Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 70

Trải qua hai tháng hè học thêm, việc ôn tập của Ngôn Tư Mộ đã giúp cô đạt được kết quả tốt vào kỳ thi tháng đầu tiên sau khi tựu trường. Cô nhảy từ top 200 lên top 100, tuy dừng ở vị trí 99 nhưng Ngôn Tư Mộ vẫn mừng rỡ cười toe toét.

“Trần Mặc, Trần Mặc.”

Tiết tự học buổi tối vừa kết thúc, cô đã không nhịn được mà đến tìm gia sư để chia sẻ thành tích học tập. Cửa hé mở, người bước ra là mẹ Trần: “Cô chủ Ngôn, hôm nay là thứ Tư, Trần Mặc vẫn còn ở trường.”

“À dạ.” Cô suýt quên mất bây giờ Trần Mặc đã trở thành một sinh viên, cuối tuần anh mới về nhà.

Ngôn Tư Mộ sực nhớ ra, nhất thời cảm thấy mất hứng, dù sao đây cũng không phải thành quả của một mình cô.

“Cô chủ Ngôn tìm Trần Mặc có chuyện gì không? Hay để tôi nói với thằng bé.”

“Không có ạ, không có việc gì.” Ngôn Tư Mộ xua tay: “Cháu quên anh ấy đã lên đại học, hi hi.”

Người cô muốn gặp không ở đây, Ngôn Tư Mộ tạm biệt mẹ Trần rồi về nhà. Đứng dưới ánh đèn sáng rực trước nhà, Ngôn Tư Mộ khôi phục lại sức sống một lần nữa. Với điểm số tốt, cô đã nhận được nhiều lời khen và cả phần thưởng từ ba mẹ.

Cô chụp danh sách xếp hạng và điểm thi gửi cho Trần Mặc: [Thầy Trần, anh xem nè! Anh mau xem nè!]

Dấu chấm than đậm nét, sợ người ta không hiểu ý cô đang muốn nhấn mạnh.

Anh trả lời: [Tốt.]

Hồi lâu sau vẫn không thấy phần dưới, Ngôn Tư Mộ cứ nhìn đăm đăm màn hình tới mức sắp thủng một lỗ rồi.

Vậy thôi?

Không còn gì khác?

Nếu anh đã đạt được thành công trong việc dạy thêm, chẳng lẽ không cảm thấy kiêu ngạo, tự hào, vui mừng khôn xiết sao?

Ngôn Tư Mộ để điện thoại xuống rồi vỗ vỗ mặt, để mình tỉnh táo một chút. Đối với người như Trần Mặc, ném tảng đá ngàn cân xuống nước cũng không dậy sóng nổi. Cô không tài nào tưởng tượng được, lúc anh phấn khích kích động thì sẽ trông thế nào.

Ngay khi quay đầu nhìn thấy chồng bài kiểm tra trên giường, Ngôn Tư Mộ tiếp tục đổi ý, không gửi tin nhắn thì mình gọi điện, phải khen ngợi anh mới được.

Được tiếp thêm động lực từ quá trình tiến bộ chưa từng có này, Ngôn Tư Mộ quyết tâm từ nay trở đi mình sẽ học hành chăm chỉ, cải thiện từng ngày. Tuy nhiên, mỗi ngày khi cô tiếp thu nhiều kiến thức mới từ các môn học khác nhau, trong não như thể đang trộn thành bột nhão.

Xuất phát điểm thấp sẽ dễ dàng leo lên, sau này độ khó cần vượt qua sẽ tăng dần.

Ngôn Tư Mộ bị kẹt ở giai đoạn trì trệ, cô cố gắng giữ mình không tụt hạng nhưng vẫn không thể lên được. Tới đợt thi giữa kỳ, cô lại bắt đầu lơ lửng ở vị trí 100.

Sau khi thấy bảng xếp hạng, Ngôn Tư Mộ xấu hổ nằm bò ra bàn, thì thầm: “Ngày đầu tiên nhớ thầy Trần…”

Cô thích cách giảng đề của Trần Mặc, anh dễ dàng khiến người ta đắm chìm trong sách vở, không như ở trên lớp, cô luôn bị phân tâm.

