Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa

Chương 85


chương 85Lâm Tử Nhiên rời khỏi tửu lầu với khuôn mặt lạnh lùng, bộ dáng tràn đầy tức giận!Chờ về đến nhà mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai mắt dần mê mang, hôm nay Phong Nguyên Cực lên cơn thần kinh gì? Ngày thường châm chọc cậu vài câu cũng liền thôi, dù sao từ trước đến nay y nhìn thấy Lý Ký liền dỗi, chính mình cũng đã quen...!Nhưng hôm nay miệng hôn miệng có phải quá lố rồi không? Có bệnh sao!Chính mình cảm thấy còn tốt, nhưng với tính tình của Lý Ký, đó chính là thù hận đã kết!Vì mỹ mạo của mình mà từ nhỏ Lý Ký từng bị người mơ ước, thiếu nữa là trở thành nam sủng của giới quyền quý.

Nếu không phải hắn thông tuệ giỏi ẩn nhẫn, hiểu cách tự bảo vệ mình, thì bây giờ không biết đang ở chốn nào rồi… Cho nên Lý Ký phi thường chán ghét nam nhân đối với hắn như vậy, bị đặt dưới tình thế hắn cũng kiên quyết phản đối.Sau đó hắn đi theo Phong Nguyên Sùng có quyền thế địa vị, lại truyền ra thanh danh giết người như ma, cuối cùng mới không ai dám đánh chủ ý với hắn nữa, nhiều lắm là ngầm bịa đặt một ít tin đồn tình ái giữa hắn và Phong Nguyên Sùng thôi.Phong Nguyên Cực ngày thường nói tới nói lui, nhưng ở trước mặt mọi người chưa từng làm thật.Nếu không phải Phong Nguyên Cực thân phận tôn quý, hôm nay y nhất định máu bắn cao ba thước!Vốn chỉ là đối thủ một mất một còn, hiện giờ thật sự trở thành đối thủ một mất một còn.Về sau gặp mặt liền khó xử.Trong lòng Lâm Tử Nhiên sầu lo, còn chưa kịp suy nghĩ nên làm thế nào, bỗng nhiên nghe thấy thái giám trong cung truyền chỉ, kêu cậu hiện tại tiến cung diện thánh.Này còn để cho người ta nghỉ ngơi hay không!Lâm Tử Nhiên thở ngắn than dài vào cung.Phong Nguyên Sùng ngồi bên bàn đá ở Ngự Hoa Viên, trên bàn bày một bàn cờ đang đánh dở, một tay hắn cầm một quân cờ trắng, tựa hồ đang suy tư nên đánh thế nào.Lâm Tử Nhiên không dám quấy rầy, cung kính đứng ở một bên.Mười lăm phút sau, Phong Nguyên Sùng ném quân cờ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn nam tử đứng bên cạnh.Một lát sau, tầm mắt dừng trên cánh môi đỏ thắm của nam tử.Phảng phất vì bị chà đạp qua, có vẻ ướt át hơn so với ngày hôm qua.Phong Nguyên Sùng nhớ tới hành động Phong Nguyên Cực đã làm, đáy mắt u ám, trong lòng hiện lên tức giận.

Người này hắn còn chưa chạm qua...!Nhi tử của một kẻ hèn Hồ cơ ti tiện như ngươi, bất quá cho ngươi vài phần thể diện, thế mà cũng dám động vào người của ta.Mặc dù trong lòng tức giận, nhưng Phong Nguyên Sùng là một người thâm sâu, càng sẽ không dễ hiện hỉ nộ ra mặt.

Hắn vẻ mặt ôn hòa nói với Lâm Tử Nhiên: “Cô cũng có nghe nói về sự tình hôm nay.”Đối mặt với Phong Nguyên Sùng, Lâm Tử Nhiên không dám nửa điểm sơ ý, ngực đổ mồ hôi, trong lòng không ngừng suy nghĩ Phong Nguyên Sùng gọi mình vào cung là có ý gì? Tại sao hắn lại nhắc tới chuyện này với mình?Chẳng lẽ là muốn thử chính mình sao?Lâm Tử Nhiên hơi suy tư, lộ ra bộ dáng phẫn hận chịu nhục nhã, lập tức quỳ xuống, lạnh giọng mở miệng: “Kinh Vương khinh người quá đáng! Thỉnh Hoàng thượng làm chủ cho vi thần!”Phong Nguyên Sùng bình tĩnh nhìn cậu, nhìn hận ý khắc cốt trong mắt Lâm Tử Nhiên, hồi lâu sau, hoài nghi trong lòng mới chậm rãi buông xuống.Tức giận với hành vi của Phong Nguyên Cực là một chuyện, nhưng rốt cuộc Lý Ký có phản bội hắn hay không càng quan trọng hơn.


