Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 25

“Anh Duệ?”

Cố Chân nhận ra anh vẫn chưa có động tĩnh, bèn lên tiếng giục.

Kỷ Đình Duệ hoàn hồn, thu lại ánh nhìn, rồi mới đưa tay chạm nhẹ vào sau gáy cậu. Không ngờ, Cố Chân lại run lên một cái.

“Nhột.”

Cậu theo phản xạ rụt cổ lại.

“Có mồ hôi.” Giọng Kỷ Đình Duệ trầm hơn bình thường một chút, đầu ngón tay khẽ lướt qua gáy cậu. Quả nhiên, không chỉ trắng, mà làn da này còn mềm mịn đến đáng kinh ngạc, cảm giác vô cùng thích tay.

Cố Chân nghe anh nói với vẻ nghiêm túc, nên cũng chẳng nghi ngờ gì, nhưng khi cảm nhận được độ mát từ đầu ngón tay của đối phương, cậu lại không nhịn được mà khẽ run lên lần nữa.

“Cậu nhạy cảm thật đấy.”

Giọng của Kỷ Đình Duệ bất chợt vang lên sát bên tai cậu, khiến tim Cố Chân vô thức đập mạnh hơn một nhịp, đến cả tai cũng nóng bừng lên. Cậu lắp bắp nói: “Em… em nhột lắm…”

Giây tiếp theo, miếng dán hạ nhiệt lập tức được dán lên gáy cậu một cách dứt khoát. Cảm giác lạnh buốt bất ngờ k.ích th.ích thần kinh, khiến vùng gáy vốn đã nhạy cảm của cậu càng nhạy cảm hơn, đến mức cậu hét lên tại chỗ: “A! Lạnh quá!”

Cảm giác tim đập nhanh lúc nãy lập tức bay sạch, chỉ còn lại nỗi thôi thúc muốn vác dao chém Kỷ Đình Duệ một trận.

Cái tên công chính chết tiệt này!

Nhất định là còn đang ghi thù chuyện mình đã chén hết mấy xiên thịt cừu của hắn!

Nhưng ngay khi Cố Chân còn đang lẩm bẩm chửi rủa Kỷ Đình Duệ trong đầu, thì cảm giác dễ chịu nhanh chóng lan tỏa. Cả người mát hẳn đi, đầu óc cũng không còn nóng bừng ong ong nữa.

“Thấy thoải mái hơn rồi chứ?”

Kỷ Đình Duệ vẫn luôn quan sát phản ứng của cậu.

“Ừm.” Cố Chân cũng không phủ nhận, sau đó nhoẻn miệng cười: “Mát hơn hẳn! Cảm ơn Duệ ca vì miếng dán hạ nhiệt. Anh muốn ăn gì? Em đi nướng cho anh!”

Kỷ Đình Duệ nhìn cậu lại bắt đầu hào hứng phục vụ, chỉ đáp gọn lỏn hai chữ: “Tùy cậu.”

“Xin lỗi nhé, ở đây có thịt thăn, tôm càng, xiên mực, cánh gà, đùi gà, xiên thịt cừu, xiên xương sụn, ngoài ra còn có cà tím, nấm kim châm và hẹ, chỉ là không có món nào tên ‘tùy cậu’ cả.” Cố Chân cười tít mắt nhìn anh. “Anh Duệ, hay là anh gọi món khác đi?”

Kỷ Đình Duệ vừa định lên tiếng, thì từ xa, Bạch Thừa Duẫn đã hét lớn: “Lão Kỷ, tôi nướng cho cậu một cái đùi gà siêu to, mau qua ăn đi, không là bị Trần Khởi giành mất bây giờ!”

Không khí vừa rồi lập tức bay biến. Kỷ Đình Duệ đứng dậy đi qua, giọng nhàn nhạt: “Giọng to thế này, sao không đi làm ca sĩ đi?”

“Hả?”

Bạch Thừa Duẫn chớp mắt ngây thơ: “Giọng tôi lúc nào mà chẳng to, cậu quen rồi mà.” Nói rồi, hắn chìa cái đùi gà mới nướng xong ra: “Mau ăn đi, cậu mà chậm chút là đám này ăn hết sạch đấy.”

Chiếc đùi gà được nướng vô cùng đẹp mắt, lửa vừa đủ, không hề bị cháy xém chỗ nào. Bột thì là được rắc đều trên bề mặt, kết hợp với lớp dầu còn đang xèo xèo, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn đến mức chỉ cần nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi.

