Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 44

Kiều Kiều phản ánh nội tâm cô đã làm chuyện gì?

Kiều Kiều sáu tuổi mặc váy hồng, quấn lấy Thẩm Trạm đòi anh buộc tóc đuôi ngựa cho cô.

Kiều Kiều mười ba tuổi đến kỳ kinh nguyệt “đầu tiên”, thảo luận với Thẩm Trạm nên mua loại băng vệ sinh nào.

Kiều Kiều mười sáu tuổi mua hoa và ở bên Thẩm Trạm vào lễ Giáng sinh.

Kiều Kiều mười tám tuổi hỏi Thẩm Trạm mỗi ngày, rằng khi nào anh làm bạn trai của cô?

Mấy điều trước cô không nghi ngờ, nhưng câu cuối thì Vân Kiều không tin.

Hoặc phải nói, cô không muốn thừa nhận.

Ngày nào cô cũng bám theo Thẩm Trạm hỏi anh có thể làm bạn trai của mình không ư? Cô khao khát đến vậy cơ á!

“Là nội tâm của em đúng không?” Thẩm Trạm tiếp tục hỏi, dường như nhất quyết muốn ép cô phải thừa nhận mình bị trêu chọc, anh cười ngoác đến tận mang tai.

Cô mấp máy môi, âm thanh nghẹn ở cổ họng lâu lắm mới miễn cưỡng thốt ra được hai từ: “Không phải…”

Nếu bị từ chối một lần, cô sẽ khó lòng lấy hết dũng khí làm lần thứ hai, sao có thể ngày ngày hỏi giống Kiều Kiều được?

Nhưng từ một khía cạnh khác, Kiều Kiều là một mặt khác tập hợp tất cả can đảm của cô. Theo lời Thẩm Trạm kể về giai đoạn Kiều Kiều muốn yêu đương với anh, hoàn toàn phù hợp với thời điểm cô phát hiện con tim mình đã rung động.

Chẳng phải cô đang tự vả mặt mình mỗi ngày sao?

Vân Kiều biết được sự thật, tâm trạng rất phức tạp.

Không chỉ vậy, thi thoảng Thẩm Trạm còn đưa ra một vài tấm ảnh và video để chứng minh.

Mạnh miệng không thừa nhận cũng vô dụng, cô nói không phải, vẻ mặt Thẩm Trạm rõ ràng không tin, trên mặt anh viết: Em cứ việc bịa, anh sẽ nghe hết.

“Em và Kiều Kiều đang cùng tồn tại à?” Vân Kiều lặng lẽ chuyển chủ đề.

Thẩm Trạm dứt khoát trả lời: “Hiện tại hai người ở chung hòa thuận lắm.”

Xuất hiện vào những thời điểm khác nhau, còn bảo vệ sự tồn tại của người kia trong tiềm thức, cũng không gây hại cho người kia.

Vân Kiều nửa hiểu nửa không gật đầu, hỏi tiếp: “Nếu bọn em ảnh hưởng đến nhau, ngoại trừ Kiều Kiều tác động tới sức lực của em, còn gì nữa không?”

“Anh không rõ mấy, có điều anh nhớ trước đây em không hề khóc, mắt đỏ vẫn không rơi nước mắt, nhưng Kiều Kiều thì có. Ai ngờ lần trước em cũng khóc khi ở trên núi.” Nếu nói nước mắt Vân Kiều là hồ nước không thể chảy, Kiều Kiều chính là vòi nước, nói mở thì mở, nói tắt thì tắt.

“… Anh nhớ việc này làm gì.” Vân Kiều nhỏ giọng thì thầm, vốn tưởng có chuyện gì nghiêm túc cần suy nghĩ cẩn thận, kết quả lại thảo luận xem cô có khóc không.

Nhắc tới trên núi, ký ức rõ ràng nhất của cô không phải là khóc, đến giờ ngẫm lại vẫn khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Lần đầu tiên Thẩm Trạm không hiểu thái độ e thẹn của con gái, nghĩ kỹ xong, anh đi đến kết luận: “Thật ra cũng không sao đâu, chủ yếu do em ảnh hưởng tới cảm xúc của em ấy.”