Sự tình Trịnh Quân còn chưa tra ra manh mối, hiện tại kết luận còn hơi sớm… Dù sao Lý Ký đi theo mình nhiều năm, Phong Nguyên Sùng vẫn nguyện ý tin cậu một chút, hơn nữa cậu không có lý do gì thông đồng với Phong Nguyên Cực.Biểu tình Phong Nguyên Sùng hơi hòa hoãn, hắn thở dài, tự tay nâng Lâm Tử Nhiên lên, nói: “Tính tình Kinh Vương hoang đường lỗ mãng, Cô sẽ trách phạt y thật nghiêm, nhưng dù sao Kinh Vương cũng là đệ đệ của Cô...!Ái khanh đảm đương nhiều việc, chớ so đo với y.”Sắc mặt Lâm Tử Nhiên đông lạnh như sương, tựa hồ không cảm thấy vừa lòng, nhưng ngại những lời này của Phong Nguyên Sùng, cuối cùng cúi đầu nói: “Thần tự nhiên không dám đắc tội Kinh Vương.”Tuy rằng chấp nhận, nhưng ý tứ vẫn không phục như cũ.Vẻ mặt Phong Nguyên Sùng sủng nịch, mỉm cười bất đắc dĩ nói: “Ái khanh chịu ủy khuất.”Vì tỏ vẻ trấn an cậu, Phong Nguyên Sùng lại ban cho một đống vàng bạc vải vóc, sau đó mới cho Lâm Tử Nhiên rời đi.Lâm Tử Nhiên rời khỏi hoàng cung, giơ tay lau mồ hôi trên trán.Cẩn thận ngẫm lại, hẳn là mình chưa bị lòi...!Bất quá không ngờ Phong Nguyên Sùng chỉ hỏi chuyện này, thật ra hai ngày nay cậu lo lắng nhất vẫn là chuyện Trịnh gia.Tuy rằng không người nào biết cậu thả tiểu cô nương kia chạy, nhưng rốt cuộc có tật giật mình, e sợ Phong Nguyên Sùng vì chuyện này mà chất vấn cậu.Nhưng Phong Nguyên Sùng không có hỏi.Như vậy, hẳn là cho qua đi?………………Trong chớp mắt Tề Tuyên đã nhập kinh được một tháng.Tới ngày đại thọ 60 của Thái Hậu.Tất cả văn võ bá quan may mắn vào cung mừng thọ, Lâm Tử Nhiên tự nhiên cũng phải đi, cậu chẳng những tự mình đi, mà còn có trách nhiệm đưa Tề Tuyên cùng vào cung.Sáng sớm hôm nay, xe ngựa của Lâm Tử Nhiên dừng trước cửa Tề phủ.Một lúc sau, Tề Tuyên vén rèm đi lên, hắn ngồi ở bên cạnh Lâm Tử Nhiên, mắt nhìn thẳng, biểu tình bình đạm.Tầm mắt Lâm Tử Nhiên liếc qua mỹ nhân một cái.

Hôm nay mỹ nhân vẫn một thân bạch y như cũ, hắn rất thích mặc bạch y nha, nhất định Tề Tuyên không phải không đổi quần áo, mà là có rất nhiều bộ giống nhau..Cái này khiến cậu nhớ tới phim truyền hình, bá đạo tổng tài mở tủ quần áo ra, một ngăn tủ là các áo sơ mi giống nhau như đúc, rất có hào khí.Bất quá, cũng có thể là quang não lười thiết kế trò chơi, dù sao mấy loại mỹ nhân thụ tiên khí phấp phới như này, khẳng định phải mặc bạch y mới có thể phụ trợ cho vẻ tiên khí của hắn, nếu mặc một bộ áo choàng hoa lệ thì đẹp một cách biệt nữu a.Lâm Tử Nhiên thất thần, miên man suy nghĩ.Thực nhanh liền đến hoàng cung.Yến hội được cử hành tại Ngự Hoa Viên.Tề Tuyên khinh thường kết bạn với Lâm Tử Nhiên, sau khi vào cung liền tự mình rời đi, Lâm Tử Nhiên cũng không thèm để ý, cậu chậm rãi tìm một chỗ ngồi xuống.Hiện tại yến tiệc vẫn chưa bắt đầu.Người tới không tính là nhiều.Lâm Tử Nhiên chỉ nhìn thấy Thái Hậu một lần, chính là vào ngày Tề Tuyên nhập kinh.

