Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 49

Ninh Thành.

Sân bay rộn ràng tấp nập, tiếng người ồn ào.

Giọng nói trên hệ thống phát ra thông báo tin tức chuyến bay, Vân Nghiệp Thành và Vương Mạn Chi đã thành công vượt qua kiểm tra an ninh, nhưng họ vẫn cứ lo lắng đề phòng.

Vân Nghiệp Thành nhìn quanh: “Nếu Văn Cảnh Tu biết hôm nay chúng ta mới rời đi, có phải…”

“Sợ gì chứ! Tiền đã tới tay, núi cao sông dài, không ai quản được.” Vương Mạn Chi không ngừng trấn an chính mình, cố ép bản thân can đảm hơn.

Ba ngày trước, họ đã hành động trái với lương tâm để giúp Văn Cảnh Tu, hiện tại họ nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nhắc tới đây, Vân Nghiệp Thành thấy tội nghiệp cháu gái bị bắt: “Vậy bây giờ Kiều Kiều…”

“Ông vẫn còn lòng dạ lo lắng cho nó?” Vương Mạn Chi nắm chặt tay cầm vali, lẩm bẩm: “Chúng ta đã cho con bé cơ hội, tại nó không chịu giúp đỡ, nhất quyết chặn đường lui của chúng ta.”

Vốn dĩ họ định lấy một khoản tiền lớn từ Vân Kiều, từ đó có thể từ chối yêu cầu của Văn Cảnh Tu. Ai ngờ cô không hề mềm lòng, mặc kệ sống chết của họ, vậy bọn họ cũng không cần nhớ tình thân nữa.

Dù sao Văn Cảnh Tu cũng thích cô, sẽ không làm gì cô. Cả hai từng là hôn phu, hôn thê thanh mai trúc mã, có thể gương vỡ lại lành, nói không chừng còn phải cảm ơn họ đã tác hợp.

Vợ chồng hai người xách vali chuẩn bị ký gửi, con đường phía trước đột nhiên bị người ngăn cản, hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thẩm Trạm và mấy người xung quanh đang xếp thành một hàng chặn đầu.

“Hai người định đi đâu thế?” Thẩm Trạm đang cười, nhưng ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết, sắc nhọn như kiếm, khiến người ta rét run.

Vương Mạn Chi run rẩy trốn sau lưng Vân Nghiệp Thành, Vân Nghiệp Thành lo lắng nắm tay: “Thẩm Trạm, sao cháu lại cản hai bác?”

Thẩm Trạm không trả lời, hai người đàn ông cao lớn bên cạnh giơ giấy xác nhận điều tra trong tay lên: “Có người tố cáo hai người dính líu tới một vụ án bắt cóc, xin đi theo chúng tôi một chuyến.”

Cảnh sát vừa xuất hiện, Vân Nghiệp Thành và Vương Mạn Chi đang chột dạ lập tức vô cùng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.

Ban đầu hai người còn mạnh miệng không chịu thừa nhận, nhưng chỉ cần nói vài câu đã lộ hết, vì thế ông ta bắt đầu thoái thác trách nhiệm, tìm cách thoát thân khỏi vụ bắt cóc vi phạm pháp luật này.

Trải qua quá trình thẩm vấn, hai vợ chồng bất đắc dĩ giao thông tin liên hệ bí mật với Văn Cảnh Tu, nhưng khi cảnh sát thử gọi thì số điện thoại đã bị khóa.

“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, nếu bây giờ hai người phối hợp tốt, xong việc còn có thể giảm nhẹ tội.”

Khi nghe tin mình sẽ bị kết án, cả hai đều run sợ.

Đối phó với dạng người nhát cáy không đủ thông minh này dễ như trở bàn tay.

Toàn bộ quá trình Thẩm Trạm không nói mấy câu. Vừa thấy ánh mắt u ám của anh, Vương Mạn Chi lập tức cảm thấy sợ hãi, bà ta hoàn toàn không rõ một người gần như không có quan hệ gì với gia đình mình, tại sao lại đưa cảnh sát tìm tới đây?

