ rõ ràng, ba cô qua đời vào năm Vân Kiều sáu tuổi, mẹ cô mới đưa cô về bên cạnh ông nội, sau đó cô vẫn luôn sống ở nhà họ Vân. Nếu bây giờ Kiều Kiều sáu tuổi, sao lại nghĩ rằng ba mẹ mình vẫn còn khỏe mạnh?

Bác sĩ Phí đánh mắt ra hiệu cho Thẩm Trạm, Thẩm Trạm phụ trách dỗ dành Vân Kiều để cô ở yên trong phòng, còn mình ra ngoài với bác sĩ Phí.



Hai người đứng trước cửa không dám đi xa, họ không yên tâm về Kiều Kiều ở một mình trong phòng bây giờ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Cô ấy đang tự lấp liếm.” Thái độ bác sĩ Phí nghiêm túc: “Trong tiềm thức hiện tại của cô ấy, anh là anh trai nhà bên đáng tin cậy, cô ấy vô thức ỷ lại vào anh cực kỳ. Ba mẹ cô ấy không ở cạnh, cô ấy cũng không nghĩ ba mẹ mình đã mất, mà chỉ lấy công việc làm cớ thuyết phục bản thân.”

Nói đơn giản thế này, Kiều Kiều sáu tuổi đã tự tạo cho mình một thế giới ảo “hoàn mỹ”, nội tâm cô hy vọng đó là một thế giới hạnh phúc vui vẻ. Sự thật nào vi phạm nguyên tắc này, cô sẽ tự động chỉnh sửa thành một cái cớ giả dối đầy hoàn hảo.

“Không phải mất trí nhớ à? Tại sao lại biến thành như vậy, hai nhân cách?”

Bác sĩ Phí do dự một lát, chậm rãi lắc đầu: “Tôi hành nghề y nhiều năm rồi, nhưng chưa từng gặp phải trường hợp đặc biệt thế này. Thậm chí chúng ta cũng không biết trước kia cô ấy đã từng xuất hiện những phản ứng bất thường giống vậy không? Phải cần thêm thời gian quan sát thì mới có thể có kết luận được.”

Vì không có kinh nghiệm, nên họ không biết vì sao Vân Kiều bỗng dưng biến thành như thế, hay cô có trở về bình thường không? Liệu khi nào mới có thể bình phục đây?

Các vấn đề này đều cần thời gian để chứng thực.

“Theo như lời anh nói, trước khi mất trí nhớ, tâm lý cô ấy đã gặp kích thích vô cùng lớn. Nếu tinh thần con người phải gánh chịu một áp lực nặng nề trong một thời gian dài, thì sẽ rất dễ xuất hiện vấn đề.”

“Tôi kiến nghị hãy quan sát trước hai ngày, ghi lại tình hình cụ thể của cô ấy. Như thế tôi mới có thể kê thuốc đúng bệnh.”

Cơ thể Vân Kiều không sao, vậy vấn đề nhất định nằm ở tâm lý. Ý bác sĩ Phí là trước mắt cứ thuận theo nhận thức tâm lý của “Kiều Kiều sáu tuổi”, không cần cưỡng chế phá vỡ, để tránh xảy ra tình huống không thể dự đoán được.

Hai người nói chuyện tổng cộng cùng lắm chỉ vài phút, trong lúc đó họ sẽ thi thoảng nhìn qua khe cửa xem cô gái bên trong đang làm gì.

Vừa rồi Kiều Kiều đã hứa với anh cô sẽ ngoan ngoãn ở yên, nhưng giờ thoạt nhìn thì sắp ngồi không yên nổi rồi.

“Bác sĩ Phí, đã làm phiền.” Thẩm Trạm vươn tay, bác sĩ Phí bắt tay anh: “Trị bệnh cứu người là chức trách của tôi, cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào nếu xảy ra chuyện.”

Thẩm Trạm gật đầu.

Tiễn bác sĩ Phí về xong, Thẩm Trạm đẩy cửa bước vào phòng, Vân Kiều ngồi trên ghế nhảy xuống ngay.

“Kiều Kiều?” Đã quen biết nhiều năm, anh chưa từng gọi tên ở nhà của Vân Kiều, giờ bỗng gọi như thế, cứ cảm giác hơi là lạ.

Nhưng cô tự xưng là Kiều Kiều sáu tuổi, không thừa nhận cách gọi “Vân Tiểu Kiều” của anh.

Thẩm Trạm nhìn thời gian, đã hơn mười rưỡi tối, anh đành phải đuổi cô bé sáu tuổi này đi ngủ.

