Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 53

Dựa vào tình trạng hiện tại của Vân Kiều, bác sĩ Phí quyết định áp dụng phương pháp điều trị truyền thống. Trong một môi trường đủ an toàn, ông thực hiện từng bước để Vân Kiều từ từ lấp đầy những lỗ hổng ký ức.

Đợt điều trị thứ nhất tạm thời kết thúc, vẻ mặt Vân Kiều thoạt nhìn vẫn không khác lúc vào, cô cầm túi xách tới trước mặt anh, im lặng không nói.

Thẩm Trạm âm thầm quan sát biểu cảm của cô, không thấy cô phản ứng, anh lên tiếng trước: “Em nhớ tên mình là gì không?”

Vân Kiều ngước mắt.

Anh hỏi tiếp: “Nhớ năm nay bao nhiêu tuổi không?”

Vân Kiều nhíu mày.

Người nọ vẫn cố chấp: “Em thấy anh đẹp trai không?”

Lịch sử luôn giống nhau khiến người ta kinh ngạc.

“Gì vậy?” Rốt cuộc Vân Kiều không nhịn được mà lên tiếng, cô đeo túi lên vai, tỏ vẻ nhất định phải rời đi.

Thẩm Trạm đánh giá xung quanh cơ thể cô một vòng, đúng lý hợp tình đáp: “Kiểm tra một tí xem đầu óc em còn bình thường không.”

“Em tên Vân Kiều, hai mươi tuổi, còn anh…” Giọng Vân Kiều to rõ ở hành lang yên tĩnh, cô kéo dài âm cuối, tới bên cạnh Thẩm Trạm, nhón chân đến gần.

Thẩm Trạm dựng tai chờ đáp án, cánh tay bị chọc nhẹ.

“Yêu bản thân quá rồi.” Tiếng cười trêu ghẹo của cô gái phân tán trong không khí rồi dần bay xa.

Suốt quãng đường từ bệnh viện về nhà, Thẩm Trạm không ngừng gặng hỏi: “Kết quả điều trị hôm nay thế nào?”

Vân Kiều lựa lời nói anh nghe, Thẩm Trạm không hài lòng lắm: “Thế à? Chỉ vậy thôi?”

Những việc nhỏ nhặt đó đâu đáng để nhắc tới.

“Thẩm Trạm, anh lải nhải lắm quá.” Vân Kiều cầm tay anh che chính miệng anh, Thẩm Trạm hầm hừ hai tiếng đầy ghét bỏ rồi mới chuyển chủ đề.

Sau khi về nhà, hai người gần như luôn dính lấy nhau, Thẩm Trạm công khai chiếm đóng phòng ngủ của cô. Khi cô rửa mặt quá lâu, anh còn tới gõ cửa dò hỏi một tí, để xác định cô vẫn ở bên trong.

Cô muốn nghỉ ngơi nhưng Thẩm Trạm không chịu đi.

Hai người đều hiểu rõ ý “nghỉ ngơi” của Vân Kiều, cô ngồi một bên giường mềm mại, hào phóng vỗ vỗ mặt giường: “Hay anh cũng tới đây ngủ đi.”

“Vân Tiểu Kiều, em biết mời đàn ông ngủ cùng là có ý gì không?” Mí mắt Thẩm Trạm nhảy dựng, cũng không biết anh đã ảo tưởng thành việc gì, vẻ mặt lúng túng.

Vân Kiều nhịn cười: “Chúng ta là người yêu nghiêm túc mà?”

Đây là lời đánh dấu chủ quyền mà Thẩm Trạm treo bên miệng, được cô vận dụng linh hoạt, bắt chẹt anh.

“Em đừng hối hận.” Anh tỏ vẻ trấn tĩnh, nhìn thẳng về phía mép giường.

“Em hối hận gì cơ?” Vân Kiều chống má, con ngươi đen láy đảo qua.