Cố Chân tò mò ghé mắt qua nhìn, lập tức giơ ngón tay cái: “Anh Duẫn, tay nghề anh đỉnh ghê đó, chuyên nghiệp thật đấy!”

Bạch Thừa Duẫn cười hì hì: “Chứ còn gì nữa, anh cảm giác mình có thể mở quán nướng luôn rồi.”

Ngay lúc đó, Kỷ Đình Duệ đưa tay nhận lấy chiếc đùi gà, sau đó không nói một lời liền đưa thẳng đến trước mặt Cố Chân.

“Cho cậu đấy.”

“Thật sao?”

Hai mắt Cố Chân lập tức sáng rực, cảm động đến mức nước mắt như muốn rơi xuống… từ khóe miệng. Cậu đã không ăn ngon lành gì từ trưa, giờ bụng đói meo, nhìn gì cũng thấy ngon, huống hồ đây là một cái đùi gà vừa thơm vừa nóng hổi thế này.

“Ừ, cậu ăn đi.”

Kỷ Đình Duệ sớm đã thấy cậu thèm thuồng rồi.

Cố Chân cũng không khách sáo, cầm lấy đùi gà cảm ơn một tiếng, rồi cắn một miếng ngay. Kết quả là do còn quá nóng, cậu lập tức nhả ra, vừa thổi phù phù vừa chờ nguội.

Kỷ Đình Duệ nhìn thấy môi cậu bị nóng đến đỏ bừng mà vẫn cố chấp muốn ăn, rõ ràng là đói lắm rồi.

Trần Khởi thấy Cố Chân ăn ngon lành, lập tức quay sang Bạch Thừa Duẫn: “Anh Duẫn, em cũng muốn ăn đùi gà nướng!”

“Tự đi nướng đi, giờ anh đang nướng cho hội trưởng muội muội của chúng ta rồi.”

Bạch Thừa Duẫn thẳng thừng từ chối cậu ta.

Đến khi đêm khuya, mọi người đã ăn uống no nê, cũng không quên thu dọn sạch sẽ chỗ nướng BBQ. Khi quay về khu nhà nghỉ, ai nấy đều chào tạm biệt rồi tự về phòng. Đến lúc này, Cố Chân mới bừng tỉnh khỏi bầu không khí vui vẻ của tiệc nướng tự phục vụ—

Trời ạ! Tối nay cậu phải ngủ chung giường với Kỷ Đình Duệ!

Ngược lại, Kỷ Đình Duệ, người đang cùng cậu quay về phòng, vẫn tỏ ra hoàn toàn bình tĩnh, không có chút bối rối hay khó chịu nào.

Cố Chân cảm thấy mình đúng là chưa đủ chín chắn, lập tức tự nhủ trong lòng: Hai thằng con trai ngủ chung một giường thì có gì to tát, không cần phải suy diễn quá nhiều. Đây chẳng qua là kết quả của một lần bốc thăm ngẫu nhiên trong hoạt động của câu lạc bộ mà thôi.

Quan trọng nhất là, chỉ cần tắt đèn, bên cạnh cậu là Kỷ Đình Duệ hay ai khác thì có gì khác nhau chứ.

Sau khi tự thuyết phục bản thân xong, Cố Chân cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Vừa vào phòng, cậu lập tức chiếm ngay chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, nằm vật ra đó với dáng vẻ bốn chân chổng vó, hoàn toàn chẳng thèm để ý hình tượng.

Bởi vì lúc nãy ở công viên rừng lá đỏ, số lượng ghế không đủ nên mấy cậu con trai đã nhường ghế lại cho các bạn nữ. Vì thế, tối nay cậu vừa phải nướng đồ ăn, vừa phải đứng suốt, đúng là quá mệt rồi.

“Không đi tắm trước à?”

Kỷ Đình Duệ lên tiếng hỏi.

“Duệ ca, anh đi tắm trước đi.” Cố Chân lại đổi sang một tư thế thoải mái hơn, áo hơi bị xốc lên, để lộ phần eo trắng trẻo, gầy gò mà cậu hoàn toàn không hay biết. “Em mệt đến mức chân rã rời rồi, phải nghỉ ngơi chút đã.”

“Cậu yếu quá.” Kỷ Đình Duệ nhìn cậu, giọng điệu thản nhiên.

“Là tại anh quá khỏe thì có!” Cố Chân bĩu môi, giọng mang theo chút oán trách.

Chiều nay, cậu đã theo cả nhóm đi bộ một quãng đường dài trong vườn thú hoang dã, buổi tối lại bận rộn nướng thịt, đến cả một chiếc ghế để ngồi nghỉ cũng không có. Không mệt mới lạ!