Cho tới khi những ký ức mà bà ta đã bỏ qua hôm đó trở về tâm trí, Vương Mạn Chi nhớ khi bà ta đến nghĩa trang để cúng bái ông Vân, Thẩm Trạm cũng ở đó, anh có quan hệ thân thiết với Vân Kiều.

Vương Mạn Chi không dám hỏi nhiều, chỉ thấy anh luôn đeo tai nghe không dây ở một bên tai, còn điện thoại di động thì đặt trên bàn.

Tin tức không ngừng truyền vào, hai vợ chồng gần như giải thích tất cả những gì họ có thể nghĩ ra. Thẩm Trạm quan sát từng hành động của họ, cho đến khi tai nghe điện thoại truyền đến giọng điệu nghiêm túc của Văn Ngạn Trạch: “Thẩm Trạm, tìm được rồi.”

Người đàn ông đang ngồi im lặng đột nhiên vươn tay ra, điện thoại biến mất trong nháy mắt, anh đứng lên, lao ra khỏi cửa.

Trên đời không có bức tường nào là không thể xuyên thủng, Khương Tư Nguyên không thấy Vân Kiều đến nơi hẹn, liên hệ mấy lần vẫn không được, cô ấy nhanh chóng gọi cho Thẩm Trạm.

Trưa hôm ấy, Thẩm Trạm tìm Văn Ngạn Trạch, hai người bắt tay hợp tác, tức tốc tìm kiếm tin tức của Văn Cảnh Tu nhưng mãi vẫn không có kết quả, hiển nhiên Văn Cảnh Tu đã có tính toán từ trước.

Nhà họ Văn và nhà họ Thẩm hợp sức ở Ninh Thành có thể chống đỡ nửa bầu trời, Thẩm Trạm phụ trách dẫn người ra ngoài hành động tìm kiếm dấu vết, Văn Ngạn Trạch phụ trách thu thập tin tức, làm ít công to*, cuối cùng đã lần ra manh mối dựa trên thông tin tiết lộ từ hai vợ chồng.

*Làm ít công to (事半功倍): ý chỉ công sức bỏ ra ít nhưng thành quả mang đến lại tuyệt vời, thậm chí là ngoài mong đợi.

Vân Nghiệp Thành và Vương Mạn Chi tham lam là yếu tố trợ lực mạnh nhất của Văn Cảnh Tu trong việc âm thầm đưa Vân Kiều đi, nhưng họ cũng là điểm yếu lớn nhất.

Trước khi xuất phát, Thẩm Trạm bỏ hai viên kẹo vào túi.

Văn Ngạn Trạch nhướn mày, cảm thấy kỳ lạ: “Không ngờ anh thích thứ này.”

“Kiều Kiều thích.” Thẩm Trạm điềm nhiên, không nói thêm lời dư thừa.

Ký ức tuổi thơ đã phai mờ trong tâm trí Văn Ngạn Trạch, có điều sau khi anh ta lớn lên, lúc được tìm về, người lớn trong nhà vui mừng khôn xiết, luôn thì thầm bên tai anh ta mãi: “Cảnh Tu thích ăn kẹo, thích đàn guitar.”

Thật ra cũng không phải.

Kẹo do Thẩm Trạm ép đưa cho tất cả bạn bè, đàn guitar là Thẩm Trạm bừng bừng nhiệt huyết rủ rê họ đi học. Con người trưởng thành sẽ thay đổi, trong đám bạn cùng trang lứa, người không quên lý tưởng ban đầu chỉ còn duy nhất Thẩm Trạm bướng bỉnh từ tấm bé.

Văn Ngạn Trạch liếc nhìn, hai ngày qua, dường như Thẩm Trạm đã thay đổi, hoặc nên nói, trước nay Thẩm Trạm luôn giả heo ăn thịt hổ.