“…” Cô thẳng thắn thản nhiên, ngược lại khiến một người đàn ông như anh lề mề quá.

Giường lớn chăn rộng, ngày trước Kiều Kiều chơi xấu muốn anh nằm càng xa càng tốt, đêm nay đối mặt với Vân Kiều nhưng chẳng ai chủ động đề cập. Hai người một trái một phải nằm xuống, chừa một khoảng trống ở giữa.

Vân Kiều nhìn trần nhà, không hề buồn ngủ, cô dời mắt sang bóng người kế bên, đầu óc càng tỉnh táo hơn: “Thẩm Trạm, có phải anh vẫn còn sợ chuyện sáng nay không?”

Bên cạnh vang lên tiếng động sột soạt kèm theo tiếng thở dài: “Tuy Kiều Kiều cũng là em, nhưng em ấy xuất hiện vào sáng sớm vẫn khiến anh hoảng sợ.”

“Đừng sợ, em sẽ không biến mất.” Về chuyện Kiều Kiều xuất hiện vào sáng sớm, cô nghĩ lại mà cũng sợ. Hôm nay tới bệnh viện rồi bận rộn điều trị, sự chú ý của cô đã bị hấp dẫn bởi việc quan trọng hơn.

Vân Kiều xoay người lăn vào, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, luồn một bàn tay vào trong áo anh từ bên hông, hướng về phía trước sờ soạng gì đó.

“Kiều Kiều!” Thẩm Trạm giật mình trở tay nắm cánh tay cô, Vân Kiều đột nhiên chủ động hôn anh, chống lại sức lực đang ngăn cô khám phá chân tướng.

Thẩm Trạm biết cô có mục đích riêng, không tránh né nụ hôn đó, thầm nghĩ Vân Kiều đúng là kiếp số đời mình, cô quá ngọt quá mềm, khiến anh bại trận lập tức.

Nếu anh dùng lực nhẹ thì đẩy không ra nhưng dùng lực mạnh thì xót cô, ngón tay cô vô tình kéo tay áo rộng thùng thình xuống, Thẩm Trạm trừng mắt nhìn.

Nhân cơ hội này, Vân Kiều dựa theo ký ức thuận lợi sờ tới vết sẹo kia, ngón tay run lên.

“Thẩm Trạm…”

“Em nhớ ra rồi.”

Nhớ ra đêm mưa gió sấm sét, chàng trai bảo vệ cô trong ngực không màng hiểm nguy, thủy tinh đâm vào cơ thể, để lại vết sẹo không thể xóa nhòa.

Nhớ ra mình từng học cách khai quang ngọc Quan Âm vì nghe thấy cuộc nói chuyện của người khác, khi ấy nguyện vọng là gì?

Cầu rằng anh may mắn bình an, mong rằng anh không bị thương nữa.

Chuyện cũ được vén màn, nhiều chi tiết bị lãng quên dần trở nên rõ ràng: “Lúc chụp ảnh cưới, anh không cho em xem sợi dây đỏ vì sợ em phát hiện ra à?”

Thẩm Trạm mím môi.

Sao anh dám thú thật những suy nghĩ của mình lúc đó cơ chứ.

Đeo đồ được tặng bởi vị hôn thê của kẻ thù không đội trời chung, mất mặt quá rồi.

Nhưng kiểu vả mặt này, vào khoảnh khắc nhận ngọc Quan Âm từ tay Vân Kiều, anh vẫn luôn làm, rồi cố gắng giấu kỹ không để bị phát hiện.

Vân Kiều cũng không cần ép hỏi để có đáp án, anh giả vờ câm, cô chỉ cần thuận theo vạch trần thôi.

“Rõ ràng quà em tặng anh, tại sao lại đưa về cho em?” Vân Kiều cầm miếng ngọc trước người trong lòng bàn tay, bên trên còn vương hơi ấm.