“Anh thấy đây chỉ là thể lực bình thường thôi.” Kỷ Đình Duệ nói tiếp.

“Không thể nào! Cái này rõ ràng là anh quá sức trâu bò!”

Cố Chân lập tức phản bác.

Đùa gì chứ, đây là công chính mà! Nhìn cái thể lực này đi, kiểu gì cũng là dạng một đêm bảy lần vẫn sung sức.

Mặc dù trong nguyên tác không mô tả cụ thể chuyện đó, nhưng cậu dám chắc chính là như vậy. Mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết của tác giả nào mà chẳng có thể lực dồi dào vô tận, cứ như là cài buff mặc định vậy!

Bảo sao hôm trước xem mấy người họ chơi bóng rổ, Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi mệt đến thở không ra hơi, mồ hôi vã như tắm, còn Kỷ Đình Duệ thì chẳng thèm thở d.ốc lấy một cái.

Hào quang công chính thật sự đáng sợ!

Nghĩ đến đây, Cố Chân không khỏi thấy tội nghiệp cho Diệp Thành.

Một bé thỏ con mềm mại, yếu ớt như thế, liệu có chịu nổi không?

Có khi nào hôm sau thức dậy, cậu ấy sẽ không bước xuống giường nổi không đây?

Cố Chân càng nghĩ càng thấy tương lai của Diệp Thành thật đáng thương.

Kỷ Đình Duệ thấy cậu đã mệt lử, cũng không nói thêm gì, cầm quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Không lâu sau, tiếng nước chảy từ trong phòng tắm vang lên.

Cố Chân không nhịn được mà tưởng tượng cảnh Kỷ Đình Duệ bị nước làm ướt mái tóc, từng giọt nước trượt theo gương mặt sắc nét của anh…

Bỗng nhiên, cậu cảm thấy mặt mình nóng ran một cách khó hiểu.

Để xua tan những suy nghĩ vô bổ trong đầu, Cố Chân vội lấy điện thoại ra, chuyển sự chú ý sang thứ khác.

Vừa mở WeChat, cậu đã thấy Vương Tĩnh Tuyết gửi tin nhắn riêng cho mình—

【Chủ tịch Vương: Hôm nay vất vả cho Chân Chân rồi~ Không ngờ em lại tích cực tham gia như vậy, chị đây còn sốc luôn đấy.】

【Chủ tịch Vương: Sáng mai bảy giờ tập hợp, đừng ngủ quên nha~】

Cố Chân lập tức đáp lại—

【Cố Chân: Bảy giờ sáng? Sao lại dậy sớm vậy nữa chứ?】

【Chủ tịch Vương: Không đi sớm xem thác nước thì sẽ không chụp được những bức ảnh đẹp với hiệu ứng filter mà mẹ thiên nhiên ban tặng đâu~】

【Cố Chân: ……】

【Chủ tịch Vương: Chẳng lẽ em không muốn có những bức ảnh thật lung linh à?】

Có lẽ vì thấy Cố Chân không trả lời ngay, Vương Tĩnh Tuyết lại gửi tiếp—

【Chủ tịch Vương: Được rồi được rồi, ngoan nào~ Chị đã chụp được mấy tấm hình của Diệp Thành rồi đây, giờ gửi cho em ngay nhé~】

Cô nàng vẫn nhanh như chớp, chẳng đợi Cố Chân từ chối đã lập tức gửi qua hơn chục tấm ảnh.

Cố Chân đành mở ra xem, quả nhiên, trong mỗi bức ảnh đều có bóng dáng của Diệp Thành.

Trong đó, cậu còn vô tình thấy một bức chụp chung của Diệp Thành và Kỷ Đình Duệ. Nhưng khi cậu vừa định bấm vào để phóng to lên xem, bức ảnh ấy lại bị Vương Tĩnh Tuyết nhanh tay thu hồi mất rồi.