Vốn tưởng cô sẽ giống như trước ngoan ngoãn nằm lên giường, nào ngờ Kiều Kiều đã bắt lấy tay anh: “Em muốn nghe kể chuyện, vậy mới ngủ được.”

“...” Con mẹ nó đúng là đang nuôi một đứa con gái mà.

Thẩm Trạm bấm bấm trên di động, qua hai ba lượt đã mở một chuỗi truyện cổ tích, để hệ thống đọc diễn cảm.

Kiều Kiều không chịu, Thẩm Trạm nhớ tới có thể tìm video, để cô nghe âm thanh kia ngữ điệu kia, nhịp nhàng lên xuống, giọng nói truyền cảm, tình cảm phong phú.

Cô bé quay mặt đi nhận xét: “Khó nghe quá.”

“Em đang cố ý làm khó anh đúng không?” Thẩm Trạm nhéo mặt cô, nhíu mày ra vẻ hung ác: “Mau nhắm mắt lại cho anh!”

Nhưng đôi mắt của Kiều Kiều vẫn mở to tròn, cô không sợ anh tí nào, thậm chí còn cho rằng anh đang chọc cô cười.

Bị Vân Kiều tâm hồn sáu tuổi náo loạn, cả đêm Thẩm Trạm ngủ không ngon. Sáng sớm hôm sau mí mắt anh mở không lên, trên mặt cũng không tươi cười nổi.

Gần đây cứ liên tiếp phát sinh nhiều việc nằm ngoài dự đoán, từ hôm anh bế Vân Kiều bị thương ở trong xe ra, những chuyện xảy ra lúc sau đều thoát khỏi tầm kiểm soát của anh.

Sao anh phải đối xử tốt với vị hôn thê cũ của Vân Cảnh Tu đến thế chứ? Mẹ nó.

Thiếu ngủ, tinh thần không tốt khiến tâm trạng cũng bực bội theo, Thẩm Trạm vò đầu tóc loạn xạ một hồi, bèn lên phòng Esport trên lầu muốn chơi một ván buổi sáng.

Thẩm Trạm vừa mở máy tính lên, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh Vân Kiều chui vào ngực anh, khiến ngón tay nắm con chuột của Thẩm Trạm cứng đờ.

Tối qua anh solo với người ta bị Vân Kiều cắt ngang, mắng cô không được hung dữ với cô cũng không xong. Cô mắc lỗi, xin giúp đỡ bèn làm nũng với anh, thật sự anh thiếu nợ cô mà.

Mấy ván tiếp theo anh đánh vô cùng gắt gỏng, mãi đến khi chú Liễu phụ trách ba bữa ăn trong nhà tới nhắc nhở, Thẩm Trạm mới gỡ tai nghe xuống.

Dưới lầu.

Vân Kiều đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bàn ăn, thấy anh tới, cô chào hỏi anh, tâm trạng rất tốt: “Chào buổi sáng Thẩm Trạm.”

Thẩm Trạm dừng mắt trên đỉnh đầu cô.

Dì Triệu tỉ mỉ chuẩn bị đa dạng các dây cột tóc lẫn kẹp tóc dành cho con gái, Vân Kiều đã dùng dây cột màu xanh buộc một chùm tóc đuôi ngựa, gọn gàng thoải mái, tuyệt đối không phải Kiều Kiều của tối qua cầm dây cột tóc màu hồng phấn đòi anh buộc hai chùm cho cô.

“Tối qua ngủ ngon không?”

“Rất ngon ạ.” Một giấc ngủ đến hừng đông, có điều cô thức dậy hơi muộn.

“Tối qua mấy giờ em ngủ?” Thẩm Trạm bưng ly sữa bò lên, vờ như bâng quơ hỏi thăm.

“Sao vậy?” Cô thuận miệng hỏi, nhớ về tình tình khi ấy: “Lúc gần chín giờ, có phải em ngủ lâu quá không? Ngại quá.”

Vân Kiều lắc lắc đầu, rõ ràng hơn tám giờ tối cô đã bắt đầu đi ngủ, hôm nay không ngờ cô lại ngủ tới chín giờ sáng mới dậy.

Ở nhà Thẩm Trạm ngủ ngon như vậy à? Ở bệnh viện, sáng sớm bảy giờ cô đã tự tỉnh giấc rồi.

Trải qua một lượt dò hỏi, Thẩm Trạm đã xác định Vân Kiều không hề nhớ về đoạn ký ức ly kỳ kia, thậm chí cũng không biết việc “Kiều Kiều” tồn tại.