Ngày nào Kiều Kiều cũng vui vẻ tự chơi đùa trong thế giới nhỏ, quả thực không có cơ hội làm chuyện gì lớn. Trái lại, nhiều lần Vân Kiều không vui, đã biến thành Kiều Kiều ra sức quấy nhiễu anh.

Sau khi hỏi mấy câu nghiêm túc, Vân Kiều chuyển trọng tâm: “Tên album có ý nghĩa gì vậy?”

Điểm chú ý của con gái luôn xảo quyệt lại chính xác, Thẩm Trạm chắp tay, tỏ vẻ bí hiểm: “Việc này à… tự nghĩ nhé.”

Vân Kiều khẽ mím môi.

Ai muốn tự suy nghĩ, cô mở điện thoại lướt một chốc đã tra được ngay.

Cô lấy điện thoại ra ngồi trước mặt Thẩm Trạm, gõ ngón tay vào màn hình, giao diện trang bách khoa toàn thư Baidu hiện lên:

Thaumatin.

Chất ngọt nhất thế giới.

Độ ngọt gấp sáu trăm nghìn lần so với đường mía.

Những từ ngữ rõ ràng lọt vào mắt, Vân Kiều hơi híp mắt, hai má dần nóng lên.

Thấy hết phản ứng của cô, Thẩm Trạm nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Ghi chú trên điện thoại của em cũng giống vậy, có muốn kiểm tra lại không?”

“Không, không cần.” Một cái tên đặc biệt quá chừng, cô mắc cỡ muốn chết.

Thẳng thắn đến mức này rồi, Thẩm Trạm đặt hai tay ra sau đầu, lười biếng thở dài: “Em còn muốn biết gì nữa thì cứ hỏi thẳng anh, đừng tự suy nghĩ bậy bạ.”

Có một số việc không tự trải qua, dù cô vắt óc tìm chân tướng cũng không thể hiểu hết. Anh không muốn giấu giếm nữa, cũng không mong Vân Kiều nghi ngờ, bèn dứt khoát ngả bài nói rõ ràng, đỡ phải dây dưa không dứt.

Thái độ của người đàn ông rất bình tĩnh, không hề sợ hãi. Vân Kiều đột nhiên nhích người về phía trước, không nói một lời ôm lấy vòng eo cường tráng của anh.

Tuy còn hơi bỡ ngỡ, nhưng cuối cùng cô cũng khẳng định được một điều.

Thẩm Trạm đã mua đầy một căn phòng toàn quần áo và trang sức cho Kiều Kiều, tất cả các món đồ chơi nhỏ mà Kiều Kiều thích, anh cũng không keo kiệt tiêu xài hoang phí hết chỉ để khiến Kiều Kiều vui. Điều duy nhất anh không thể trao cho Kiều Kiều, là “tình yêu”.

Bó diên vĩ là Kiều Kiều tặng cho Thẩm Trạm, còn hoa hướng dương là Thẩm Trạm tặng cho Vân Kiều.

Thẩm Trạm thích ôm hôn cô, chỉ với cô thôi.

Cảm động trước tấm lòng của anh, Vân Kiều vươn tay nắm lấy áo anh, hôn lên mặt anh.

Rồi nhanh chóng rời đi ngay.

Thẩm Trạm kinh ngạc, những lời nói dài dòng mới vừa chuẩn bị trong đầu lập tức bay biến, sau khi anh tỉnh táo lại, kịp thời nắm tay Vân Kiều: “Vân Tiểu Kiều, ai dạy em hôn anh xong thì chạy đấy?”

Cô hiếm khi chủ động thân mật với người khác, chưa kể bầu không khí vừa rồi có phần ngượng ngùng, cô thấp giọng nói: “Đây là đáp án của em.”

Mặc dù không muốn thừa nhận thật, nhưng cô đã xác định được những việc Kiều Kiều làm chính là những việc mà cô muốn làm.

Vậy nên cô không ngại mạnh dạn hơn.