【Chủ tịch Vương: Ấy, xin lỗi, gửi nhầm rồi. [Meme đáng yêu.jpg]】

【Cố Chân: Nhưng mà tôi thấy rồi.】

【Chủ tịch Vương: Vậy thì coi như chưa thấy đi~】

【Cố Chân: ……】

Ngay sau đó, Vương Tĩnh Tuyết lại gõ một tràng dài—

【Chủ tịch Vương: Em yên tâm, chị tuyệt đối không chèo thuyền hai người họ đâu! Chị chỉ cảm thấy hai người họ đứng chung khung hình trông rất đẹp thôi~ Chứ trong lòng chị vẫn là ủng hộ em với Diệp Thành nha, dù sao em cũng là sư đệ đáng yêu của chị mà~】

Hừ, phụ nữ…

【Cố Chân: Em biết rồi, chị không cần phải giải thích đâu, thực ra em thấy chị chụp cũng đẹp lắm.】

【Chủ tịch Vương: Thật không?】

【Cố Chân: Thật.】

【Chủ tịch Vương: Thực ra chị cũng thấy mình chụp đẹp! Hai người họ đẹp trai quá, chụp kiểu gì cũng như poster phim điện ảnh vậy~ Mà chị còn chụp được kha khá ảnh của hot boy trường nữa, gửi luôn cho em xem nhé!】

Cố Chân lười gõ chữ từ chối, vì cậu biết rõ, tốc độ nhấn gửi ảnh của Vương Tĩnh Tuyết chắc chắn nhanh hơn tốc độ gõ chữ của cậu.

Hơn nữa, cậu cũng tò mò xem cô nàng đã chụp lén được những khoảnh khắc nào của Kỷ Đình Duệ.

Vương Tĩnh Tuyết quả nhiên nhân cơ hội này chụp được không ít, có mấy bức còn là lúc mọi người chụp ảnh tập thể, cô nàng đã nhanh tay bấm thêm mấy tấm riêng cho Kỷ Đình Duệ.

Cố Chân vô thức xem đến ngẩn người.

Dù sao cũng không phải người thật đứng trước mặt, nhìn thêm mấy lần để dưỡng mắt cũng đâu có phạm pháp gì…

Kỷ Đình Duệ tắm xong bước ra từ phòng tắm, liền thấy Cố Chân đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại, có vẻ như đã nghỉ ngơi xong, không còn mệt mỏi nữa.

“Cố Chân.”

Anh khẽ gọi một tiếng.

Cố Chân vừa nghe thấy giọng anh, dường như bị hoảng sợ, cả người khẽ run lên, rồi vội vàng tắt màn hình điện thoại, khi ngẩng đầu lên, lại ngây người đứng nhìn.

Thực ra, không phải là ngây người, mà là vì Cố Chân nhìn thấy Kỷ Đình Duệ vừa tắm xong, khiến cậu đứng đó ngẩn ngơ.

Mặc dù không phải lần đầu thấy cảnh soái ca tắm xong, lần trước khi mang trà sữa qua còn tình cờ nhìn thấy một lần, nhưng lần này lại càng gây ấn tượng mạnh mẽ hơn.

Kỷ Đình Duệ vẫn mặc bộ đồ đơn giản, rộng rãi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ đường cong cơ thể tuyệt vời của anh. Gương mặt đẹp trai, tinh xảo của anh như vừa mới được nước làm mềm, hàng mi dài và dày còn đọng lại những giọt nước nhỏ, vài giọt nước từ tóc nhỏ xuống theo đường viền hàm hoàn hảo, chảy qua xương quai xanh rõ nét, để lại vệt ẩm trên làn da sạch sẽ, như thể tự động có thêm một lớp bộ lọc hơi nước, gợi cảm đến mức không thể tả.

Cố Chân vô thức nuốt một ngụm nước bọt, lại một lần nữa nhận ra mình thật sự quá mê đắm vẻ ngoài của Kỷ Đình Duệ.

Nói cách khác, sức hút của nam chính này quả thật đáng sợ!

May mắn là cậu vẫn có đủ sức kìm chế, nếu không đã sớm sa vào rồi.

“Còn không đi tắm?”

Kỷ Đình Duệ thấy cậu không phản ứng, lại lên tiếng.

Cố Chân lúc này mới lấy lại lý trí, nhưng không thể ngừng cảm giác nóng ran trên má. Để che giấu sự xấu hổ vì những suy nghĩ lạ lùng lúc nãy, cậu vội vàng đứng dậy, lấy quần áo thay, rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Nhìn cậu vội vã đi như vậy, có vẻ chẳng giống người mệt mỏi chút nào.

Kỷ Đình Duệ nhìn cậu vội vàng như thế, điện thoại còn vứt trên ghế sofa, liền giúp cậu nhặt lên và đặt lên bàn.

Ai ngờ khi vừa đặt điện thoại của Cố Chân xuống, màn hình lập tức sáng lên, và một tin nhắn WeChat hiện ra trên đó: 【Chủ tịch Vương: Cố Chân, cậu có lưu hết ảnh của anh Kỷ trường mình không?】

Bình Luận (0)
Comment