Nhìn gương mặt hiền từ của lão thái thái, trong kịch bản miêu tả tính tình nàng nhân từ dày rộng, là một vị Hoàng Hậu tốt mẫu nghi thiên hạ, hiền lương thục đức, không ghen ghét đố kỵ, lo liệu hậu cung giúp chồng dạy con, được coi là điển phạm của nữ tử cổ đại.Vả lại, nếu không phải Thái Hậu thiện tâm thì năm đó tiểu đáng thương Phong Nguyên Cực phỏng chừng đã chết từ lâu rồi.Chỉ là không rõ Hoàng Hậu tốt như vậy, tại sao Tiên hoàng lại chán ghét không thích, thậm chí đến chết cũng không muốn phong con trai nàng làm Thái Tử… Dẫn đến việc xác chết khắp nơi trên con đường Phong Nguyên Sùng đoạt vị.Ở một mức độ nào đó mà nói, Lâm Tử Nhiên cảm thấy nàng rất đáng thương, cũng may nhi tử có khả năng, hiện tại trở thành Thái Hậu cũng coi như nhân sinh người thắng.Đến nỗi Phong Nguyên Cực, tuy được hoàng hậu nuôi nấng từ nhỏ, chi phí ăn mặc đều giống Phong Nguyên Sùng, nhưng mọi thứ đều không bằng Phong Nguyên Sùng, tính cách lỗ mãng hoang đường, thích tầm hoa vấn liễu, quả thực trái ngược với Phong Nguyên Sùng.Nhưng trước đó cậu đánh giao tế cùng Phong Nguyên Cực mà xem, tuy Phong Nguyên Cực xác thực hoang đường, nhưng tuyệt đối không phải là tên bao cỏ vô dụng.Hơn nữa mọi người đều biết, kẻ ngốc không có tư cách mưu phản.Chẳng lẽ đứa bé kia từ nhỏ đã biết giấu tài?Nếu suy luận ngược lại, sở dĩ Phong Nguyên Cực biểu hiện như vậy chỉ vì muốn tự bảo vệ mình, dù Hoàng Hậu là người tốt, nhưng y không muốn liên lụy vào cuộc chiến đoạt đích, rất tự mình hiểu lấy, cho nên sau khi Phong Nguyên Sùng đăng cơ y liền tự rời kinh.

Sự thật cũng đã chứng minh hành động của y là đúng, Phong Nguyên Cực là huynh đệ duy nhất còn sống đến bây giờ của Phong Nguyên Sùng.Đáng tiếc, cuối cùng vẫn đi lên con đường mưu phản, chết không toàn thây.Thật buồn cười mà cũng thật đáng tiếc, nếu bắt đầu đã hiểu rõ như vậy, tại sao không tiếp tục nhịn xuống?Không mưu phản sẽ không phải chết.Không bao lâu sau mọi người đều tới đông đủ, canh giờ cũng đã đến, Phong Nguyên Sùng đến cùng Thái Hậu.Mọi việc lấy hiếu làm đầu, từ trước đến nay Phong Nguyên Sùng luôn được khen ngợi là một tấm gương tốt.Mọi người sôi nổi dâng hạ lễ, Lâm Tử Nhiên đương nhiên cũng chuẩn bị lễ vật.


Lý Ký không phải là người thích xuất đầu, lễ vật này cậu cũng tùy tiện chuẩn bị, một đôi san hô đỏ quý báu rất đáng giá nhưng ở chỗ này không phải là hiếm.Tề Tuyên cũng chuẩn bị lễ vật cho Thái Hậu, là hắn tự mình vẽ một bức tranh, bên dưới còn đề thơ.