Khi mới trở về nhà họ Văn, anh ta không ngừng tìm hiểu tin tức về người xung quanh, mọi người đều nhận xét Thẩm Trạm “ăn không ngồi rồi” là thế hệ nhà giàu thứ hai không cầu tiến điển hình. Cho đến hôm trước hợp tác với anh, anh ta mới phát hiện, Thẩm Trạm nắm giữ nhiều mối quan hệ kinh tế rộng, dường như không chỉ hạn chế trong Ninh Thành rộng lớn này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khi còn nhỏ họ từng quen biết, thời gian thấm thoắt trôi qua, đến khi gặp lại thì đã xa cách. Và hiện giờ, kẻ thù chung đã gắn kết họ với nhau lần nữa.



Anh ta muốn lấy lại vị trí thuộc về mình, Thẩm Trạm muốn người.

*

Hòn đảo yên tĩnh được bao quanh bởi biển cả, Vân Kiều đứng trước cửa sổ kính sát đất, ngắm nhìn đại dương phẳng lặng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cô mặc chiếc váy cưới được người giúp việc đưa tới, váy dài quét đất trắng như tuyết tỏa sáng rực rỡ, đây là ước mơ của biết bao phụ nữ.

“Mấy người ra ngoài trước đi.” Đuổi mấy người giúp việc xong, Vân Kiều lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm trong phòng thay đồ, sợi dây chuyền vàng trên cổ lấp lánh.

Hầu hết các cô gái đều từng tưởng tượng về ngày được mặc váy cưới trắng và bước vào lễ đường với người mình yêu, Vân Kiều cũng không ngoại lệ. Nhưng khi giây phút thiêng liêng ấy vẫn chưa đến, lòng cô đã mất hết mong chờ, chỉ tĩnh lặng như một vũng nước đọng.

Cảm xúc vô cớ chùng xuống, cô cố gắng hồi tưởng tất cả những việc đã xảy ra gần đây, cơ thể khó chịu như bị ngâm trong nước lạnh.

Trái tim đau nhói đẩy lùi suy nghĩ của cô, cô nhìn bộ trang phục như đã từng quen thuộc này, tấm gương trước mặt dường như trở thành ống kính máy ảnh phóng đại chụp cô, hình ảnh như ngừng lại, bên cạnh cô như thiếu mất một bóng người.

“Thẩm Trạm.”

Từ cổ họng vừa thốt ra hai từ ấy, Vân Kiều giơ tay che miệng.

Thần kinh cô như một sợi dây đang bị kéo căng, khuỷu tay trượt trên mặt bàn, cô mở năm ngón tay rồi ấn chặt đầu, giọng nói thân thương khắc sâu vào xương tủy vang vọng bên tai.

Ở cửa bệnh viện, chàng trai cười trêu chọc: “Vân Tiểu Kiều, em đang làm nũng với anh à?”

Trong phòng khám, người đàn ông đau đớn nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Bảo vệ em, không phải là điều nên làm sao?”

Đêm giao thừa, bọn họ đan bàn tay vào nhau dưới bầu trời pháo hoa rực rỡ: “Kiều Kiều, ở bên anh nhé em?”

Cô dốc sức muốn phá tan xiềng xích để bắt lấy những cảnh tượng vụt qua trước mắt, đầu đau muốn nứt ra, cô gạt tay, hất đổ chai lọ trước bàn trang điểm, chúng vương vãi khắp sàn.

Người giúp việc nghe thấy tiếng động lập tức mở cửa, Vân Kiều giận dữ đuổi cô ta đi.

Người giúp việc rời khỏi phòng, Vân Kiều bắt đầu trở nên nôn nóng bất an.

Không biết có nên cảm ơn Văn Cảnh Tu đã gây sức ép, khiến cô khôi phục một số ký ức của mình không, nhưng đang tiếc thay, nó không hoàn chỉnh.

Văn Cảnh Tu muốn xóa sạch ký ức về Thẩm Trạm trong đầu cô nhưng sao có thể chứ? Tình cảm giữa cô và Thẩm Trạm không phải một sớm một chiều, từ nhỏ đến lớn nhiều năm như vậy, từ bạn bè thành người yêu, đã ăn sâu vào xương tủy cô, làm sao cô có thể cam tâm quên được.