Đến tối về nhà, Ngôn Tư Mộ ôm điện thoại lăn lộn trên giường, miệng kêu: “Trần Mặc, Trần Mặc, Trần Mặc ơi.”

Trần Mặc: “…”

Không cần anh trả lời, cô đã tự bày tỏ ý định: “Khi nào anh được nghỉ?”

“Sao thế?” Rốt cuộc anh đành lên tiếng.

Cuối cùng Ngôn Tư Mộ cũng dừng lại, nằm nghiêng trên giường, không khách sáo ra lệnh qua điện thoại: “Dạy phụ đạo cho em với, thứ hạng của em sắp tụt nữa rồi.”

Cô hoàn toàn không dám nghĩ đến cảnh mình sẽ rơi từ top 100 về top 200, đây là một chuyện đáng sợ cỡ nào cơ chứ.

Trần Mặc hiểu rõ, lời ít ý nhiều: “Thứ Sáu anh về.”

“Được, em và mười đề kiểm tra của em chờ anh.” Ngôn Tư Mộ nghe được câu trả lời thỏa đáng, vui vẻ cười rộ, mặt mày rạng rỡ.

Trần Mặc hơi nhíu mày: “Mười đề kiểm tra?”

Ngôn Tư Mộ nhấn mạnh liên tục không ngừng: “Ý em không phải là muốn anh làm giúp em!”

“Được, anh ghi âm rồi.” Anh thản nhiên như đang đợi cô nói câu này thôi.

Ngôn Tư Mộ: “???”

Người này!

Cũng do đêm trước ngày nhập học, cô vẫn còn lười biếng ngủ chưa làm xong bài tập hè, Trần Mặc “bị ép” làm bài tập giúp cô, khiến anh cứ để bụng đến tận giờ.

“Hừ, em không thèm nghe anh nói nữa, em muốn gọi điện thoại cho anh trai.”

“Được.” Trần Mặc lên tiếng trả lời, không buông di động.

Bất kể Ngôn Tư Mộ cúp máy ngay hay cố ý kéo dài, Trần Mặc cũng sẽ không cúp máy trước cô, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ngoại lệ.

Sau khi xác nhận cuộc trò chuyện đã kết thúc, Trần Mặc mới bước từ ban công vào ký túc xá, bạn cùng phòng bưng chậu nước đi ngang qua trêu chọc: “Trần Mặc, cứ vào giờ này buổi tối, cậu luôn có điện thoại gọi tới, bạn gái à?”

Nghe lời trêu ghẹo của bạn cùng phòng, Trần Mặc không hề hoang mang phủ nhận: “Không phải.”

Ngày nào Ngôn Tư Mộ cũng gọi điện qua đây chỉ để tìm anh giải đề, có điều bản thân cô rất lắm lời, cô luôn kể những việc gặp phải trong ngày ngoài việc học, nghe như đang chia sẻ cuộc sống thường nhật của mình.

Buổi chiều thứ Sáu không có tiết, Trần Mặc từ chối lời mời của bạn cùng phòng, về thẳng nhà.

Anh về sớm, Ngôn Tư Mộ còn chưa tan học nên lấy vở cấp ba ra chuẩn bị mang theo.

Thấy con trai học hành vất vả, mẹ Trần hỏi anh tối nay muốn ăn gì, để bồi bổ cơ thể cho anh, lại biết được buổi chiều con trai sẽ phụ đạo cho cô chủ nhà họ Ngôn.

“Dạy kèm nữa?”

Nghỉ hè, Ngôn Tư Mộ tìm đến Trần Mặc học phụ đạo, bà vui vẻ đồng ý, dù sao thời gian cũng dư dả. Giờ đây nghe thấy chuyện này, bà không tán thành mấy: “Mặc Mặc, đến chính con cũng cần học nhiều kiến thức mỗi ngày như vậy mà…”

“Tuy trước kia mẹ dặn con phải biết ơn, cố gắng không từ chối yêu cầu của cô chủ Ngôn. Nhưng về tương lai của con, mẹ vẫn mong con có thể đặt bản thân lên hàng đầu.”