Sau khi chủ động, cô không thể giấu được bối rối trong lòng, vô thức né tránh. Nhưng Thẩm Trạm phản ứng quá nhanh, cô chưa kịp lùi về, anh đã ôm cô vào lòng, nhấm nháp môi cô một hồi, khuôn mặt cô anh cũng không buông tha.

Hôn xong, sờ lên mặt còn thấy vệt nước, Vân Kiều che mặt nhỏ giọng mắng anh: “Thẩm Trạm, anh là chó à!”

“Để em nhớ cho lâu cho kỹ.” Bàn tay ấm áp của Thẩm Trạm lướt tới eo cô, anh bế ngang người cô lên: “Không được chạy sau khi hôn anh, biết chưa?”

“Không hôn là được!” Lần này là lần cuối*.

*Gốc là 一劳永逸 (Nhất lao vĩnh dật): lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi.

“Ồ, em không hôn anh cũng không sao, anh hôn em là đủ.” Anh trắng trợn chơi xấu, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên mặt cô.

Dì Triệu vừa quét dọn tới khu vực này, xách thùng nước đi từ hành lang ngang qua, dì nghe thấy hai người trẻ tuổi tràn đầy sức lực chơi đùa vui vẻ trong phòng, khóe mắt cười ra nếp nhăn, dì tự nhủ: “Tuổi trẻ tốt thật.”

Dì cảm thán, tuần sau đến sinh nhật Vân Kiều, trong nhà chuẩn bị náo nhiệt lại rồi.



Bị Thẩm Trạm thúc giục, rốt cuộc Vân Kiều cũng chọn được địa điểm tổ chức sinh nhật.

“Sao phải tổ chức sinh nhật vậy?” Thật ra cô không thích thú việc tổ chức sinh nhật mấy, nhưng có vẻ Thẩm Trạm rất hào hứng với việc ấy.

“Bạn trai em muốn làm cho em, không được à?” Thẩm Trạm bật cười, véo má cô.

“Được thôi.” Vân Kiều không có ý kiến.

Nhìn cách thể hiện tình cảm nhiệt tình trong vòng bạn bè của Thẩm Trạm, Vân Kiều cảm thấy có lẽ anh muốn xông vào “vòng bạn bè” của cô, khẳng định chủ quyền.

Tuy hành động này rất trẻ con, nhưng dù sao cũng là bạn trai nhà mình, ngoại trừ cưng chiều thì biết làm gì bây giờ?

Thẩm Trạm bảo cô mời bạn bè của mình, Vân Kiều tính đại khái, bên cạnh Khương Tư Nguyên ở Ninh Thành xa xôi, cũng chỉ có Ngôn Tư Mộ, Triệu Âm Lan và mấy người bạn cùng phòng.

Cô nhắn tin cho Khương Tư Nguyên và Ngôn Tư Mộ, cũng hẹn gặp mặt các bạn cùng phòng ký túc xá.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngoài trừ các cô gái, Vân Kiều dừng mắt ở số liên lạc kia một lát, nghiêng đầu hỏi: “Em mời một đàn anh tới được không?”

“Đàn anh?” Đang nói chuyện với nhân viên tại địa điểm tổ chức sinh nhật, Thẩm Trạm ngẩng đầu.

“Đàn anh mà em từng gặp khi em mới vào khoa năm ngoái, anh ấy đã dạy em khá nhiều điều lúc ở trường.” Cô giải thích còn nhấn mạnh: “Thật sự chỉ là đàn anh.”

Thẩm Trạm nhìn vẻ căng thẳng trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, anh nhẹ nhàng nhướn mày: “Cứ mời thôi, bạn trai em đâu hẹp hòi như vậy, đúng lúc mời đến để cảm ơn, cảm ơn đã quan tâm tới Kiều Kiều nhà ta.”

“Ừm, được.” Vân Kiều thành thật soạn tin nhắn rồi gửi đi.

Đối với cô, đàn anh vừa là thầy vừa là bạn, nhưng xét tới việc bạn trai là bình dấm chua, cô phải hỏi ý kiến của anh trước, để tránh sau này anh dỗi hờn cô.

