Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 5

“Buông tôi ra!” Mùi hương quen thuộc quanh quẩn khắp người, Vân Kiều vung tay muốn thoát khỏi anh ta.

Vân Kiều ra sức rất mạnh, Văn Cảnh Tu không thể không thuận theo cô, anh ta lập tức bóp chặt cổ tay tinh tế kia, làn da trắng nõn đỏ hết một phần.

“Kiều Kiều, anh biết bây giờ em rất buồn rất tức giận, nhưng sự thật không như em nghĩ đâu.” Cảm nhận được Vân Kiều đang kháng cự dữ dội, anh ta càng không dám buông tay. Anh ta sợ nếu mình buông ra, người trước mắt sẽ biến mất không thể tìm thấy nữa.

“Kiều Kiều, ắt hẳn em đang không hiểu rõ tình hình hiện tại. Có một số việc vốn không nên nói em biết, nhưng hiện tại ở nhà họ Văn, anh không phải người thừa kế duy nhất, nên anh buộc phải làm trái ý một số chuyện.” Để cô chứng kiến cảnh tượng trong đình nghỉ mát là điều Văn Cảnh Tu không hề ngờ tới, anh ta không thể phủ nhận, nhưng cũng không muốn Vân Kiều hiểu lầm tình cảm của mình: “Tuy vậy, em phải tin tưởng, người anh thích chỉ mỗi mình em thôi.”

Vân Kiều vô thức quay đầu, lảng tránh ánh mắt tha thiết của anh ta: “Anh và Lương Cảnh Ngọc ở bên nhau lúc nào?”

“Anh và cô ta chưa từng ở bên nhau.” Văn Cảnh Tu vội vàng phủ nhận.

“Nhưng chúng ta vẫn chưa chia tay, đúng không?” Lời giải thích vội vàng nổ vang bên tai, Vân Kiều chợt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Khi có vị hôn thê, có bạn gái mà vẫn làm chuyện này với một người phụ nữ khác, anh nghĩ thế là bình thường à?”

“Nếu muốn làm thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải giấu giếm tôi mấy việc đó chứ?”

Nếu sớm thành thật với cô, cô sẽ không mặt dày cầu xin người ta ở lại, nhưng anh ta cứ phải lấy danh nghĩa người yêu, tát thẳng vào mặt cô trước mặt mọi người.

“Kiều Kiều, em tin anh, tất cả chỉ là tạm thời thôi.” Cổ họng Văn Cảnh Tu căng thẳng, giọng nói trầm xuống.

“Vậy anh muốn tôi làm thế nào đây? Phối hợp với anh? Nhìn anh và những người phụ nữ khác như hình với bóng đúng không?” Vài năm nay, cô đã học được cách nhẫn nại, nhưng Văn Cảnh Tu chỉ hy vọng cô hiểu mấy điều kia, cô làm không nổi.

Lời chất vấn trắng trợn khiến Văn Cảnh Tu sững người.

Vân Kiều nhếch miệng, nụ cười ảm đạm: “Văn Cảnh Tu, anh tàn nhẫn thật.”

Thời gian và địa vị sẽ kéo dài khoảng cách, với tâm hồn ngây thơ, cô ao ước về tương lai tốt đẹp, còn Văn Cảnh Tu đã gạt cô qua một bên. Thân là bạn gái danh chính ngôn thuận, cô chẳng những bị vứt bỏ, mà còn là người cuối cùng biết.

“Kiều Kiều, cho anh thêm một ít thời gian.” Văn Cảnh Tu nắm lấy cánh tay mảnh mai của cô gái, từng lời nói có vẻ mãnh liệt: “Bao năm nay anh đối xử với em ra sao, em rõ ràng nhất. Tình cảm giữa chúng ta tuyệt đối không phải dùng hai ba câu là có thể phủ nhận được.”

Vân Kiều bừng tỉnh trước động tác níu lấy của anh ta, hồi ức tựa như đang kéo tơ lột kén, chúng khuấy đảo tinh thần cô. Quá khứ tốt đẹp so sánh với hiện tại, chẳng khác nào một thanh kiếm sắc bén thấm độc đâm thẳng vào ngực, đau đến độ cô không thể nói nên lời.