Từ việc tiến hành “Chương trình Hỗ trợ học tập” tới công việc mà nhà họ Ngôn trao cho, nhiều năm qua cuộc sống của hai mẹ con đã thoải mái hơn nhiều, suốt đời này họ sẽ không quên công ơn của nhà họ Ngôn. Trong khi mọi người ghen tị con bà có đứa con trai giỏi giang, sau này có thể hưởng phúc, thì bà vẫn giữ vững ý định ban đầu.

Chỉ hy vọng nhà họ Ngôn đừng đuổi bà, để bà làm công ở đây cả đời, bà cũng bằng lòng.

Được ban ân huệ, bà sẽ không bao giờ quên, nhưng đối với bà, con trai mới là điều quan trọng hơn tất cả. Thấy con trai trở nên nổi bật, tất nhiên bà mong muốn con trai phát triển nhiều hơn nữa.

Dựa vào gia thế nhà họ Ngôn, đừng nói là một gia sư dạy kèm tại nhà, đến mười tám người xung quanh Ngôn Tư Mộ cũng mời được, tại sao hết lần này tới lần khác cứ muốn một đứa trẻ còn đang đi học?

“Mặc Mặc, hay mẹ nói với cô chủ Ngôn, cô chủ Ngôn thấu đáo sẽ không làm khó con đâu.” Mẹ Trần nghĩ tính cách con trai quá bộc trực, sợ anh không biết cách từ chối, vì con trai, bà sẵn sàng mặt dày lên tiếng.

Chàng trai cụp mắt, dứt khoát trả lời: “Không hề làm khó con ạ.”

“Gì cơ?” Mẹ Trần nhíu mày, trán nhăn thành đồi núi nhỏ gồ ghề.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



“Là con tự nguyện đồng ý chuyện của em ấy.” Anh nắm chặt sách vở lặp lại, tỏ ý mình sẵn lòng, không hề bị làm khó.

Ngôn Tư Mộ đã báo với quản gia từ trước, Trần Mặc tự do tới phòng học, thấy cô đang cầm một chậu cây sen đá trong lòng bàn tay.

“Anh nhìn cục cưng bé nhỏ của em này.” Ngôn Tư Mộ nâng lên cho anh xem như đang dâng báu vật.

Trần Mặc: “…”

Một chậu cây có kích thước bằng lòng bàn tay cũng có thể được gọi là cục cưng nhỏ.

Lời này anh chỉ nghĩ chứ không thể nói, Ngôn Tư Mộ chọc nhẹ tay vào lá cây mọng nước: “Mập mạp quá.”

Thật ra Trần Mặc cũng không biết món đồ này có gì hay để xem, Ngôn Tư Mộ giơ lên đưa cho anh: “Tặng anh đấy.”

“Không cần.” Anh không có tâm trạng để làm mấy việc tỉ mỉ ấy.

Dường như đã đoán trước được anh sẽ từ chối, Ngôn Tư Mộ lặng lẽ bỏ chậu hoa vào trong túi vuông nhỏ, treo lên ngón tay anh: “Anh không được từ chối, cầm về chăm sóc cho tốt, thỉnh thoảng em sẽ kiểm tra.”

Thoạt trông cô nghiêm túc, không hề nói đùa, Trần Mặc cong ngón tay lại, cuối cùng siết chặt không buông tay.

Rốt cuộc anh đã chịu nhận cây sen đá.

Vào lúc Ngôn Tư Mộ đang vui vẻ chuẩn bị nói cách chăm sóc, Trần Mặc đã lên tiếng ngắt lời trước: “Bắt đầu học thôi.”

Nụ cười cứng ngắc trên mặt cô.

Người này, không hề có tế bào lãng mạn nào từ trong ra ngoài hết, đúng không?

Thế nhưng chẳng mấy chốc, tâm trạng bất mãn của cô đã tiêu tan. Học với Trần Mặc thú vị cực, Ngôn Tư Mộ cảm nhận được niềm vui đắm chìm trong biển tri thức.

Cô cầm bài kiểm tra thở dài: “Nếu anh là thầy giáo thực sự của em thì tốt rồi.” Cô sẽ không buồn chán, mất tập trung, ngủ gà ngủ gật, học không vào nữa.

“Có thắc mắc gì em cứ hỏi anh.” Anh luôn đáp lại từng câu của cô.

Gia sư đã cho phép, Ngôn Tư Mộ lóe lên một ý tưởng trong đầu. Cô chạy ra phía sau anh, bóp vai nịnh nọt: “Bây giờ em còn một việc hết sức quan trọng cần anh giúp.”