Bức tranh vẽ rất đẹp dẫn tới Thái Hậu và Hoàng Thượng khen ngợi một phen.Tuy chỉ là con tin, nhưng Phong Nguyên Sùng đều cấp cho mặt mũi, thân là thượng quốc Thiên triều tự nhiên phải có khí độ, trấn an nhân tâm không phải tốt sao?Lâm Tử Nhiên cầm ly rượu không có hứng thú, cậu không thích loại trường hợp nhàm chán này.Cũng may sau khi xong phần hình thức, mặt sau yến hội bắt đầu liền tương đối tùy ý, mọi người tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai cười nói.Lâm Tử Nhiên đang định đứng dậy đi ra ngoài hít thở không khí, chợt nhìn thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày màu đen, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt thâm thúy của Phong Nguyên Cực.Phong Nguyên Cực mỉm cười nhìn cậu, tươi cười trong mắt đầy ý vị thâm trường: “Lý đại nhân cũng ở đây a, bổn vương kính ngươi một ly.”Lâm Tử Nhiên nhớ tới chuyện lần trước, lập tức lộ ra thần sắc phẫn nộ, đột nhiên đứng dậy rời đi, tựa hồ căn bản không muốn liếc mắt nhìn Phong Nguyên Cực một cái!Phong Nguyên Cực lại bắt lấy cổ tay cậu, biểu tình một bộ hoài niệm không thôi, chân thành thâm tình nói: “Lần trước tạm biệt, bổn vương đối với ngươi nhớ mãi không quên, ngươi nhìn thấy bổn vương liền muốn rời đi...!Có phải quá lãnh khốc vô tình rồi không?”Ngươi đủ rồi nha!Không thấy có người muốn xem chê cười sao?Lâm Tử Nhiên trợn mắt tức giận nhìn, thấp giọng quát: “Buông tay!”“Bổn vương đối với ngươi một mảnh chân tình, nhưng ngươi lại chạy tới cáo trạng với hoàng huynh, nói rằng bổn vương khinh bạc ngươi, làm hại bổn vương bị hoàng huynh trách phạt…” Phong Nguyên Cực chẳng những không buông tay, ngược lại có một tấc lại muốn tiến một thước tiến tới ôm lấy eo cậu, trong miệng tràn đầy lời nói thâm tình nhưng trên mặt lại treo vẻ châm chọc, cười lạnh nói: “Tâm của bổn vương đều bị ngươi làm tổn thương..”CMN —— ngươi muốn mất mặt cũng đừng kéo ta theo!Ta trêu chọc gì ngươi?Sắc mặt Lâm Tử Nhiên tối sầm lại, là ngươi ép ta động thủ đó nha!Lâm Tử Nhiên đột nhiên hất tay Phong Nguyên Cực ra, một chưởng đánh về phía y!Phong Nguyên Cực vội vàng nghiêng người né tránh, vừa trốn vừa không quên trêu đùa cậu, cười ha hả nói: “Tính tình lớn như vậy, nếu ở trên giường cũng có tinh thần như này thì tốt rồi...”Lâm Tử Nhiên, chết đi cho lão tử!Dù cả hai đang ở bên ngoài nhưng động tĩnh bên này vẫn khiến mọi người chú ý.“Nghe nói mấy ngày trước Kinh Vương trước mặt mọi người khinh bạc Lý đại nhân...”“Bọn họ không phải thật sự làm tới rồi đi?”“Sao có thể, hai người từ trước đến nay không đối phó nhau, ta nghĩ Kinh Vương cố ý muốn hắn nam kham đâu.”“Đại khái là Kinh Vương bị Hoàng thượng trách phạt, cho nên tâm tồn bất mãn tới trả thù..”“Đều là cánh tay trái bờ vai phải của Hoàng thượng, lại cố tình như nước với lửa, ha hả.”Giữa mày Lâm Tử Nhiên không khỏi nhíu lại, cậu ra mấy chiêu thức rất sắc bén, nhưng Phong Nguyên Cực chỉ trốn chứ không hoàn thủ, lại còn thường thường đùa giỡn vài câu.

Lâm Tử Nhiên lộ ra thần sắc thẹn quá hóa giận, mắt thấy không xuống đài được..