“Anh thấy vật này thần kỳ thật sự, năm ấy anh nhận nó thì thắng trận đấu, về sau không hề bị thương luôn.” Anh đeo trên người nhiều năm, ý nghĩa đã thay đổi từ lâu.

Vân Kiều cố nén nỗi chua xót trong lòng, lắc đầu cãi lại: “Thắng trận vì anh giỏi.”

Khi thi đấu không được phép đeo trang sức, chiến thắng thi đấu vì anh tự dùng thực lực của bản thân vượt qua thử thách. Hơn nữa sau khi trận đấu kết thúc, Thẩm Trạm gặp không ít chấn thương, phải dưỡng sức một thời gian lâu mới bình phục.

“Sau khi anh đến Cảnh Thành không hề bị thương thật sao?” Cách hai thành phố, cô không thể xác định được liệu Thẩm Trạm có bị thương ở Cảnh Thành không. Thói quen hình thành trong hai năm đó đến giờ vẫn chưa quên được, ngẫm lại vẫn thấy đau lòng.

“Thật mà, bên cạnh không còn ai bôi thuốc giúp anh, nếu chảy máu không ai quan tâm thì sao?”

Vân Kiều vội vàng che miệng anh, trừng mắt nhìn anh: “Nói vớ vẩn.”



Sau đó không lâu, Thẩm Trạm tới Cảnh Thành học đại học, anh không bị thương nữa, ắt hẳn vì thiếu niên kiêu căng bướng bỉnh đã trưởng thành từng ngày.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thẩm Trạm hôn lên lòng bàn tay cô, nở nụ cười rạng rỡ: “Nói thật, sớm biết có ngày hôm nay, anh sẽ ở lại Ninh Thành không đi đâu nữa, theo dõi chặng đường lớn lên của em.”

“Giờ vẫn chưa muộn.” Cảm xúc được anh khéo léo vỗ về, Vân Kiều thả lỏng hơn.

Nhớ về khoảng thời gian ấy, ngoài Văn Cảnh Tu ra, đáng lẽ Thẩm Trạm là người khác giới mà cô thường xuyên tiếp xúc nhất. Nhưng bấy giờ cô còn nhỏ tuổi quá, trải qua bao nhiêu chuyện còn không quên suy nghĩ những khía cạnh khác.

Trong mắt cô gái mười lăm tuổi, thích hay không thích vẫn quá mơ hồ, nếu lớn thêm chút nữa, không biết khi cô đối mặt với Thẩm Trạm, cảm xúc sẽ thế nào.

Bởi lẽ, trước đây anh đối xử với cô thật sự rất rốt, tốt quá đỗi.

*

Giữa tháng Tám, Vân Kiều tiếp nhận đợt trị liệu thôi miên lần thứ hai, những ký ức từng nhạt nhòa hiện về rõ ràng trong tâm trí cô.

Thiếu niên mười tám tuổi bướng bỉnh, không muốn nghe theo gia tộc sắp xếp, không cam lòng bị luật lệ kìm hãm ước mơ, dứt khoát* đăng ký vào trường đại học Cảnh Thành trốn khỏi tầm mắt của gia đình.

*Gốc là 义无反顾 (Nghĩa vô phản cố): làm việc nghĩa không được chùn bước, vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại.

Khi bắt đầu điền vào đơn đăng ký, Thẩm Trạm không được người nhà cho phép, có lẽ họ cảm thấy sẽ bị mất mặt vì con cháu. Người lớn nhà họ Thẩm nổi trận lôi đình, trong một năm Thẩm Trạm mới đến Cảnh Thành cũng không tốt mấy.

Bấy giờ anh đã quen Dương Minh Khải và tiếp xúc với thể thao điện tử, Thẩm Trạm rất có thiên phú ở lĩnh vực này. Từ thành phố đến tỉnh, rồi tới quốc gia, thành tích thi đấu của anh không ngừng tiến bộ, mức độ nổi tiếng cũng tăng lên.