Trực giác mách bảo Trần Mặc có điều không ổn.

Lực như đang gãi ngứa trên vai biến mất, tờ đề kiểm tra còn trống đã được chuẩn bị sẵn xuất hiện trước mắt anh, Ngôn Tư Mộ chỉ vào mấy chỗ trống: “Nhìn nè.”

Vẻ mặt thản nhiên của cô như đang hỏi anh, ngạc nhiên không, bất ngờ chưa?

“Vừa dốc lòng học phụ đạo vừa lười biếng không làm bài tập?”

“No, nhiều đề em đã biết làm, làm đi làm lại lãng phí thời gian lắm, em còn dành thời gian học phụ đạo nữa, bận bịu vô cùng.” Cô vừa nói vừa nhét đề kiểm tra vào tay anh, rồi đưa cho anh một cây bút: “Chúng ta học phải chú ý hiệu quả, mà anh học đại học cũng không có nhiều bài tập, chia sẻ giúp em một tí nhé nhé.”

Nghe rất vô nghĩa nhưng cũng rất thuyết phục.

Trần Mặc cầm tờ đề khá mỏng lên: “Em chắc không?”

Ngôn Tư Mộ trịnh trọng gật đầu: “Chắc!”

“OK.” Lần này Trần Mặc nhanh chóng nhận bút.

Bấy giờ Ngôn Tư Mộ không hề biết kế hoạch của anh, mãi đến ngày sinh nhật của mình, cô nhận được quà từ Trần Mặc: Một bộ sách ôn luyện.

Đợt thi giữa kỳ diễn ra sau sinh nhật của anh em nhà họ Ngôn. Những món quà và bao lì xì mà họ nhận được đã khiến Ngôn Tư Mộ cười hớn hở, tới khi mở quà mà Trần Mặc tặng, cô chớp chớp mắt, mím chặt môi.

Cô đã khoan dung đến nhường nào mới có thể chịu đựng không đi mắng anh chứ!

Để “báo thù”, cô đã sắp xếp Trần Mặc đi làm ngay ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ đông. Ngoại trừ thời gian cố định trên lớp Âm nhạc hằng tuần, cô luôn “khóa” Trần Mặc bên cạnh mình trong suốt quá trình học để anh không còn kiêu ngạo nữa.

Tư Họa phát hiện gần đây lòng hiếu học của con gái mình tăng cao, thành tích thi cuối kỳ cũng tốt, phần lớn công lao thuộc về Trần Mặc.

Khi năm mới đến gần, Tư Họa cân nhắc có nên mời mẹ Trần và Trần Mặc tới ăn Tết chung lần nữa không.

Trong vài năm đầu, thấy cảnh mẹ góa con côi đáng thương, dịp Tết náo nhiệt cũng chỉ ngồi trong căn nhà lạnh lẽo, bên nhà họ Ngôn đã đề nghị đón giao thừa cùng nhau. Nhưng mẹ Trần thực sự quá tuân thủ phép tắc, bà vừa cảm ơn vừa từ chối, thời gian dần trôi qua họ cũng không nhắc lại.

Kỳ nghỉ đông năm nay, Trần Mặc thường xuyên tới dạy học cho Ngôn Tư Mộ, quả thực họ nên cảm ơn anh.

Khi Tư Họa khéo léo nhắc đến, mẹ Trần nắm vạt áo, cẩn thận lắc đầu: “Trần Mặc dạy kèm cho cô chủ Ngôn là việc phải làm, huống chi bà chủ đã đưa tiền lương.”

“Nếu bà chủ thật sự muốn cảm ơn, hay… hay cho Trần Mặc hai ngày nghỉ, để thằng bé ăn Tết với tôi được không?” Đây là lời nhờ vả từ một người mẹ.

Tư Họa chợt phát hiện, hóa ra ngày nào con gái cũng bắt người ta qua đây dạy, đúng là họ đã không suy nghĩ kỹ.

Tư Họa đành phải chấp nhận yêu cầu của mẹ Trần.