Thẩm Trạm không nói gì, theo dự định vào hôm qua, ăn sáng xong anh sẽ dẫn cô đi làm lại mật mã thẻ ngân hàng.

Sau khi lấy số, Vân Kiều chợt bước đến trước mặt hỏi sinh nhật anh. Thẩm Trạm thấy kỳ lạ, cô nói năng hùng hồn: “Dùng sinh nhật anh làm mật mã, nếu lỡ em quên, vẫn còn anh nhớ rõ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tin tưởng anh vậy sao? Không sợ anh lấy thẻ ăn chặn núi tiền nhỏ của em ư?”

“Chắc anh nhiều tiền hơn em mà.” Không đợi Thẩm Trạm tiếp tục “làm khó dễ”, Vân Kiều lập tức bổ sung đường lui đã chuẩn bị sẵn cho mình: “Nếu anh gạt tiền của em, em có thể báo cảnh sát.”



“Vân Tiểu Kiều em được lắm, ăn cơm của anh ở nhà của anh, đường đưa anh đến đồn cảnh sát em cũng trải sẵn luôn.” Thẩm Trạm tức cười.

“Thẩm Trạm anh cứ yên tâm, chờ thẻ ngân hàng của em được mở khóa, em sẽ đóng phí sinh hoạt.” Cô nghiêm túc vô cùng.

Giọng nói gọi đến số thứ tự của cô, Vân Kiều cầm túi xoay người, vừa đi vừa lấy thẻ ngân hàng và chứng minh ra, độ cong trên khóe miệng càng cao.

Tiền có thể đưa, nhưng người không thể đi, bằng không cô biết tìm đâu ra một người thứ hai vừa dễ ăn hiếp vừa đáng tin như Thẩm Trạm chứ?

Xong xuôi mọi chuyện, cô chuẩn bị rời đi, nhưng bên ngoài đột ngột đổ mưa to, cô bị một nhóm người đang trú mưa ép trở về sảnh ngân hàng.

Vân Kiều nhanh nhẹn lấy chiếc dù gấp gọn ra: “Cũng may em có mang dù.”

Có lẽ là thói quen được hình thành trước khi mất trí nhớ, trước lúc ra ngoài cô đã vô thức mở xem dự báo thời tiết trên di động, hỏi dì Triệu lấy một cây dù dự phòng.

Cô hết sức đắc ý giơ dù che mưa lên trước mặt Thẩm Trạm, anh thu lại tầm mắt, nhắc nhở: “Bên ngoài đang có sấm sét.”

“Sấm sét thôi mà, em đâu sợ.” Vân Kiều liếc nhìn anh, bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn.

Sấm chớp đùng đoàng ở ngoài khiến người đi đường sợ tới nỗi phải trốn vào dưới mái hiên. Trên bầu trời giăng đầy mây đen, cơn mưa tầm tã trút xuống thành phố này, nhưng bầu trời ở Ninh Thành xa xôi lại quang đãng.

Bên ngoài nắng gắt như lửa, nhưng trong văn phòng của Văn Cảnh Tu thì như đang rơi vào hầm băng.

“Vẫn chưa tìm được người?” Ánh mắt người đàn ông như băng tuyết đông cứng vào trời đông giá rét, lạnh đến mức dọa người.

“Tổng giám đốc Văn, có người cố tình che giấu tung tích của cô Vân.” Thế lực che giấu Vân Kiều không kém gì họ, khiến họ vẫn không điều tra được.

Tay Văn Cảnh Tu nắm thành quyền, gân xanh nổi lên, anh ta đã thử vô vàn cách, nhưng vẫn không tìm được người.

Bên phía Khương Tư Nguyên xảy ra tai nạn cùng cô, cô ấy chỉ cần vừa thấy anh ta thì chẳng hề nể mặt. Sau khi xuất viện, cô ấy dọn thẳng về nhà tĩnh dưỡng không tiếp khách, anh ta chẳng bới ra được tin tức nào từ miệng cô ấy.

Tuy anh ta biết Vân Kiều trúng tuyển vào Đại học Cảnh Thành, nhưng đáng tiếc bây giờ trường đại học vẫn chưa khai giảng, thật sự hết cách rồi.

Rốt cuộc mẹ của Vân Kiều muốn làm gì đây?

Vào giai đoạn anh ta trở về từ nước ngoài, Vân Kiều đã ở nhà họ Vân, mãi đến khi thành niên, mẹ cô cũng chưa từng lộ mặt. Vân Nghiệp Thành và Vương Mạn Chi không đáng tin cậy, bây giờ ông cụ Vân đã qua đời, muốn hỏi thăm cũng không được.