Nỗi chua xót dâng lên trong mắt, nhưng cô vẫn không khóc được, gào thét kêu to để giải tỏa cô cũng không thể làm, nghiêm khắc chất vấn càng chẳng cần thiết.

Cảnh tượng cô tận mắt nhìn thấy, dù nhiều nguyên nhân hơn nữa, cô cũng hiểu được một sự thật: Một bàn tay không thể làm nên tiếng vỗ.

“Tôi không phủ nhận, vậy anh định giải quyết thế nào?”

“...” Văn Cảnh Tu im lặng một lát, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Anh cam đoan chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, có điều, đôi khi anh phải giả vờ trước mặt người ngoài. Kiều Kiều, em biết hai năm nay anh đã bỏ ra bao nhiêu thời gian và sức lực mà, không chỉ vì bản thân, mà còn vì tương lai của chúng ta.”

Văn Cảnh Tu vẫn cầm tay cô không buông, giải thích liên hồi, để cô thấu hiểu lý do kia.

Lần đầu tiên Vân Kiều cảm nhận được, từng động chạm của người nọ chỉ khiến cô thấy buồn nôn. Vân Kiều sầm mặt, xua tay: “Không cần biện minh nữa, chúng ta kết thúc ở đây thôi.”

Mặc kệ lý do là gì, trong mắt cô cũng không thể chứa nổi một hạt cát.

“Kiều Kiều, em bình tĩnh một chút.” Văn Cảnh Tu cũng biết, nếu bắt cô lập tức tiếp nhận nhiều tin tức như vậy, e rằng sẽ có phần khó khăn. Anh ta sợ cô phản kháng mãnh liệt, đành dừng tay.

Vào căn hộ, Vân Kiều mệt mỏi nhắm mắt.

Cô ấp ủ bao chờ mong tất bật cả ngày, nào ngờ phải chứng kiến cảnh bạn trai đang mập mờ với người phụ nữ khác. Bản thân bị giải trừ hôn ước nhưng cô không hề biết gì. Cuối cùng, cuộc điện thoại cấp cứu của bệnh viện đã khiến cô sợ hãi lo lắng không thôi.

Cô thực sự quá mệt mỏi.

Thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.

Vân Kiều ấn nhẹ đôi mắt chua xót, cả người rã rời, cô chỉ muốn ngã xuống giường, vứt bỏ hết mọi buồn phiền.

Thật ra, trong lòng cô vẫn còn chất chứa vô vàn chuyện, cô nằm trằn trọc trên giường, thức trắng cả đêm.

Sáng hôm sau, Khương Tư Nguyên ghé thăm, Vân Kiều với hai quầng thâm mắt mời cô ấy vào nhà.

Trạng thái tinh thần của cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, Vân Kiều múc nước lạnh trong bồn rửa tay lên rửa mặt, ép mình phải tỉnh táo lại vài phần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Kiều Kiều, cậu ổn không?” Thấy tinh thần cô không tốt, Khương Tư Nguyên hiểu rõ nguyên nhân, thầm mắng tên cặn bã kia thêm lần nữa.

“Vẫn ổn.” Trải qua nhiều chuyện như vậy trong một buổi tối, cô không khóc không ầm ĩ, chẳng biết diễn tả thế nào.

“Vậy bây giờ cậu và Văn Cảnh Tu chia tay rồi à?”



Người khác thì cho rằng, vì hôn ước từ nhỏ nên đôi bên phải ràng buộc với nhau, nhưng Khương Tư Nguyên biết, cả hai đã lén lút nghiêm túc yêu đương. Tối qua, khi tuyên bố giải trừ hôn ước, không biết họ có ngầm chia tay không.

“Chắc phải chia tay rồi, anh ta đã phủ nhận yêu đương trước mặt mọi người rồi mà.” Vân Kiều khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười trên mặt vô cùng cứng ngắc.

Trên mạng lại tuồn ra ảnh chụp mới, Lương Cảnh Ngọc tham gia một hoạt động chụp ảnh nào đó, Văn Cảnh Tu đến thăm phim trường.

Ngôi sao có một điểm không tốt, nhất cử nhất động của họ sẽ bị soi mói, quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng vui mừng đu CP. Mắt Vân Kiều đỏ hoe, như thể có thể bật khóc bất cứ lúc nào.