Bỗng nhìn thấy Phong Nguyên Sùng đi tới!Lâm Tử Nhiên bỗng thu tay lại, cung kính nói: “Hoàng Thượng.”Phong Nguyên Sùng đã sớm thấy, lại cố ý chờ tới bây giờ mới đi qua, hắn nhíu mày nhìn Phong Nguyên Cực, chậm rãi mở miệng: “Nguyên Cực, ngươi quá hoang đường.”Bộ dáng Phong Nguyên Cực không hề để ý, y nhướn mày lười biếng cười: “Thế nào, hoàng huynh đau lòng hắn sao?”Nhìn thấy dáng vẻ y như vậy, Phong Nguyên Sùng trầm giọng quát lớn: “Đủ rồi, hồ nháo cũng không biết nhìn trường hợp!”Vẻ mặt của Phong Nguyên Cực khẽ thay đổi, tầm mắt lạnh như băng đảo qua Lâm Tử Nhiên, bất mãn nói với Phong Nguyên Sùng: “Là hắn không biết tốt xấu! Ta bất quá chỉ đùa giỡn với hắn, một chút việc nhỏ thế mà hắn liền đi tìm hoàng huynh cáo trạng, còn..”Phong Nguyên Sùng không đợi y nói xong, tức giận ngắt lời: “Chính ngươi làm không đúng, ngược lại còn nói lý?”Khuôn mặt Phong Nguyên Cực căng chặt, tựa hồ căn bản không muốn nhận sai, nhưng cuối cùng vẫn nhún nhún vai nói: “Là ta sai, hoàng huynh bớt giận.”Phong Nguyên Sùng thấy thế, sắc mặt hơi chút hòa hoãn, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: “Bất luận ngươi có ân oán gì với Lý Ký thì cũng phải để ý thân phận của mình, không cần làm ra chuyện khiến hoàng gia hổ thẹn..”Phong Nguyên Cực không cam lòng nói: “Vâng.”Phong Nguyên Sùng khẽ mở miệng: “Ngươi đi trò chuyện cùng Thái hậu đi, nàng nhớ ngươi.”Phong Nguyên Cực không liếc mắt nhìn Lâm Tử Nhiên cái nào, trực tiếp quay người rời đi.Một hồi phong ba cuối cùng bình ổn, những người khác cũng không dám xem tiếp, sôi nổi dời tầm mắt.Lâm Tử Nhiên lần nữa hành lễ: “Đa tạ Hoàng thượng.”Phong Nguyên Sùng nhìn cậu với vẻ mặt nhu hòa, nói: “Là Cô không quản giáo y cho tốt, làm ái khanh sợ hãi.”Lâm Tử Nhiên lắc đầu nói: “Không sao.”Phong Nguyên Sùng nhìn cậu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, kỳ thực vừa rồi tất cả hành động của Phong Nguyên Cực hắn đều xem trong mắt.

Xem ra Phong Nguyên Cực thật sự bất hòa với Lý Ký, ngay cả chỗ này cũng có thể nháo, nửa điểm thể diện cũng không màng..

Nói không chừng vì chuyện Trịnh gia mà giận chó đánh mèo Lý Ký, cho nên mới ở trước mặt mọi người khiến cậu nan kham.Đệ đệ này của hắn thoạt nhìn hoang đường vô độ, kỳ thực lại không đơn giản đâu..Ngay cả mình thiếu chút nữa cũng bị y lừa gạt.Phong Nguyên Sùng lại nhìn nam tử trước mặt, vốn là khuôn mặt tuấn mỹ âm nhu, vì duyên cớ mới tức giận qua, đuôi mắt đỏ ửng càng thêm lộ rõ, vừa lạnh lùng vừa mị hoặc câu hồn đoạt phách...!Trong lòng hắn chợt toát ra ý nghĩ vớ vẩn, muốn bỏ xuống tất cả mọi băn khoăn, giống như Phong Nguyên Cực vừa rồi không kiêng nể gì mà tới gần đối phương.Chỉ là nếu nói vậy, chẳng sợ người này không thể cự tuyệt thì trong lòng sợ là sẽ hận chính mình, mà chính mình cũng sẽ mất đi một thủ hạ đắc lực.Nghĩ đến đây, Phong Nguyên Sùng đè xuống ý niệm ngo ngoe rục rịch trong lòng, nhẹ gật đầu mỉm cười nói: “Ngươi không tức giận thì tốt.”Lâm Tử Nhiên rũ mắt “Thần không dám.”Phong Nguyên Sùng cười cười, xoay người rời đi.Lâm Tử Nhiên khẽ thở hắt ra, sau đó bắt đầu nghiền ngẫm cốt truyện.

Vừa rồi Phong Nguyên Cực nháo một trận là việc ngoài ý muốn, kỳ thực hôm nay cậu có nhiệm vụ trong người!Chính trong bữa tiệc này Phong Nguyên Sùng bị tài văn chương của Tề Tuyên mê hoặc, sinh ra tâm tư khác với hắn, lại thấy Lý Ký nơi nơi chiếu cố Tề Tuyên, tâm sinh ghen ghét, lấy cớ luận đạo thơ văn trực tiếp triệu Tề Tuyên vào ở trong cung.Cho nên buổi diễn hôm nay rất quan trọng, Tề Tuyên phải tiến cung mở ra phó bản cung đấu!Sau khi vào cung cảm tình công thụ sẽ có tiến bộ vượt bậc.Tuy đoạn nhạc đệm vừa rồi có chút đột ngột, nhưng không trở ngại tâm làm nhiệm vụ của Lâm Tử Nhiên, cậu nhanh chóng tỏa định mục tiêu Tề Tuyên.Ở nơi này Tề Tuyên trời xa đất lạ, lại thanh cao cao ngạo, bởi vậy cũng không hòa hợp với đám đông, chỉ yên lặng ngồi một mình trong góc, ngay cả đợt ầm ĩ vừa rồi hắn cũng bất động, làm như không thấy.Lâm Tử Nhiên cũng không tới gần, cậu đứng dưới một thân cây ước chừng cách Tề Tuyên 10 mét, dùng ánh mắt vô cùng thâm tình dày nặng yên lặng nhìn đối phương chăm chú! Hận không thể đem tất cả cảm tình đều thu vào trong ánh mắt!Diễn bằng mắt a ~ ~ ~ ~Lâm Tử Nhiên dùng sức quá mạnh, đôi mắt cậu nhìn thẳng, thực nhanh cảm giác mắt mệt mỏi khô khốc, thiếu nữa nổi lên một tầng nước mắt..Ta nhìn, ta nhìn, ta nhìn nhìn!Lâm Tử Nhiên: “Phong Nguyên Sùng rốt cuộc có chú ý tới chúng ta không vậy.." Nhìn hắn hồi lâu mệt mỏi quá, nhưng không dám quay đầu nhìn lại, cũng không biết diễn nửa ngày chính chủ có nhìn thấy không.Hệ thống: “Yên tâm..