Ngôn Tư Mộ chưa từng nghĩ đến việc thực sự giữ Trần Mặc ở bên cạnh mỗi ngày. Trong dịp Tết, theo quy định của nhà nước, học sinh sẽ được nghỉ bảy ngày rồi quay về trường học. Vào kỳ thi sau khi học kỳ mùa xuân bắt đầu được một tháng, thứ hạng của cô đã cải thiện lần nữa.

Học kỳ này, Ngôn Tư Mộ chỉ được nghỉ một ngày trong tuần. Mỗi cuối tuần, Trần Mặc sẽ cầm đề cương mới đến dạy cô, Ngôn Tư Mộ cho rằng cuộc sống vui vẻ này sẽ kéo dài cho tới khi cô thi đậu Đại học Cảnh Thành.

Mãi đến một ngày nọ, khi cô đang ngồi trên xích đu tận hưởng bầu không khí trong lành ở sau vườn, mẹ Trần cầm chổi tới gần cô, lên tiếng: “Cô chủ Ngôn.”

“Dạ thưa dì Trần.” Ngôn Tư Mộ nghe thấy tiếng, dừng lắc lư xích đu.

Hai tay mẹ Trần nắm chổi, trông có vẻ căng thẳng, bà do dự một hồi lâu mới mở lời: “Là như vậy, tôi muốn… tôi muốn nói một ít chuyện về Trần Mặc với cô chủ.”

Sau đợt thi giữa kỳ mùa xuân, Trần Mặc phát hiện thời gian Ngôn Tư Mộ đến tìm anh đang dần giảm xuống.

Ban đầu, anh cho rằng cô đã tìm ra cách học và có thể theo kịp tốc độ của giáo viên. Nhưng sau đó, anh hiếm khi nghe thấy Ngôn Tư Mộ nhắc tới bài tập, thậm chí cuối tuần cô cũng không tìm anh học phụ đạo.

Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến, bấy giờ Ngôn Tư Mộ vừa nói chuyện điện thoại với anh, vừa luyện đề: “Sắp tới kỳ thi đại học rồi, em lo quá.”

“Đâu phải kỳ thi đại học của em.” Năm nay cô học lớp 11, sang năm mới đến lượt cô.

“Em lo lắng để cảm nhận bầu không khí căng thẳng trước, không được à?” Ngôn Tư Mộ rất giỏi ngụy biện: “Kỳ thi đại học chính là bước ngoặt quan trọng nhất của đời người mà? Đây là chuyện lớn trong cuộc đời em, không thể lơ là.”

Rõ ràng cô đang phấn đấu học tập, Trần Mặc lại không thấy cô nói cần học phụ đạo. Thi thoảng anh sẽ hỏi về cuối tuần, Ngôn Tư Mộ chỉ trả lời cô đang trên lớp Âm nhạc.

Tới gần nghỉ hè, Trần Mặc chủ động nhắc tới việc học với cô: “Gần đây…”

Ngôn Tư Mộ: “Sao anh?”

Trần Mặc lưỡng lự chốc lát, hỏi: “Đề thi, em biết giải hết rồi?”

Cô gái phì cười: “Anh đánh giá em cao quá đấy, anh thấy em có giống kiểu người có thể vừa học đã hiểu ngay như anh không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



“Gần đây em không hỏi.” Còn một từ “anh” mà Trần Mặc giấu cuối cùng, dạo này Ngôn Tư Mộ không tìm anh, kỳ lạ thật.

Ngôn Tư Mộ đặt cây bút trong tay xuống, miễn cưỡng dựa vào ghế: “À, anh nghĩ rằng em không hỏi thì có nghĩa em không có thắc mắc gì à?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Trần Mặc hỏi ngược lại.

“Em ấy à, vì nghĩ cho bản thân anh cũng đang đi học, chắc chắn sẽ bận rộn bao việc, nếu em cứ tìm anh hỏi hoài thì ngại lắm.” Ngôn Tư Mộ cười hì hì yếu ớt.

“Không đâu.” Chỉ hai từ ngắn gọn lại sợ cô không hiểu, anh bèn bổ sung thêm: “Không bận nhiều việc.”

“Không sao. Em kể anh nghe, sau kỳ thi đại học, có một phụ huynh dẫn con đến cảm ơn vì đã hỗ trợ chương trình giúp đỡ học tập, anh biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không? Người kia đạt gần 700 điểm trong kỳ thi đại học, dư sức dạy em.”