Khương Tư Nguyên vội vàng tắt điện thoại của cô: “Kiều Kiều, cậu đừng khóc, rơi nước mắt vì tên cặn bã này không đáng đâu.”

“Khóc...” Vân Kiều đưa tay chạm vào khóe mắt, nơi đó không xuất hiện bất kỳ vệt nước ẩm ướt nào, cô buông tay, cụp mắt: “Tớ sẽ không khóc.”

Thuở nhỏ, cô khóc rất nhiều, không biết từ khi nào, cô không còn rơi lệ nữa.

Dẫu hốc mắt đã ươn ướt, vành mắt đã đỏ lên, cô cũng không để mình rơi một giọt lệ nào.

“Tớ tức chết mà. Quả thực không ngờ, vài kẻ có bề ngoài giống con người, nhưng không hề cư xử như con người.” Khương Tư Nguyên đầy căm phẫn, nhớ đến việc sáng sớm hôm nay mình mở điện thoại, đã thấy trên mạng nổ ra rất nhiều scandal về Văn Cảnh Tu và Lương Cảnh Ngọc.

Lương Cảnh Ngọc sở hữu mạng lưới quan hệ rộng rãi, cô ta không thiếu tài nguyên. Trước mặt người hâm mộ, cô ta cũng không công khai tình trạng độc thân, từ một khía cạnh nào đó, cô ta có thể tuyên bố chuyện yêu đương.

Khương Tư Nguyên phẫn nộ, không cam lòng mỉa mai: “Xem như hai người đã âm thầm chia tay rồi, nhưng chuyện trên mạng là sao? Cô ta rêu rao trắng trợn như vậy, cũng không sợ người khác đâm chọt sau lưng, bảo cô ta ngấp nghé vị hôn phu của người khác hả?”

Văn Cảnh Tu giấu giếm chuyện tình yêu của mình trước mặt công chúng, cộng thêm việc hai nhà đã tuyên bố thẳng rằng chuyện hôn ước chỉ nói đùa chớ xem là thật, vậy nên chỉ cần có người cố ý dẫn dắt, hướng gió trên mạng sẽ thay đổi rất dễ dàng.

Văn Cảnh Tu và Lương Cảnh Ngọc ở bên nhau, chính là đôi trai tài gái sắc trong mắt người khác, ông trời xe duyên.

Điều quan trọng nhất, nằm ở việc gia thế bọn họ tương đương, có thể dắt tay sóng vai.

“Theo tớ thấy, cậu nên đứng ra xé nát mặt nạ giả dối của tên đàn ông cặn bã đó, thẳng thắng đáp trả bọn họ!”

“Làm to chuyện để tất cả mọi người biết, không đem đến bất kỳ lợi ích gì cho tớ cả.” Ý tưởng này nghe thì rất hả dạ, nhưng không thể thực hiện được. Vân Kiều vẫn giữ vững lý trí, biết rõ nhà họ Vân sẽ không che chở cô, nói không chừng, Vân Nghiệp Thành có thể sẽ vì lợi ích mà hợp tác với nhà họ Văn để trả đũa cô.

Có lẽ những người đứng xem kia, ngoài mặt họ sẽ thương hại cô, nhưng thật ra chỉ coi cô như một trò cười.

Nghĩ đến đây, Vân Kiều nặng nề cúi đầu: “Huống hồ, tạm thời tớ không còn lòng dạ nào để lo liệu mấy chuyện đó, tớ chỉ hy vọng có thể giấu ông nội thôi.”

Gần đây, sức khỏe của ông nội ngày càng tệ, tần suất gọi bác sĩ khẩn cấp đang gia tăng, từng phút từng giây trôi qua, dường như chỉ đang đếm ngược.

Bác sĩ bảo, ông nội phải ở trong hoàn cảnh thoải mái, duy trì tâm trạng vui vẻ, không chịu nổi kích thích, cô nhớ kỹ điểm này. Mặc kệ bao sóng gió bên ngoài, cũng không được để chúng truyền đến tai ông cụ.

Vân Kiều kéo lê thân thể mệt mỏi nấu cháo dinh dưỡng mà ông cụ thích nhất, cô mang tới bệnh viện, nhưng bất ngờ thấy bác cả Vân Nghiệp Thành đang trông nom bên giường ông cụ.