có nhìn.”Lâm Tử Nhiên: “Vậy là tốt rồi!”Tề Tuyên ở phía trước không hề phát giác.Địa phương cách đó 10 mét, ánh mắt Lâm Tử Nhiên thâm tình nhìn chăm chú.Trên tòa tháp xa xa, ánh mắt Phong Nguyên Sùng dần trở nên lạnh lùng.Vừa rồi hắn chỉ lo trách cứ Phong Nguyên Cực lại suýt quên mất một điều, Lý Ký chưa bao giờ thích Phong Nguyên Cực, được cậu đặt ở đầu quả tim che chở chính là Tề Tuyên.Cho dù Tề Tuyên không thích cậu, cậu cũng trước sau âm thầm bảo hộ.Phong Nguyên Sùng bỗng nhiên có chút hối hận, lúc trước hắn bảo Lý Ký chiếu cố Tề Tuyên cho tốt, nếu sớm biết Lý Ký sẽ động tâm với Tề Tuyên, hắn tuyệt đối sẽ không để Lý Ký đi bảo hộ Tề Tuyên.Lý Ký có thể không thích mình, nhưng cậu cũng không thể thích người khác.………………Chờ khi yến tiệc kết thúc, thời điểm Lâm Tử Nhiên rời đi, thể xác và tinh thần đều mệt.Cốt truyện còn lại có thể diễn ra thuận lợi hay không phải xem Phong Nguyên Sùng có xuất lực hay không, rốt cuộc chuyện chính mình có thể làm thì đã làm.Trong lòng Lâm Tử Nhiên thấp thỏm, dù sao trước đó trải qua quá nhiều thất bại, nếu hôm nay Phong Nguyên Sùng không triệu Tề Tuyên vào cung..Vì quá mức lo lắng về cốt truyện, Lâm Tử Nhiên đứng ngồi không yên, mãi cho đến buổi chiều, nhãn tuyến cậu lưu ở Tề phủ báo tin rằng Hoàng đế cho Bùi công công truyền chỉ gọi Tề công tử vào cung.Lâm Tử Nhiên đột nhiên đứng lên, vẻ mặt kinh hỉ thiếu nữa mất bình tĩnh!Thành công!Thủ hạ lo lắng nhìn Lâm Tử Nhiên: “Đại nhân?”Lâm Tử Nhiên căn bản không quan tâm tới, cậu lập tức thúc ngựa tới Tề phủ, khi cậu đi vào Tề Tuyên đang thu thập đồ đạc.Để diễn đoạn này Lâm Tử Nhiên đã tập luyện trong lòng rất nhiều lần, hạ bút thành văn.Cậu dùng sức đá văng cái rương trên mặt đất, vẻ mặt ẩn nhẫn phức tạp, trầm giọng nói: “Không cần thu thập.”Ai mà không biết đương kim hoàng đế yêu thích nam sắc, cứ việc mượn danh nghĩa luận đạo thơ văn, nhưng nếu Tề Tuyên thật sự tiến cung làm bạn quân, còn không biết sẽ truyền ra thanh danh khó nghe gì.Lý Ký nghĩ đến mình đã chịu qua đủ loại chửi bới, vì không mang đến phiền toái cho Tề Tuyên thậm chí ngay cả bản thân cũng không khắc chế được mà tới gần...!Làm sao có thể nhẫn tâm để Tề Tuyên lưu lạc đến nước này?Tề Tuyên tới nơi này làm con tin đã rất không dễ dàng, vào cung sẽ chỉ khiến hắn lún vào vũng bùn càng sâu.Hậu quả khi tiến cung, trong lòng Tề Tuyên rất rõ.Vẻ mặt Lâm Tử Nhiên đau lòng, nói thẳng không chút cố kỵ: “Ngươi không nên vào cung.”Tề Tuyên rốt cuộc nâng mắt lên nghiêm túc nhìn cậu, phảng phất như muốn nhìn thấu tâm tư cậu.