Văn Cảnh Tu không kiên nhẫn đuổi người ra ngoài, anh ta hung hăng đấm một quyền lên mặt bàn.

Chốc lát sau, anh ta mở ngăn kéo ra, một khung ảnh hướng mặt sau lên đang nằm yên lặng bên trong, bên cạnh lác đác mấy viên kẹo sữa.

Anh ta lật khung ảnh lên, tham lam vuốt ve khuôn mặt tươi cười như hoa trong ảnh: “Chắc em tức giận lắm nhỉ? Thế nên mới trốn tránh không gặp anh.”

“Anh những tưởng em sẽ hiểu cho anh.”

“Kiều Kiều, anh nhớ em quá, em có nhớ anh không?”

“Em trốn cũng không sao, rồi em cũng sẽ đi học thôi.” Khoảng cách đến ngày khai giảng còn hơn một tháng, anh ta chờ được.

*

“Đoàng!”

Giông bão ở Cảnh Thành nhanh chóng kéo tới lần nữa, giữa trưa mưa to một hồi, sang chiều trời nắng, đến chạng vạng lại bắt đầu nổi gió.

Gần chín giờ tối, Thẩm Trạm bước qua hành lang, cực kỳ chú ý đến động tĩnh trong phòng cách vách.

Hôm nay Vân Kiều ngủ rất sớm, cô không sợ sấm thật, tới bây giờ cũng không xảy ra chuyện nào khác. Thẩm Trạm đoán việc vào tối qua có lẽ chỉ là ngoài ý muốn.

Đêm nay anh không hứng thú chơi game mấy, bèn xoay người về phòng, cởi nút áo trên cổ. Anh thuận tay cầm lấy di động để trước mặt, màn hình sáng lên, anh vừa vặn thấy con số chỉ thời gian trên màn hình bước sang 21:00.

Thẩm Trạm không để bụng, ném di động rồi định tắt đèn.

“Ầm ầm ầm!”

Ngoài cửa sổ sấm chớp chợt lóe, tiếp đó một tia sét lớn nổ vang.

Anh vô thức quay đầu nhìn cửa sổ, bỗng nhiên cửa phòng ngủ sau lưng bị đẩy ra.

Thẩm Trạm vểnh hai tai lên, chợt xoay người, anh chỉ thấy Vân Kiều mặc áo ngủ xuất hiện với suối tóc dài xõa ra, cô đi chân trần chạy về phía anh.

“Anh trai.” Bé Kiều Kiều chui đầu vào ngực anh, đôi tay quấn chặt eo anh nhằm tìm kiếm cảm giác ấm áp an toàn.

Tiếng sấm vừa vang ngoài cửa sổ, anh cảm nhận được rõ cơ thể của người trong lồng ngực đang run rẩy theo, Thẩm Trạm như chôn chân tại chỗ.

Bé Kiều Kiều không nói lời nào cũng không khóc lóc, chỉ ôm chặt lấy anh, giống hệt người chết đuối bắt được chiếc phao nổi cuối cùng.

“Sợ à?” Thẩm Trạm cúi đầu, dừng mắt trên đỉnh đầu đen nhánh của cô gái.

Nằm trong vòng tay anh, bé Kiều Kiều gật đầu, gương mặt cọ vào ngực, cô nhỏ giọng đáp: “Sét đánh, Kiều Kiều sợ.”

Tâm trạng Thẩm Trạm hơi chùng xuống.

Quả nhiên thay đổi nữa rồi.

Đây là Kiều Kiều sáu tuổi, trong thế giới hư cấu của cô, anh là người duy nhất cô có thể dựa dẫm.

Thẩm Trạm hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn giơ tay ôm lưng cô, thấp giọng dỗ dành bên tai cô: “Đừng sợ, chỉ là sét đánh thôi.”

Kiều Kiều như đã nghe hiểu, cô gật đầu lần nữa.

Tư thế của hai người quá mức thân mật, ngực Thẩm Trạm như bị lò lửa nung nóng.

Chờ tiếng sấm kết thúc thì mọi chuyện sẽ qua thôi, không tính là anh lợi dụng Vân Kiều.

Mưa ngớt dần, Thẩm Trạm vừa mới bình tâm lại sau khi thuyết phục mình đã làm chuyện không phù hợp, Kiều Kiều chợt ló đầu ra khỏi ngực anh: “Anh trai, em có thể ngủ chung với anh không?”
Bình Luận (0)
Comment