Sau đó anh, Dương Minh Khải và hai người khác thành lập câu lạc bộ Canty, càng leo lên trên, càng gặp nhiều khó khăn, trèo càng cao ngã càng đau. Từng có một đợt thi đấu thất bại khiến anh bị ảnh hưởng nặng nề, đúng lúc đến Tết về nhà, chỉ vì một điều không hợp ý, anh suýt đã cãi lộn với người nhà.

Anh trưởng thành rồi, sẽ không thật sự cãi nhau với người lớn, đành lựa chọn cách trốn tránh, đêm giao thừa anh rời nhà lang thang ngoài đường phố.

Trong vòng bạn bè đăng hết ảnh này tới ảnh khác về gia đình đoàn tụ, một số chụp phong bao lì xì, một số khoe lời chúc Tết, nội dung muôn màu muôn vẻ, náo nhiệt vô cùng, nhưng tất cả đều không liên quan đến anh.

Khi ấy anh thấy phiền lắm.

Nhưng cũng rất buồn rầu.

Thẩm Trạm ủ rũ ngồi trên băng ghế, lướt vòng bạn bè nhàm chán, rồi thoát ra nhấn vào khung ảnh đại diện của một người nào đó. Anh chợt phát hiện người kia thật ra cũng yên tĩnh giống anh, nhật ký hoạt động trong vòng bạn bè dừng lại ở hai tháng trước.

Đây là một dòng nước trong veo nổi bật giữa nhóm bạn sôi nổi, Thẩm Trạm mở khung chat, gửi một nhãn dán đậu nành.

Hơi quê một tí, nhưng không sao, Vân Kiều cũng hiếm khi nhắn nhãn dán.

Vân Tiểu Kiều: [?]

Cô gửi tới một dấu chấm hỏi, Thẩm Trạm nhướn mày, bỗng cảm thấy tìm được niềm vui, anh lập tức gọi điện thoại qua, cô bắt máy ngay.

Anh vui mừng, bật cười: “Nhóc Kiều Kiều.”

“Có việc thì nói.” Có việc, thì nói.

“Uầy, đã lâu không gặp, sao em lạnh lùng thế?” Dù trong lòng bực bội ra sao, trước mặt người khác, anh vẫn luôn tỏ vẻ rạng rỡ phấn khởi.

Vân Kiều giải thích: “Em cho rằng anh có chuyện quan trọng.”

Nếu không bình thường anh sẽ không gọi điện.

Thẩm Trạm tặc lưỡi, đổi sang vấn đề khác: “Nhà em có ăn cơm tất niên không?”

“Có.” Anh hỏi một câu, cô đáp một câu.

Thẩm Trạm đặt điện thoại ở bên tai tán gẫu với ai đó, vô thức vươn tay muốn dựa, suýt nữa hụt tay, anh chợt nhận ra mình đang ngồi trên ghế đá lạnh lẽo.

Anh gãi đầu, nghĩ thầm có phải ban nãy mình quá thả lỏng rồi không? Thẩm Trạm bèn tiếp tục tập trung vào cuộc trò chuyện: “Tại sao bên em im lặng vậy?”

Vân Kiều bình tĩnh trả lời: “Em ở trong phòng, ông nội nghỉ ngơi rồi.”

Sức khỏe ông nội không tốt, ông nhớ bầu không khí thân thương ở nhà, muốn ăn bữa tối giao thừa do chính cháu gái nấu, ông mới được đưa về từ bệnh viện trước đêm giao thừa vài ngày.

Ông đã ngủ từ lâu, không thể thức đêm nên giờ chỉ có một mình cô ở trong phòng. Cô không hứng thú lắm với các trò chơi trên điện thoại, lúc rảnh rỗi chỉ xem video hoặc đọc sách, như thể cũng không có cách giải trí nào khác để giết thời gian.

Cô loáng thoáng nghe thấy bên đầu điện thoại Thẩm Trạm có tiếng chương trình phát thanh ồn ào, hình như anh đang ở trên phố, cô thuận miệng hỏi: “Anh đang ở bên ngoài à?”