Bên trong đôi mắt đen láy trong sáng như mực ngọc ấy không rõ thần sắc.Thật lâu sau, hắn nhàn nhạt cười nói: “Ta có đường sống để lựa chọn sao?”Lâm Tử Nhiên thấy thế, tựa hồ thương tiếc khổ sở không thôi, cậu cắn răng nói từng chữ một: “Ta sẽ vào cung bẩm với Hoàng thượng, thân thể ngươi nhiễm phong hàn không khỏe, mấy ngày gần đây không nên vào cung.”Thánh chỉ không thể làm trái, Tề Tuyên không thể không đi.Lâm Tử Nhiên nói vậy tương đương gánh trên lưng tội khi quân, cho dù Phong Nguyên Sùng thực sự tức giận cũng sẽ không trách tội Tề Tuyên, chỉ trách tội cậu, cho rằng tất cả đều là chủ ý của cậu.Cậu thân là tâm phúc của Phong Nguyên Sùng, làm như vậy hiển nhiên là tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm và bất lợi.Tề Tuyên bình tĩnh nhìn Lâm Tử Nhiên, môi mỏng chợt hé mở, thanh âm trong trẻo như tuyền: “Có phải ngươi..

tâm duyệt ta?”Lâm Tử Nhiên phảng phất như bị nói trúng tâm sự, nhìn hắn nhất thời không nói nên lời.Tề Tuyên chợt cười, nhưng ánh mắt vẫn đạm mạc, hắn nói: “Từ lúc ta đến nơi này, liền biết rất nhiều chuyện không do ta lựa chọn...!Huống chi, bất luận là ngươi hay những người khác, yêu thích của các ngươi đối với ta mà nói có gì khác biệt?”Lâm Tử Nhiên sắc mặt tái nhợt, không thể phản bác.Tề Tuyên nói không sai, được chính mình thích đáng để hắn vui mừng sao?Chính mình, Hoàng thượng, Kinh Vương, Thừa Ân Hầu thế tử… Cái gọi là thích của những người này...Trong mắt hắn, tất cả đều là thứ hắn không muốn.Mình cũng không có tư cách giữ hắn lại.Lúc này Bùi công công chờ bên ngoài sai người đến hỏi: “Công tử chuẩn bị xong chưa?”Tề Tuyên nói “Chờ một lát.”Nói xong phớt lờ Lâm Tử Nhiên, tiếp tục thu dọn đồ đạc.Lâm Tử Nhiên vô cùng đau đớn bi ai nhìn hắn, như thể vì bản thân không thể bảo vệ hắn mà khổ sở.Mắt thấy Tề Tuyên thu dọn xong, từ bên người cậu đi qua, Lâm Tử Nhiên bỗng mở miệng, giọng nói khàn khàn thống khổ: “Ngươi thật sự, nhất định phải đi sao?”Tề Tuyên ngoại đầu nhìn cậu, nhoẻn miệng cười: “Ngươi không bảo hộ được ta, cũng...”Không cho được thứ ta muốn.Hắn khẽ dừng, sau đó kiên quyết rời đi, chỉ để lại cho Lâm Tử Nhiên bóng dáng ngày càng xa.Lâm Tử Nhiên ngơ ngẩn nhìn bóng dáng hắn, biểu tình thất hồn lạc phách.Lâm Tử Nhiên: “Ô ô ô, rốt cuộc cũng tiễn hắn đi, giống như một người cha nhìn thấy con gái mình kết hôn vậy, tôi thật sự rất cao hứng!”Hệ thống:……Lâm Tử Nhiên: “Bất quá cho dù con gái không tiến cung, baba ta cũng sẽ không buông tay mặc kệ, tôi sẽ không để mấy nữ nhân xấu xa kia khi dễ hắn!”Phía sau còn đất diễn của mình đâu! Sau khi Tề Tuyên vào cung sẽ gặp địch nhân mới tỷ như Doãn quý phi kiêu ngạo ương ngạnh, cung nữ thái giám khi dễ Tề Tuyên… Cẩu nam nhân Phong Nguyên Sùng này không biết nóng lạnh, cũng không quản được mấy người ở hậu cung, làm Tề Tuyên ở trong cung ăn không ít khổ, đến lúc đó liền cần nam phụ ấm áp như chính mình che chở hắn!Hệ thống: “...Ừm, cố lên.”Tưởng tượng đến cốt truyện diễn tiến thuận lợi, vai chính công thụ sát ra hỏa hoa, thành công tiến vào hình thức sống chung, Lâm Tử Nhiên cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.Hai mắt cậu phiếm hồng, mãi đến khi xe ngựa của Tề Tuyên rời đi mới lắc đầu “nản lòng thoái chí” quay về.Kết quả còn chưa đi được mấy bước, trên mái hiên chợt nhảy xuống một người nam nhân, dọa cậu giật mình!Tập trung nhìn, trước mắt thiếu nữa tối sầm.Lại là cái tên hỗn trướng Phong Nguyên Cực này, ngươi có tật xấu gì, tùy tiện là tốt rồi, lão tử lại không phải thật sự có thù oán với ngươi!Hơn nữa cũng không biết rốt cuộc y đã nhìn bao lâu!Cũng may vừa rồi mình không bị lòi...!Từ từ, y biết chính mình thâm tình bất hối không chịu từ bỏ, chỉ sợ sẽ cười nhạo cậu đi...Quả nhiên.Phong Nguyên Cực câu môi cười, hai tay khoanh trước ngực, vui sướng khi người gặp họa nói: “Mấy canh giờ trước bổn vương còn tưởng rằng hoàng huynh hướng về ngươi, kết quả còn chưa đến nửa ngày, lại có người mới mà quên người cũ..”Đánh không lại, cũng không muốn đánh.Lâm Tử Nhiên đơn giản trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, một bộ lười so đo với y, lướt qua y đi thẳng về phía trước.Phong Nguyên Cực cũng không ngại, chậm rãi đi theo phía sau cậu, cười ha hả nói: “Uy, ngươi sẽ không thật sự thích Tề Tuyên đi.”Lâm Tử Nhiên không để ý tới y.Phong Nguyên Cực cười mỉa mai, lạnh giọng nói: “Người vô pháp vô thiên như ngươi nhìn thấy bổn vương lại vô lễ như thế, bất quá là dựa vào hoàng huynh che chở mà thôi.