“Ý em là?”

“Thật sự trùng hợp đó anh. Sang năm em lên 12, tình cờ người kia vừa mới tốt nghiệp, có thể bốc thuốc đúng bệnh, em định nhờ người đó đến dạy thử vào hè, xem có thể phụ đạo cho em không.” Vậy cô sẽ không làm mất thời gian của Trần Mặc nữa.

Đầu dây bên kia đột nhiên trở nên yên tĩnh, tất cả âm thanh như biến mất trong khoảnh khắc này, Ngôn Tư Mộ còn hoài nghi điện thoại mình gặp vấn đề.

“Trần Mặc?” Cô thử gọi anh.

“Mười rưỡi rồi, anh ngủ đây.” Giọng nói khàn khàn của chàng trai truyền đến, như một cơn gió vô hình thoảng qua.

“Đúng rồi! Em phải giữ gìn nhan sắc nữa.” Ngôn Tư Mộ sờ mặt, suy nghĩ lập tức lệch hướng: “Vậy trước tiên cứ thế nhé, sau này khi nào rảnh thì mình nói tiếp, tạm biệt anh.”

Trần Mặc buông điện thoại xuống, sa sầm mặt.

Anh không biết lúc này cô cũng thở dài với điện thoại.

“Hầy.” Ngón tay vân vê ghi chú trong danh bạ, cô đứng dậy lên giường nằm, ôm gối vùi đầu vào, thấy khó chịu với việc thay đổi gia sư.

Hai tháng trước, mẹ Trần kể cô biết, ở trường đại học Trần Mặc bận rộn cỡ nào.

Không giống những người bình thường có thể dễ dàng tận hưởng thời gian học đại học, anh phải không ngừng phấn đấu để giành lấy nhiều cơ hội học hỏi và phát triển hơn. Anh đẩy nhanh tốc độ trưởng thành của mình, tất cả gánh nặng mà anh cáng đáng cũng nhiều hơn người khác gấp mấy chục lần.

Giờ đây Ngôn Tư Mộ mới nhận ra mình ích kỷ thế nào, chỉ vì Trần Mặc không từ chối, cô lập tức bám lấy anh thắc mắc đủ điều.

Nhiều năm qua, mẹ con nhà họ Trần cực kỳ giữ đúng nguyên tắc, nhớ đến ân huệ mà hầu như không từ chối bất cứ yêu cầu nào của họ. Tuy bình thường cô có thể ầm ĩ, nhưng cũng không phải người không biết điều.

Trần Mặc à, anh là hạt giống tốt với tương lai xán lạn, nếu cô không giúp được anh thì cũng đành, nhưng cô không thể trở thành chướng ngại vật của anh được.

-

Nửa tháng sau, Ngôn Tư Mộ ngày càng tiến bộ, thi cuối kỳ được xếp vào top 15. Giáo viên dựa trên điểm số để phân chia bài tập hè, nhưng đề thi vẫn còn rất nhiều.

Tuần đầu tiên trong kỳ nghỉ là thời gian thư giãn mà Ngôn Tư Mộ tự định ra. Cuộc sống lý tưởng của cô sẽ diễn ra thế này: Ngủ thẳng cho đến khi tự tỉnh, sau đó ra ngoài đi chơi với bạn bè. Nhưng trên thực tế, cô chỉ ước bản thân có thể dính trên giường, không đi đâu cả.

“Mùa hè nóng như vậy, phòng mở điều hòa mới có thể cứu mình.”

Bật điều hòa, đắp chăn, nằm ngủ, ăn đồ ăn vặt và trái cây, xem TV, cày game trên điện thoại có phải sướng hơn không?

Cô còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho lớp phụ đạo sắp tới nữa.

Vào ngày thứ năm trong cuộc sống hưởng thụ, Ngôn Tư Mộ nhận được một tin nhắn, người nọ khách sáo hỏi cô khi nào bắt đầu học phụ đạo. Ngôn Tư Mộ xem lại lịch sử trò chuyện, nhớ ra đây là gia sư mà cô đã hẹn trước. Cô sắp xếp từ ngữ, gõ câu trả lời vô cùng đàng hoàng và nghiêm túc.