“Đúng, vậy.” Thẩm Trạm ngắt từng từ.

“Anh không ăn cơm ở nhà sao?” Cô nhớ nhà họ Thẩm đông con nhiều cháu, khác với nhà họ Vân vốn đã tan đàn xẻ nghé.

Trong điện thoại anh thở dài: “Bị đuổi ra khỏi nhà, đáng thương quá.”

Vân Kiều lật một trang sách: “Tại sao?”

“Về chuyện thi đấu, anh đã quen bị mắng trong một năm nay rồi.” Anh tỏ vẻ chẳng quan tâm, giữa nhiệt độ lạnh lẽo, anh thở dài một hơi: “Vân Tiểu Kiều, hay em ra đây, hai chúng ta quây quần trải qua đêm giao thừa được không? Để không đến mức tội nghiệp quá.”

Anh chỉ thuận miệng nói, muốn trêu Vân Kiều, ai ngờ cô im lặng trong chốc lát, rồi đáp lại thật: “Được, nhưng anh phải mời em uống trà sữa.”

Bất luận thế nào Thẩm Trạm cũng không ngờ, một ly trà sữa của mình đã có thể “lừa” Vân Kiều ra ngoài, thế là hai người đứng hứng gió lạnh trên đường cái.

Vân Kiều sợ lạnh, rụt cổ lại.

Áo khoác cô mặc ra ngoài không có mũ, cô cũng không đem theo khăn quàng cổ, chỉ trong thời gian ngắn, tai cô đã đỏ lên vì lạnh.

Thẩm Trạm đưa tay chạm vào: “Sợ lạnh mà ra ngoài cũng không biết mặc nhiều một chút.”

Vân Kiều cứng đờ cổ, may sao anh chỉ chạm nhẹ, vành tai nhạy cảm dường như lại phủ thêm một lớp hồng, không biết do gió lạnh thổi hay do ngón tay anh nóng.

Cô điềm nhiên nói: “Không ngờ lạnh như vậy.”

Cô đã quen ngồi trong phòng ấm áp, khi ra ngoài mới phát hiện chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, nhưng cô lười quay lại, nghĩ thầm, thời gian đứng bên ngoài không lâu lắm, rồi lập tức bắt xe đến đây.

“Thôi, dẫn em đi mua trà sữa.” Trong lúc chờ đợi, Thẩm Trạm đã tìm được quán trà sữa gần đó. Anh đẩy cô vào trong, ngồi trong quán, cơ thể dần dần ấm lại.

Quán trà sữa không lớn, tới gần mười một giờ tối không có mấy người, Vân Kiều không khách sáo chọn vị trà sữa mình thích nhất, Thẩm Trạm lười chọn, chỉ vào nói giống cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hai người vừa ngồi xuống, trong quán không còn nhiều người lắm lại có thêm hai vị khách rời đi, cửa bên cạnh không còn ai, Vân Kiều ngước mắt nhìn: “Anh xích mích với người nhà vì chuyện kia nữa sao?”



“Chuyện kia” cụ thể chỉ việc gì, hai người ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra.

Ở thành phố khác nhau trong một năm nay, thỉnh thoảng họ nhắn tin riêng nhưng không trò chuyện thường xuyên, sẽ biết tình hình đại khái.

“À ừm.” Thẩm Trạm đã có tính cách nổi loạn từ thời thơ ấu: “Anh đã lớn như vậy rồi, sao có thể nghe bọn họ sắp đặt mọi chuyện.”

“Khi còn nhỏ anh không thể phản kháng, họ nói gì mà đưa anh đi mài giũa mấy năm, sẽ không vô ích đâu.” Việc anh không thích thì không ai có thể bắt anh làm. Nhưng năm ấy, anh mới tầm mười tuổi đã bị đưa đến nơi mà họ gọi là trường học khép kín để tu tâm dưỡng tính. Vài năm sau, anh chạy tới chỗ huấn luyện viên Lôi học Taekwondo.