Thứ Hai về trường, Vân Kiều tận dụng giờ nghỉ trưa để mời sinh nhật, Triệu Âm Lan ngậm một túi thạch trái cây trong miệng, giơ tay.

“Đi đi đi, tớ muốn đi chơi.” Ba người rất hào hứng với bữa tiệc.

Trong ký túc xá, bốn người trò chuyện về chủ đề sinh nhật rất lâu. Khi kết thúc, Triệu Âm Lan nằm trên giường nghịch điện thoại, khi thấy tin tức bất ngờ, cô ấy không nhịn được mà hỏi: “Trên mạng đang loan tin Lương Cảnh Ngọc quay trở lại, có thật không?”

Người duy nhất trong ký túc xá theo đuổi thần tượng tiếp lời cô ấy: “Tớ cũng mới thấy, phía chính chủ vẫn chưa lên tiếng, chắc giả rồi.”

Triệu Âm Lan tặc lưỡi: “Cũng không có bằng chứng xác thực…”

Giường hai người vừa vặn sát nhau, họ tán gẫu hóng drama câu được câu không, Vân Kiều vẫn chưa tham gia, chỉ khi nghe cái tên kia, cô bỗng cảm thấy rất xa lạ.

Đối với cô, quá khứ đã quên như một giấc mộng mờ mịt, dù bản thân cô đã trải qua sự cố thang máy, nhưng hiện tại cô không còn nhớ rõ cảm xúc lúc đó.

Điều khắc sâu trong tâm trí cô không phải nỗi sợ hãi, mà là người đã bảo vệ cô an toàn khi cô gặp nguy hiểm.

Vân Kiều nhớ về người nọ, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, mấy lời lải nhải của Triệu Âm Lan dần biến mất bên tai cô.

*

“Choang!”

Thêm một chiếc ly đắt tiền nữa bị người phụ nữ ném xuống đất để trút giận.

Những móng tay được sơn đỏ như máu ghim chặt vào lòng bàn tay trắng bệch của cô ta, Lương Cảnh Ngọc để chân trần giẫm trên thảm, người trợ lý theo cô ta một thời gian dài đứng ở cửa, không dám vào.

Kể từ khi bị người trong nhà ép rời khỏi giới giải trí, Lương Cảnh Ngọc đã trả thù không chịu nhận bất cứ công việc nào khác mà gia đình sắp xếp. Bấy giờ bạn trai Văn Cảnh Tu đang “yêu” cô ta, cưng chiều dung túng cho cô ta, lên kế hoạch kiểu như “Em không cần đi làm, chỉ cần phụ trách vui vẻ mỗi ngày thôi”.

Lương Cảnh Ngọc vốn đã bất mãn với cách sắp xếp của gia đình dường như tìm được tổ ấm ưng ý của mình, cô ta nghe lời Văn Cảnh Tu sống một cuộc đời sang chảnh mỗi ngày, dần dà xa cách gia đình.

Mọi người nghĩ rằng Văn Cảnh Tu thật lòng yêu cô ta, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Văn Cảnh Tu đã thay đổi.

Anh ta bắt đầu dùng lý do công việc bận rộn để từ chối hẹn hò, dù Lương Cảnh Ngọc chủ động tìm tới cửa, anh ta cũng sẽ không bỏ dở công việc để đi cùng cô ta như trước, thậm chí còn không buông lời hay ý đẹp dỗ dành cô ta.

Nếu chỉ đơn giản là công việc, Lương Cảnh Ngọc còn có thể hiểu, nhưng từ những gì xảy ra sau đó, dường như Văn Cảnh Tu đang bạo lực lạnh với cô ta.

Cô ta được gia đình nuông chiều từ nhỏ, sao có thể chịu được nỗi uất ức này. Cô ta nổi giận đùng đùng tìm Văn Cảnh Tu chất vấn, lại phát hiện anh ta đang ngồi trò chuyện vui vẻ với một người phụ nữ khác trong nhà hàng sang trọng lộng lẫy.