Cô không thể vui nổi, biệt thự bị Văn Cảnh Tu khống chế, anh ta cho phép cô đi lại trong biệt thự nhưng cắt hết mọi thiết bị liên lạc. Theo tình hình hiện tại, cô khó lòng tìm được cách ra ngoài.

Không thể dễ dàng rút dây động rừng, cô chỉ đành giả vờ phối hợp, thậm chí cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ trước chín giờ, để ngăn việc xấu của Kiều Kiều.

Vân Kiều đăm chiêu, không hề biết cửa phòng được đẩy ra, Văn Cảnh Tu bước vào, vươn tay ôm eo cô từ đằng sau.

Văn Cảnh Tu ôm chặt cô bằng một tay, khi anh ta cúi đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô, Vân Kiều chợt mở to hai mắt, nhạy cảm đến mức lông tơ trên người dựng đứng.

Phải nhịn, nhất định phải nhịn, nếu không thì không biết Văn Cảnh Tu bị kích thích sẽ làm chuyện điên cuồng gì.

Giờ đây, vòng tay mà cô từng thích trở nên giống một bếp lò nóng rát, khiến toàn thân cô khó chịu, Vân Kiều đẩy anh ta ra: “Nóng quá, không thoải mái.”

Văn Cảnh Tu không vạch trần cô, anh ta nhìn xuống mặt đất: “Sao lại thế này?”

“Bất cẩn làm rơi.” Vân Kiều bình tĩnh, giả vờ xoay người thu dọn.

Váy cưới lộng lẫy trên người ngăn cản hành động của cô, Vân Kiều nhíu mày, Văn Cảnh Tu nắm tay cô cười khẽ, ánh mắt tràn ngập tình cảm dừng trên người cô: “Đẹp quá.”

Chiếc váy cưới trắng tinh thuần khiết tôn lên đường cong hoàn hảo của thân trên, làn da trắng tuyết và gò má hồng hào gợi cảm giác xuân xanh của cô gái trẻ, Văn Cảnh Tu không khỏi cúi đầu muốn gần cô hơn, Vân Kiều né tránh theo phản xạ.

Đây là tâm lý trốn tránh mà cô không thể giả vờ.

Văn Cảnh Tu bỗng thay đổi sắc mặt, vươn tay nắm cằm cô: “Kiều Kiều, quả nhiên em đang lừa anh.”

Làn da trắng hồng bị ngón tay véo đỏ, Vân Kiều mở to hai mắt, tỏ vẻ ấm ức: “Anh Cảnh Tu, anh đang nói gì thế?”

Văn Cảnh Tu suýt bị biểu cảm vô tri ngây thơ này lừa gạt, nhưng anh ta nghĩ đến hành động bài xích của cô, trong lòng chùng xuống, lực tay càng tăng lên: “Kiều Kiều, em đừng quên, chúng ta từng biết rõ về nhau tới nhường nào.”

Vân Kiều có thể giả vờ ngoan ngoãn lừa anh ta trong thời gian ngắn, anh ta cũng có thể dần tìm ra sơ hở trong lời nói và hành động của cô, càng không tài nào chấp nhận nổi việc Vân Kiều đã nhớ lại quá khứ nhưng không còn chấp nhận tình cảm của họ.

Tim Vân Kiều đập như trống, cô chỉ nghe Văn Cảnh Tu dẫn dắt từng bước: “Kiều Kiều, chỉ cần em bằng lòng, chúng ta có thể tổ chức hôn lễ ngay lập tức, bắt đầu lại một lần nữa.”

Văn Cảnh Tu cúi đầu xuống cổ cô, Vân Kiều run rẩy, khó kiềm chế được, cô vung tay lên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Một bạt tai giòn vang giáng xuống một bên mặt của Văn Cảnh Tu, sau đó cô bị anh ta đẩy ngã xuống đất, Vân Kiều nằm thở hổn hển, bị thuốc trong người ảnh hưởng, cô không còn sức lực như ngày thường.