Cô còn chưa đến gần, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói già nua kia thốt ra một cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ: “Thiên Thành...”

Vân Thiên Thành là tên người ba quá cố của cô.

Ông nội gọi tên ba cô trước mặt bác cả, ông kể một vài chuyện mà cô không biết, nhưng có thể xác định được một điều, ông nội đã xem bác cả là ba cô.

Bác sĩ nói ý thức của ông nội đã bắt đầu hỗn loạn, không còn nhận ra mọi người.

Trong lòng thầm chuẩn bị tinh thần rằng mình sẽ bị lãng quên, cô đưa chén cháo đến trước mặt ông nội. Nhưng ông nội đã cười với cô, chẳng những vừa nhìn đã nhận ra cô, mà ông còn nhớ rõ từng chuyện xoay quanh cô.

“Kiều Kiều à...”

“Cháu đây, ông nội.”

“Vị hôn phu của cháu, tên gì ấy nhỉ?” Trên mặt ông cụ hằn sâu nếp nhăn, ông cố gắng hồi tưởng, nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi, chỉ biết cháu gái có một vị hôn phu, đấy là chỗ dựa tương lai của cháu gái.

Vân Kiều nghe ông nội nhắc tới vị hôn phu, trong lòng bồn chồn.

Rốt cuộc ông nội vẫn không nhớ ra tên, cứ cố chấp bảo: “Cháu gọi nó qua đây, ông muốn dặn dò nó một chuyện.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ông nội, công việc của anh ấy bận rộn...”

“Công việc bận rộn đến nỗi không có thời gian nói hai câu với ông già này à?”

“Khụ khụ.” Ông cụ ôm ngực ho khan: “Tranh thủ bây giờ ông lão này còn nói chuyện được, hãy để nó tới gặp ông.”

“Ông nội đừng gấp.” Nghe ông cụ ho khan, Vân Kiều sợ tới mức không chịu nổi, cuống quýt đáp: “Cháu sẽ liên lạc với anh ấy, bảo anh ấy tới đây ngay.”

Hiện tại Văn Cảnh Tu đang áy náy với cô, mời anh ta đến trước mặt ông cụ diễn một màn kịch chắc sẽ không thành vấn đề.



Nhưng khi cô gọi điện thoại, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh băng của nhân viên tổng đài liên tục lặp lại rằng không có người bắt máy.

Vân Kiều cắn môi trắng bệch, chẳng dám để ông nội biết sự thật.

Cô quyết định tự mình đi một chuyến.

Một lần nữa đặt chân đến tập đoàn nhà họ Văn, giờ phút này, tâm trạng cô khác hẳn khoảng thời gian trước. Vân Kiều vẫn tiến thẳng vào, không một ai cản, có điều trên đường gặp được nhân viên quen biết cô, dường như họ đều nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

Chuyện tốt không truyền xa, chuyện xấu đồn ngàn dặm, cũng may trợ lý thư ký của Văn Cảnh Tu vẫn như thường lệ: “Cô Vân, Tổng giám đốc Văn đang họp, nhưng hội nghị sắp kết thúc, cô chờ một chút ạ.”

Ước chừng mười phút sau, Văn Cảnh Tu và Văn Ngạn Trạch sóng vai bước ra khỏi phòng họp, thấy người tới, anh ta cũng hết sức bất ngờ.

“Tôi có việc tìm anh.” Đối diện với ánh mắt của Văn Cảnh Tu, Vân Kiều hơi sốt ruột, không còn kiên nhẫn như trước.

Văn Cảnh Tu chưa kịp phản ứng, Văn Ngạn Trạch đã cười một tiếng đầy sâu xa: “Cô Vân thật sự một lòng một dạ với Cảnh Tu cậu đấy, đuổi tới công ty luôn rồi.”

“Đừng bảo là chưa dứt tình cũ đó.” Văn Ngạn Trạch nhìn Vân Kiều, rồi ngó sang Văn Cảnh Tu bên cạnh, khẽ hất cằm, như thể anh ta đang xem kịch.

“Để anh chê cười rồi.” Văn Cảnh Tu thờ ơ nhìn cô gái phía trước, ánh mắt xa cách vô cảm.

Anh ta nói: “Tôi không thích mấy cô gái nhỏ tẻ nhạt.”