Cảnh tượng đó xoáy sâu vào mắt Lương Cảnh Ngọc, dường như cô ta nhìn thấy bản thân khi xưa, nhưng người ngồi đối diện Văn Cảnh Tu đã biến thành người khác.

Về sau thậm chí Văn Cảnh Tu còn không giả vờ cho có lệ nữa, mà ngả bài thẳng thừng với cô ta.

“Cảnh Ngọc, quen biết một thời gian, đừng làm loạn gây khó dễ cho nhau.” Giọng anh ta bình thản, như thể anh ta đang nói một câu không liên quan gì đến mình.

“Anh dám không biết xấu hổ mà nói như vậy? Là tôi muốn làm lớn chuyện ư?” Lương Cảnh Ngọc không đồng ý chia tay, cao giọng chất vấn: “Anh đã hẹn hò với người phụ nữ khác rồi, bước tiếp theo là gì? Bảo tôi nhường chỗ cho cô ta?”

Văn Cảnh Tu lợi dụng cô ta, đạt được mục đích thì muốn một chân đá văng, trên đời này nào có chuyện tốt như thế? Sao cô ta lại dễ dàng dọn chỗ cho người phụ nữ khác chứ?

Cãi nhau thì cãi nhau, nhưng cô ta không muốn chia tay!

Văn Cảnh Tu phản bội cô ta, cô ta cũng không cần nể mặt.

“Chỉ cần tôi không buông tay, đám phụ nữ của anh đều là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác đấy.” Lương Cảnh Ngọc cười khẩy chế giễu, định dùng lời lẽ sắc bén châm chọc đối phương.

Trong giới của họ, chỉ cần hơi có động tĩnh là sẽ gây chú ý. Nếu cô ta nhất quyết không chia tay, để xem Văn Cảnh Tu đối mặt với những lời đồn đó thế nào.

“Lương Cảnh Ngọc, cô tự tin quá rồi.” Văn Cảnh Tu đứng từ trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Nhìn cô bây giờ xem, nào còn giống cô chủ nhà họ Lương nữa.”

“Anh chê tôi? Có phải anh thích tôi khi còn làm minh tinh hơn không?” Khi ấy cô ta kiêu ngạo như vậy, không biết từ khi nào đã ra nông nỗi thế này.

Ánh đèn hắt lên một bên mặt anh ta, Văn Cảnh Tu hơi nâng cằm: “Lương Cảnh Ngọc, trong giới giải trí có nhiều người đẹp hơn cô, đóng phim tốt hơn cô. Cô thuận lợi phát triển, đơn giản vì cô có một cặp ba mẹ tốt, hiểu chưa?”

Những người có điều kiện như cô ta luôn tự cho mình là đúng kể từ khi lọt lòng, chẳng biết rằng nếu không có chỗ dựa, họ phải bỏ ra bao nhiêu công sức để tranh giành những cơ hội nhỏ nhặt đó?

Anh ta làm một đứa trẻ ngoan mười mấy năm nay, không thắng nổi một tờ giấy xét nghiệm ruột thịt của Văn Ngạn Trạch. Nếu anh ta không rắp tâm đoạt quyền, nhà họ Văn sẽ không cho anh ta bất cứ vị trí nào.

Dùng thủ đoạn chèn ép Văn Ngạn Trạch trở thành người đứng đầu nhà họ Văn, ngoại trừ bản thân anh ta, mấy ai có thể hiểu được từng ấy gian khổ đó? Muốn trở thành kẻ mạnh, anh ta phải bất chấp mọi thứ để leo lên.

“Sống thoải mái lâu rồi, có vẻ cô không rõ tình hình của bản thân mình hiện tại.”

Giới giải trí thay đổi bất ngờ, hôm nay được nâng đỡ nổi tiếng, ngày mai có thể bị giẫm đạp dưới chân, Lương Cảnh Ngọc tuyên bố rút khỏi giới giải trí lại từ chối cách sắp đặt của gia đình hơn nửa năm, cô ta đã bị hủy hoại danh tiếng từ lâu.