Sắc mặt Văn Cảnh Tu trở nên khó coi, như mây đen dày đặc trên bầu trời, sắp nổi lên mưa rền gió dữ.



“Người đâu, dẫn cô chủ xuống!” Văn Cảnh Tu ra lệnh, Vân Kiều lập tức bị đưa đến tầng hầm.

Căn phòng bị khóa kín, tối đen như mực.

Bầu không khí xung quanh trở nên loãng hơn. Bị bóng tối bao trùm, Vân Kiều cảm thấy khó chịu như một bàn tay đang bóp nghẹt cổ họng, cô hoảng hốt thở dốc, điên cuồng muốn thoát ra nhưng vẫn không thể gắng gượng.

“Thẩm Trạm…”

Sáng hôm đó khi tạm biệt, lúc ra ngoài, Thẩm Trạm còn dặn dò cô phải nhớ ăn cơm trưa, anh nói buổi chiều sẽ về, bọn họ đã hẹn đến tối sẽ đi chợ đêm cùng nhau.

Anh còn bảo, tranh thủ hai ngày này sẽ liên lạc với huấn luyện viên cũ của cô, để cô gặp lại những người bạn cũ, có lẽ sẽ giúp cô khôi phục trí nhớ.

Cô ra sức véo cánh tay, cố gắng giữ tỉnh táo, nhớ tới lúc Thẩm Trạm phá cửa xông vào thang máy, cả người anh như phát sáng, kéo cô ra khỏi vực sâu tăm tối.

Cô lại bị nhốt lần nữa, vẫn không thể thoát khỏi xiềng xích sợ hãi trong lòng. Cơ thể rơi vào bóng tối vô tận, cô bức bối ngột ngạt, sắp không thở nổi.

“Thẩm Trạm.”

“Thẩm Trạm…”

Môi răng run lên, thậm chí da môi cũng bị cắn rách.

Âm thanh từ tầng hầm lọt vào tai nghe giám sát, nỗi xót xa không nỡ trong mắt Văn Cảnh Tu bị vẻ u ám tàn nhẫn thay thế.

Tiếng gọi yếu ớt đứt quãng của Vân Kiều truyền tới, Văn Cảnh Tu giận dữ tháo tai nghe xuống, đấm mạnh lên tường: “Kiều Kiều, em nhìn cho rõ, chỉ mỗi anh mới có thể cứu em thôi.”

Tại sao?

Nếu đã cho anh ta danh tính “Văn Cảnh Tu”, tại sao cuối cùng vẫn lấy lại?

Văn Ngạn Trạch trở về làm anh ta mất hết sự chăm sóc và hỗ trợ hết lòng của ba mình, mất hết mọi thứ trong nhà họ Văn mà anh ta có được nhờ từng bước nỗ lực của bản thân, bao gồm cả vị hôn thê của “Văn Cảnh Tu”, cũng do anh ta bảo vệ cô từ nhỏ đến lớn, tất cả vốn nên thuộc về anh ta.

Tại sao đến Vân Kiều cũng muốn rời đi?

Anh ta tuyệt đối không cho phép.

Giọng nói lạnh băng tàn nhẫn quanh quẩn trong đầu, cực kỳ chói tai, Vân Kiều giật chiếc vòng trên cổ tay ném thẳng vào tường, cô kiệt quệ ngã xuống đất.

Mối nối vòng tay bị đứt, các hạt châu lưu ly màu lam rơi khắp nơi.

Chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, cửa sắt bị đẩy ra, đụng vào vách tường phát ra tiếng vang cực lớn.

Anh ôm toàn bộ cơ thể Vân Kiều vào lòng, cô nghe thấy giọng nói trấn an quen thuộc: “Xin lỗi em, anh tới muộn.”