Giọng nói lạnh lẽo chẳng khác nào nước từ hồ băng hắt lên người, dập tắt hết mọi hy vọng trong lòng Vân Kiều.

Đây có phải điều mà Văn Cảnh Tu gọi là diễn trò giả vờ không? Nếu đúng như vậy, thế anh ta quả thực rất giỏi, chân thật đến mức ngay cả cô cũng không thể phân biệt được, rốt cuộc trong đó còn sót lại mấy phần tình cảm.

Hai tay buông thõng bên người lặng lẽ nắm chặt, Vân Kiều hít sâu một hơi: “Có thể nói chuyện riêng không?”

Vì ông nội, cô phải nhẫn nại.

“Vân Kiều, chúng ta đã giải trừ hôn ước, lời nên nói anh đã nói hết rồi.” Văn Cảnh Tu nhíu mày, mong cô có thể giống trước kia, ngầm hiểu được ý của mình.

Văn Ngạn Trạch bên cạnh chẳng định rời đi, rõ ràng đang muốn xem thái độ của anh ta đối với Vân Kiều thế nào, vào thời khắc mấu chốt này, anh ta không dám tỏ ra mình quá để ý đến Vân Kiều.

Có lẽ Vân Kiều đã thật sự hiểu được ý của anh ta, cô cúi đầu đáp một từ “Được”, rồi lập tức xoay người rời đi.

Văn Cảnh Tu hơi bồn chồn, cũng biết bây giờ không phải thời cơ tốt để giải thích.

-

Từ thang máy, cô chạy thẳng một đường ra ngoài, cảm giác bị sỉ nhục trong lòng gần như nhấn chìm Vân Kiều.

Cô tự tin đến mức nào, cứ đinh ninh nghĩ rằng Văn Cảnh Tu sẽ giúp mình.

Trước mặt lợi ích, người thua cuộc vĩnh viễn chỉ có cô thôi.

Ông nội ở bệnh viện còn đang muốn gặp “vị hôn phu” của cô, ông bảo muốn dặn dò, nhất định là hy vọng người nọ có thể chăm sóc mình thật tốt. Nhưng ngay cả một người, cô cũng không mang về được.

Vân Kiều hồn xiêu phách lạc trở lại bệnh viện, trong đầu cô chỉ nghĩ nên viện cớ gì để ông nội an tâm, thậm chí mong ông nội quên chuyện này đi.

Tuy nhiên, sự thật không như cô muốn, ông nội luôn nhớ đến cô: “Sao chỉ mỗi mình con trở về?”

“Anh ấy rất bận...” Nói đi nói lại đều xoay quanh một lý do duy nhất, trước ánh nhìn chăm chú của ông cụ, Vân Kiều cúi đầu nói dối: “Bảo sẽ đến muộn một chút.”

“Vậy tốt rồi, ông nhất định sẽ chờ nó đến.”

“...” Muộn một chút cũng không đợi được.

Vân Kiều chưa từng nghĩ rằng, sau khi đổ bệnh, ông nội còn một mặt cố chấp tới vậy. Ông nói phải chờ, thế là ngồi ở đó không chịu nghỉ ngơi, thỉnh thoảng hỏi: “Nó vẫn chưa tới à?”

Dường như ông cụ biết mình không còn nhiều thời gian, cứ khăng khăng phải nhân lúc vẫn “tỉnh táo” để dặn dò đầy đủ.

Vân Kiều bị gặng hỏi nhiều lần, cô đành lấy di động ra, cố ý nói: “Cháu gọi điện hỏi một xíu.”

Vân Kiều trốn ra ngoài phòng bệnh, chậm chạp không dám gọi cuộc điện thoại này.

Ngay khi cô sắp sửa bỏ cuộc, khóe mắt xẹt qua một bóng người. Người nọ đột nhiên che khuất ánh sáng trước mặt cô. Vân Kiều nhanh chóng ngước nhìn, vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt cô: “Thẩm Trạm?”

Người đàn ông rất cao, anh bất ngờ tới gần, gần như chắn hết tầm mắt của cô.

“Đã lâu không gặp.” Thẩm Trạm cúi đầu nhìn cô, quan sát từng đường nét quen thuộc, khóe miệng nhếch lên: “Vân, Tiểu, Kiều.”
Bình Luận (0)
Comment