Hai người ưu tú đứng cạnh nhau ắt sẽ được khen đẹp đôi, trời sinh một cặp, ngược lại thì luôn bị dị nghị.

“Trẻ con yêu đương mới nói không thể chia tay, dù sao cô Lương cũng từng ở trong giới giải trí, sao lại ngây thơ quá vậy?” Từ trước đến nay hai từ “ngây thơ” này không hề liên quan tới Lương Cảnh Ngọc, khi thốt ra từ miệng anh ta còn mang theo hàm ý châm chọc hơn.

Lương Cảnh Ngọc bị anh ta không ngừng tung sự thật chèn ép đến nỗi gục ngã, Văn Cảnh Tu vẫn thấy chưa đủ, bức bách tới cùng: “Nếu cô không hiểu thật, vậy hãy ngẫm lại lúc trước mình đã làm thế nào để chiếm được vị trí này.”

Người đàn ông lạnh lùng trở mặt không nhận người, lời ngon tiếng ngọt năm xưa biến mất trong nháy mắt, còn anh ta trông như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay, Lương Cảnh Ngọc đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng: “Vậy từ đầu tới cuối anh luôn lừa tôi?”

Cô ta nhớ về những mảnh vụn ký ức mình từng trải qua với Văn Cảnh Tu, nó giống hệt những gì xảy ra bây giờ.

Văn Cảnh Tu cúi đầu kẹp một điếu thuốc, không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào của cô ta.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kẻ diễn từ đầu đến cuối mà không nhập tâm thì dễ dàng rút lui, chỉ giống người ngoài cuộc thờ ơ nhìn vai hề trên sân khấu mãi không chịu buông bỏ.

Đốm lửa lập lòe, Văn Cảnh Tu nhả ra một làn khói.

Anh ta muốn nhanh chóng thoát khỏi rắc rối đang đeo bám này.

Sinh nhật Kiều Kiều sắp tới rồi, những năm trước cô luôn mong chờ quà của anh ta, lần này anh ta muốn đích thân tặng cho cô.

-

Vân Kiều chọn một biệt thự nhỏ để tổ chức sinh nhật cho mình, bên trong bày đầy đủ nhạc cụ để chơi. Thẩm Trạm đã trang trí tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi nhỏ bé của cô rất kỳ công, hầu như các thành viên câu lạc bộ Canty đều góp mặt.

Thanh niên trai tráng lần lượt xuống xe, đứng thành một hàng chỉnh tề trước mặt Vân Kiều, họ hô to: “Xin chào chị dâu, chúc mừng sinh nhật chị dâu.”

Giọng nói vang dội suýt khiến cô giật mình, Cảnh Hành bước ra từ đằng sau, giơ tấm thiệp chúc mừng sinh nhật đặc biệt lên: “Em Kiều, cảm động không?”

Sử dụng quyền hạn của Đội trưởng để các thành viên trong đội hô to chúc mừng sinh nhật có thể sánh ngang với khẩu hiệu, cảm giác rất trang trọng.

“Chào mọi người.” Vân Kiều bĩnh tĩnh lại, lịch sự đáp.

Cô vừa dứt lời, cánh tay đã bị ai đó nắm, cô đau nhói quay đầu nhìn, thấy Triệu Âm Lan đang ôm chặt cánh tay cô, hai con mắt cô ấy gần như trố ra.

“Má ơi, nhũn chân…”

Bình thường Triệu Âm Lan thích sưu tầm ảnh của người mẫu nam và chú ý đến các kiểu trai đẹp khác nhau. Nhưng bây giờ một nhóm trai trẻ đẹp ngời ngợi đồng loạt đứng trước mặt, cô ấy choáng váng hai mắt, đi đứng không nổi.

Vân Kiều lặng lẽ rút tay ra, bỗng ghé sát tai Triệu Âm Lan, hạ giọng nhắc nhở: “Khép miệng lại, đừng để nước miếng chảy ra.”

Triệu Âm Lan vô thức sờ sờ môi, quay đầu thấy Vân Kiều đã đi mất, chỉ còn mỗi bóng lưng.

“Vân Kiều!”