Bất quá ta xem Tề Tuyên vào cung, ngày lành của ngươi cũng sắp hết rồi, đến lúc đó hoàng huynh nơi nào còn nhớ rõ ngươi.”“Theo bổn vương thấy, hoàng huynh cũng không coi trọng ngươi cho lắm, biết rõ ngươi thích Tề Tuyên vậy mà nói đoạt liền đoạt, có thể thấy không hề quan tâm đến tâm ý của ngươi.”“Không bằng ngươi dứt khoát theo bổn vương như thế nào?”“Nếu là người của bổn vương, lúc trước ngươi vô lễ bổn vương có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ..”Nhìn thấy Lâm Tử Nhiên đi càng lúc càng nhanh, Phong Nguyên Cực đi sau vài bước, nhìn chăm chú bóng dáng nam tử trước mặt, trong mắt không khỏi hiện lên một tia ý cười.Tuy rằng hai người vẫn luôn bất hòa, nhưng kỳ thực Phong Nguyên Cực chưa bao giờ chán ghét cậu, sở dĩ giả bộ bất tài chỉ vì để Phong Nguyên Sùng cảm thấy an tâm thôi.

Nhưng muốn nói thích, cũng chưa tới mức này, gia hỏa vô nhân tính này trời sinh ý chí sắt đá, chỉ trung thành và tận tâm với Phong Nguyên Sùng, cùng y đạo bất đồng khó lòng hợp tác.Trên lý thuyết chung quy là kẻ thù, nhưng vì một ngoài ý muốn nho nhỏ, khiến y nhiều thêm một phần tò mò.Năm lần bảy lượt tiếp cận một người mà y căn bản không nên tới gần.Mấy năm không gặp, dường như ngươi có chút khác xưa.Là người thì đều sẽ thay đổi, như vậy, ngươi thay đổi rồi sao?Nếu không thay đổi, tại sao phải buông tha đứa bé kia?Đáy mắt Phong Nguyên Cực u ám, y nhìn bóng dáng nam tử, đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp nói: “Lý Ký, ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới người kia có đáng để ngươi nguyện trung thành hay không?”Bước chân Lâm Tử Nhiên rốt cuộc cũng dừng, quay đầu không dám tin nhìn y.Người này điên rồi?Mắt cậu hàm chứa tàn khốc, lạnh giọng mở miệng: “Ngươi biết mình đang nói gì không?”******Editor có lời muốn nói: Lần này combo cho mọi người 3 chương luôn..

Bình Luận (0)
Comment