Tết âm lịch, anh về nhà, người trong nhà luôn nhắc về trận thi đấu anh đã thua, không khác gì chèn ép gấp đôi.

Những lời của Thẩm Trạm lộ rõ khao khát thoát khỏi xiềng xích kìm hãm tự do. Anh thờ ơ nói: “Có lẽ chờ ngày nào đó anh thua trận không bò dậy được, anh sẽ từ bỏ thật.”

“Em từng xem trận đấu của anh rồi, xuất sắc lắm.” Vân Kiều nói ngắn gọn, ý tứ lại cực kỳ rõ ràng: “Nếu anh thích thì đừng bỏ cuộc.”

Thẩm Trạm nhướn mày: “Lén xem anh thi đấu?”

“Anh bảo em xem mà?” Vân Kiều vặn lại.

Thẩm Trạm rời khỏi Ninh Thành, vừa đi học vừa nghiên cứu sự nghiệp thể thao điện tử. Vân Kiều vào cấp ba, lịch học bận rộn, hầu như cả hai không có chủ đề gì để nói.

Có điều, trước khi thi đấu, Thẩm Trạm sẽ luôn gửi link phát sóng trực tiếp cho cô.

Anh chỉ gửi link rồi không nói gì thêm, cô tự hiểu ra vài phần. Từ trước đến nay, người kia rất tự luyến, nhiều khả năng đang ám chỉ cô mau xem trận thi đấu cá nhân xuất sắc trên sân nhỉ?

Vân Kiều hiếu kỳ, lần nào cô cũng mở trang web đó.

Bất kể vì nguyên nhân nào, nghe nói cô vẫn luôn xem video thi đấu của mình, Thẩm Trạm càng cười lớn hơn: “Không phải trước kia em không thích chơi game sao, bây giờ xem hiểu rồi?”

Vân Kiều thẳng thắn nói: “Không hiểu.”

Cô chỉ chú ý tới kết quả.

Đôi khi Khương Tư Nguyên nhận xét cô rất kỳ quái, không có hứng thú nhưng vẫn xem, Vân Kiều lười giải thích, dứt khoát im lặng, hoặc nói xem bừa thôi.

Trong giai đoạn đặc biệt, từng câu động viên sẽ vô cùng quan trọng với những người đang mất mát, chênh vênh. Câu trả lời lịch sự của cô bé khiến Thẩm Trạm được vỗ về.

Tựa như chợt phát hiện, tất cả những nỗ lực kiên trì của mình trong khoảng thời gian dài này, quả thực rất đáng giá.

Dù cô không hiểu nhưng vẫn xem thi đấu, vậy sao anh có thể dễ dàng bị đánh bại được?

Hai người nói chuyện vui vẻ, khiến mọi cảm xúc buồn bực tiêu tan hết, lúc này Thẩm Trạm nhận được một cuộc gọi, có vẻ từ người nhà họ Thẩm.

Anh hơi bực bội, dịch ghế ra: “Anh ra ngoài một lát.”

Vân Kiều chưa kịp trả lời, Thẩm Trạm đã ra ngoài cửa.

Thấy Thẩm Trạm hút thuốc từ cửa sổ, đây là điều Vân Kiều chưa từng chứng kiến trước kia, cô hơi bất ngờ. Vân Kiều quan sát bóng dáng ấy một lát, hỏi mượn giấy và bút từ nhân viên rồi đặt trên mặt bàn viết.

Không bao lâu sau, Thẩm Trạm vào quán, Vân Kiều nói anh đi lấy trà sữa, anh tỏ vẻ kinh ngạc: “Không phải chứ, em uống ly này được một nửa rồi, sao không thuận tay lấy giúp anh luôn?”

Vân Kiều nhún vai.

Thẩm Trạm đặt hộp thuốc ở góc bàn, còn mình tới lấy trà sữa.