Cô ấy kêu lên, Vân Kiều càng bước nhanh hơn.

Không thể tin nổi, ngay cả Vân Kiều còn biết nói đùa.

Vân Kiều chạy vào suýt đụng trúng người, định ngẩng đầu, đột nhiên Thẩm Trạm kéo cô qua một bên khiến cô trở tay không kịp. Anh cúi đầu ghé sát tai cô: “Dì Tần tới.”

Vân Kiều sửng sốt, hồi lâu sau mới trả lời: “Vâng.”

Trong tâm trí cô, người phụ nữ ấy hoàn toàn xa lạ, sau khi gặp mặt thì tự nhiên có cảm giác quen thuộc.

Người phụ nữ trang điểm nhẹ nhàng không lòe loẹt, mặc đầm kiểu Pháp đơn giản thanh lịch, khí chất và dáng người vô cùng nổi bật, khó lòng nhận ra bà đã ngoài bốn mươi.

Hai mẹ con đối diện nhau, không cần khách sáo nói chuyện, Tần Ngọc Sương đưa cho cô một phong bì căng phồng.

Khi trước cả hai đã từng trao đổi, Vân Kiều đoán được món đồ bên trong, đôi tay nhận lấy. Cảm nhận được độ cong cồm cộm, cô đã hoàn toàn xác nhận.

“Cảm ơn người.” Vân Kiều nhận điện thoại, xưng hô bằng kính ngữ, nhưng lại không cách nào tự nhiên gọi một tiếng “Mẹ”.

Dường như Tần Ngọc Sương cũng không để ý, quan hệ giữa hai người không tồn tại ở bề ngoài.

Nhận phong bì xong, cô không vội mở ra, hai mẹ con ngồi xuống, mặt đối mặt đánh giá người kia, nhìn kỹ thì khuôn mặt cả hai có nét giống nhau.

Vân Kiều do dự hỏi: “Hồi trước, tại sao người lại lấy điện thoại của con?”

“Khi con còn mất trí nhớ, mẹ không hy vọng con nhanh chóng biết được sự thật nên đã cầm đi.” Lúc ấy, chuyện xảy ra với Vân Kiều buồn nhiều hơn vui, để cô sống không có ký ức ắt sẽ dễ dàng hơn.

“Vậy tại sao bây giờ lại sẵn sàng trả cho con?” Sau một năm trời, việc khôi phục dữ liệu từ chiếc điện thoại bị hỏng không mất nhiều thời gian như thế.

“Vốn dĩ đây là đồ của con, mẹ không có quyền tiêu hủy. Một năm nay con đã hồi phục rất tốt. Hôm nay sinh nhật hai mươi tuổi của con, mẹ trả món đồ này cho con, còn xem hay không là do tự con lựa chọn.” Tần Ngọc Sương nghĩ chắc hẳn bây giờ Vân Kiều đã có khả năng phán đoán lý trí.

Vân Kiều hiểu rõ, hôm nay Tần Ngọc Sương tới đây không phải để nhận con gái, cũng không hề kể lể tình cảm máu mủ, dường như chỉ đến trả điện thoại cho cô.

Cô quả thực có vô số câu hỏi, nhiều lần Thẩm Trạm đã khuyên cô không nên giữ trong đầu những suy đoán lung tung, Vân Kiều càng có thêm can đảm.

“Thẩm Trạm kể là người cũng ở đó khi con gặp tai nạn xe, con không rõ tại sao người đột nhiên đến tìm con. Nhưng làm một người mẹ mà giao con gái cho người khác như vậy, người không hề lo lắng sao?” Cô khẽ mím môi, hy vọng nhận được một đáp án.

“Nếu đổi thành ‘người khác’, có lẽ mẹ sẽ chi rất nhiều tiền để thuê người chăm sóc con. Nhưng đây là Thẩm Trạm, con rất tin tưởng thằng bé mà?” Đối mặt với lời chất vấn của con gái, Tần Ngọc Sương giải thích rõ ràng kế hoạch ban đầu của mình.

Đến tận bây giờ, bà vẫn còn nhớ rõ hiện trường vụ tai nạn xe một năm trước.