Cô ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn người tới, ánh sáng ngoài căn phòng chiếu vào, cô thấy bóng dáng thân thương từ khoảng cách kề cận này, Vân Kiều bật khóc: “Thẩm Trạm.”

“Kiều Kiều ngoan, anh ở đây.” Thẩm Trạm cẩn thận hôn lên đôi mắt long lanh của cô.

Thẩm Trạm đã tưởng tượng ra vô vàn khả năng trên đường đi, đồng thời tự nhủ “Ít nhất Văn Cảnh Tu sẽ không gây tổn thương cho Vân Kiều”, cũng sợ Vân Kiều và Kiều Kiều bị mất trí nhớ buổi tối sẽ bị Văn Cảnh Tu lợi dụng để ra tay.

Mãi đến lúc này, khi chính tay mình ôm lấy cơ thể mềm mại, anh mới thấy an tâm.

Bây giờ không phải thời điểm tốt để bày tỏ tình cảm với nhau, Thẩm Trạm đỡ Vân Kiều dậy, đánh giá bốn phía: “Kiều Kiều, anh đưa em ra ngoài trước.”

Biệt thự quá lớn, Thẩm Trạm vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc địa hình, anh cần tìm hiểu, Vân Kiều bị nhốt trong phòng tối, thể lực không đủ, cô cũng không tỉnh táo.

Thoát ra không phải việc dễ dàng, sau khi họ rời khỏi tầng hầm, Văn Cảnh Tu đã dẫn một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen chặn đường hai người. Ánh mắt anh ta nhìn Thẩm Trạm quả thực căm thù đến tận xương tủy, hận không thể hút máu ăn thịt anh.

“Thẩm Trạm, không ngờ anh dám tới một mình!” Văn Cảnh Tu nghiến răng nghiến lợi, càng khiến anh ta nổi trận lôi đình hơn là Vân Kiều bài xích đụng chạm của anh ta, lại nép trong lòng Thẩm Trạm như một bé mèo con.

“Em vẫn lựa chọn anh ta.” Ánh mắt lạnh lẽo như ghim sâu vào người Vân Kiều, Văn Cảnh Tu siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, rốt cuộc anh ta đã hiểu đáp án của cô.

Vân Kiều căng thẳng, hơi ấm từ bàn tay nóng hổi của Thẩm Trạm bao phủ tay cô, nỗi bất an lập tức được xoa dịu.

“Em tin anh không?” Thẩm Trạm ôm Vân Kiều, cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cô, đồng thời đeo tai nghe vào tai Vân Kiều.

Người đàn ông đứng nắm tay cô gái giữa vòng vây, không hề sợ hãi, thậm chí còn tán tỉnh ngay trước mặt anh ta! Văn Cảnh Tu tức hộc máu: “Bắt hai người họ lại cho tôi!”

Tiếng cười bật ra từ cổ họng, Thẩm Trạm ngoắc ngoắc tay về phía trước với người kia, tư thế khiêu khích.

Thời tiết thay đổi thất thường, buổi sáng trời trong nắng ấm, giờ phút này đã cuồn cuộn mây đen.

Cơn mưa xối xả trút xuống, sân biệt thự trở nên hỗn loạn. Lấy một địch mười không phải chuyện thần kỳ, Thẩm Trạm có năng lực khiến người ta sợ hãi, anh không dùng tay không, lấy một thanh sắt đánh vào vai, cánh tay, giữa hai chân họ, mạnh mẽ mở con đường thoát khỏi bọn chúng.

Trời mưa ảnh hưởng đến thị lực, giữa lúc lộn xộn loạn lạc, trong tai nghe truyền tới giọng nói, Vân Kiều đi theo hướng dẫn tiến thẳng về phía trước, cô cắn chặt răng chống đỡ, không quay đầu lại.

Mục đích của Thẩm Trạm tới đây là vì cô, cô không thể kéo chân anh được.

Văn Cảnh Tu dẫn người đuổi theo, Thẩm Trạm chặn đường một lần cuối, sau lưng bị đập mạnh một đòn.
Bình Luận (0)
Comment