Hai người ngồi ở đây tầm nửa tiếng, Thẩm Trạm nghĩ cô vẫn còn là trẻ vị thành niên, chưa tới nửa đêm, anh đã tự đưa người đến cửa nhà.

Vân Kiều tạm biệt anh, Thẩm Trạm buột miệng nói những gì đã kìm nén trong lòng: “Vân Tiểu Kiều, một năm rưỡi trôi qua, tại sao anh cảm thấy em đã lớn hơn trước vài tuổi rồi?”

Cô dừng bước, xoay người nhìn anh: “Ý anh là em già đi à?”

“Không.” Anh nói thẳng: “Em ít thể hiện cảm xúc hơn.”

Khí chất và tính cách đặc biệt của Vân Kiều vượt qua vẻ trưởng thành mà tuổi này nên có.

Trưởng thành là chuyện tốt, nhưng nếu đánh đổi bằng việc đánh mất bản chất thật của mình, sẽ khiến người ta có phần khổ sở.

“Em có thể cười.” Cô nói rồi nhếch miệng, lộ ra nụ cười như đang diễn.

Người không quen nhất định sẽ bị lừa, nhưng Thẩm Trạm thấy rõ ràng, cảm xúc trong mắt cô không hề dao động. Bấy giờ Thẩm Trạm mới nhận ra, quá nhiều điều đã thay đổi trong thời gian một năm, khiến người ta bất ngờ.

Khi chỉ còn một mình, Thẩm Trạm mở hộp thuốc lá định lấy điếu thuốc ra, chợt thấy thứ gì đó được nhét vào khe hở.

Anh rút ra, mở tờ giấy được gấp lại, trên đó ghi mấy dòng chữ đen xinh xắn, viết về tác hại của việc hút thuốc.

Hiếm khi anh có thể kiên nhẫn đọc không bỏ sót một chữ nào, cuối cùng ở cuối tờ giấy xuất hiện một dòng kiến thức không phải từ bách khoa toàn thư Baidu, mà là lời nói chân thành của cô: Nếu không bỏ được thì hút ít đi.

Cô không nói cấm hay không được hay không thể, mà đang dùng cách khéo léo này để lời nhắc nhở có tác dụng hơn.

Trong đầu anh hiện lên cảnh cô bé cẩn thận chép lại từng dòng kiến thức ấy, cô chống nắp bút vào cằm suy nghĩ, rồi nghiêm túc thêm câu đó vào cuối.

Mới đáng yêu làm sao.

Anh cất bật lửa vào túi, ném hộp thuốc vào thùng rác gần nhất, gấp mảnh giấy lại theo nếp gấp rồi giữ nó ở kẽ ngón tay. Anh nhìn một lát, cho tờ giấy và tay vào túi áo khoác bông ấm áp.

Tới gần nửa đêm anh vẫn chưa đi, rèm cửa của một căn phòng nào đó trên lầu từ từ mở ra, cùng lúc ấy anh nhận được một cuộc điện thoại.

“Thẩm Trạm.”

“Ừm?”

Cô nói: “Giao thừa vui vẻ.”

Anh trả lời: “Giao thừa vui vẻ.”

Chúc nhau vào khoảnh khắc cuối cùng của năm cũ, lời vừa dứt, dường như anh nghe thấy tiếng đếm ngược đến năm mới biến thành 0.

Thẩm Trạm tranh thủ từng phút từng giây: “Chúc mừng năm mới.”

Quả nhiên người ở đầu bên kia điện thoại không đáp lại ngay, vài giây sau, điện thoại vang lên giọng nói thì thầm nhẹ nhàng của cô gái: “… Anh phải hạnh phúc nhé.”

Nếu không thể bỏ thuốc, hãy hút ít lại.

Nếu thích, hãy kiên trì.

Thẩm Trạm, anh phải hạnh phúc nhé.
Bình Luận (0)
Comment