Bọn họ ngồi trong xe chứng kiến chiếc xe con của Vân Kiều va chạm với chiếc xe tải lớn, tim họ như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy.

Thẩm Trạm phản ứng nhanh nhất, không ai nhìn rõ anh xông vào bằng cách nào. Tần Ngọc Sương chỉ thấy anh bế Vân Kiều ra khỏi xe mà không quan tâm tới an nguy tính mạng của bản thân.

Vân Kiều hôn mê mấy ngày, Thẩm Trạm lo lắng không kém một người mẹ như bà, anh không nói một lời nhưng không hề thả lỏng giây phút nào, mãi đến khi Vân Kiều tỉnh lại.

Bà sống nhiều năm như vậy, có thể nhìn thoáng qua đâu là thật đâu là giả.

Bà biết rõ tình bạn của hai đứa trẻ nhờ Taekwondo khi họ còn nhỏ, sau đó bà cũng biết quan hệ của họ dần trở nên xa cách. Với tình hình như vậy, Thẩm Trạm vẫn làm những hành động ấy trong vô thức. Trong lòng anh, Vân Kiều rất quan trọng, e rằng chính anh cũng chưa nhận ra.

Dẫu Vân Kiều có mất trí nhớ không, khi đến Cảnh Thành học đại học cô vẫn luôn một mình, lần đầu tiên có một người chẳng màng nguy hiểm của bản thân lao tới bên cô, sẵn sàng giúp đỡ cô, chăm sóc cô, không có gì không tốt.

Hóa ra là thế.

Đối với việc mẹ mình xuất hiện đột ngột, Vân Kiều không cảm thấy đặc biệt gì, nhưng cô cũng không bài xích, thậm chí còn tò mò nguyên nhân tại sao lúc ấy Tần Ngọc Sương lại tới Ninh Thành tìm cô: “Mẹ đã rời đi từ khi con còn bé, sao lúc đó lại đến Ninh Thành kiếm con?”

Tần Ngọc Sương lẳng lặng nhìn cô: “Việc này, chờ con khôi phục ký ức hẵng hỏi lại mẹ.”

Tính cách hai mẹ con đều bình tĩnh, khả năng tiếp nhận khác với người thường, Tần Ngọc Sương không chịu nói nên Vân Kiều cũng không hỏi nữa. Cô cúi đầu quan sát “món quà” bất ngờ mà cô nhận được.

Bên trong chiếc điện thoại này chứa đựng quá khứ đã quên của cô, liệu cô có nên mở ra không?

Hiểu rõ quá khứ, hay giả vờ không biết gì và sống tiếp như hiện tại?

Không biết phong bì đã mở ra từ khi nào, Vân Kiều cầm điện thoại thử vuốt màn hình. Sau khi dữ liệu được khôi phục, mật khẩu và khóa vân tay đã biến mất, chỉ cần trượt tay là có thể mở ra.

Cách trực tiếp nhất để biết một người từ điện thoại di động là xem ứng dụng, nhật ký nói chuyện và thông tin album.

Cách đây không lâu, cô kiểm tra một chiếc điện thoại đã mang đến cho cô một thông tin vô cùng bàng hoàng. Hiện tại lại xuất hiện một chiếc điện thoại khác thuộc về cô, giác quan thứ sáu mạnh mẽ mách bảo cô biết, những thứ bên trong không hề đơn giản.

Cô đang lưỡng lự không biết nên mở ra không, Tần Ngọc Sương ngồi đối diện lên tiếng: “Nghe nói con và thằng bé Thẩm Trạm đang ở bên nhau.”

Vân Kiều hơi sửng sốt, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”

Tần Ngọc Sương nhấp một ngụm trà, bà đặt ly trà xuống, kiên định nói: “Hy vọng con có thể vững lòng.”

Vài từ sâu xa ấy không rõ đang phản đối hay ủng hộ, như thể bà chỉ đang bày tỏ suy nghĩ của riêng bản thân.

Vân Kiều nhíu mày, lời này có ý gì?
Bình Luận (0)
Comment