Ngày thứ tám của kỳ nghỉ, Ngôn Tư Mộ bắt đầu học phụ đạo.

Ngày thứ chín của kỳ nghỉ, Ngôn Tư Mộ hơi nhức đầu.

Ngày thứ mười của kỳ nghỉ, Ngôn Tư Mộ từ từ phát điên.

Trần Mặc mới rời khỏi nhà thầy hướng dẫn, phát hiện hàng chục dấu chấm đỏ xuất hiện trên khung chat. Anh mở tin nhắn thoại, tất cả đều là lời than thở của Ngôn Tư Mộ.

“Trời ạ, nghe anh ấy giảng bài mà em chỉ muốn ngủ.”

“Thật sự không phải em kén chọn đâu.”

“Em cảm tưởng não mình như bị thắt lại bởi mấy sợi dây đen, tê liệt hết rồi.”

Ngôn Tư Mộ hối hận quá.

Hóa ra thành tích tốt không đồng nghĩa với việc có thể dạy, cách giảng từ tốn nhàm chán của anh ta còn không hay bằng những giáo viên bộ môn nghiêm khắc ở trường.

Cô lén gửi tin nhắn thoại xong còn phải quay về học tiếp. Khó khăn lắm mới tiễn học sinh giỏi kia đi, Ngôn Tư Mộ thấy Trần Mặc đã trả lời lý do tại sao anh không đọc tin nhắn.

Vừa rảnh rỗi, Ngôn Tư Mộ đã không thể ngồi yên, cô nóng lòng muốn cho người khác biết được mấy ngày nay cô đã khổ sở cỡ nào.

“Trần Mặc? Trần Mặc anh đâu rồi? Anh có ở đó không Trần Mặc? Đến ngày nghỉ mà cũng bận rộn như thế à?” Cô xem việc gọi tên Trần Mặc như một thú vui, không quan tâm anh có trả lời không, mãi đến khi điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Thông báo cuộc gọi video hiển thị trên màn hình khiến cô giật mình, Ngôn Tư Mộ đeo tai nghe bluetooth vào, ấn nghe.

Trong màn hình không có người mà cô muốn gặp, cô chỉ thấy một cánh cửa sổ.

“Trần Mặc, anh đang làm gì thế?”

“Tưới cây.”

Dõi mắt theo chuyển động của máy, Ngôn Tư Mộ thấy trên cửa sổ đang để một chậu cây cảnh nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay, giọng nói của Trần Mặc truyền đến từ tai nghe: “Sen đá của em ra hoa rồi, muốn xem không?”

“Muốn muốn!” Cô liên tục gật đầu.

Camera gần hơn, Ngôn Tư Mộ nhìn được kỹ hơn. Cây sen đá có đầu lá màu tím, phiến lá đầy đặn cong thành hình cung như hoa sen nở rộ.

“Màu cây của anh khác cây của em quá.” Cô nói rồi đẩy ghế chạy nhanh ra bệ cửa sổ, vội vàng chia sẻ: “Cho anh xem cây của em nè.”

Chăm chú quan sát một hồi, cô cảm thấy đồ nhà người ta thơm hơn: “Em thấy cây của anh đẹp hơn, hôm nào em muốn tới nhà anh xem.”

Ngón tay lướt qua phiến lá, chàng trai bình thản hỏi: “Không phải gần đây em bận học phụ đạo à?”

Ngôn Tư Mộ hít sâu một hơi: “Đừng nhắc nữa, quả thực Khúc Minh Dịch rất xuất sắc, anh ấy là học sinh giỏi nhưng chỉ biết làm bài chứ không biết dạy.”

“Em bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, quan trọng hơn, mỗi lần hết giờ anh ấy cứ hỏi em cảm giác thế nào? Người ta là học sinh xuất sắc, em ngại nói thật lắm, sợ làm tổn thương anh ấy.”

“Ngôn Tư Mộ.” Trần Mặc bỗng gọi cô.

Ngôn Tư Mộ vô thức “Dạ” một tiếng.

Đôi mắt chàng trai sâu thẳm, thân hình cao lớn ẩn mình trong bóng của rèm cửa.

“Cậu ta không thể dạy em đâu.”

“Anh có thể.”
Bình Luận (0)
Comment