Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 43

Sự xuất hiện của Kỷ Đình Duệ khiến cả phòng im lặng trong giây lát, rồi cậu trai đứng đầu nhóm nhanh chóng lấy lại tinh thần, lịch sự hỏi: “Học trưởng, anh có việc gì sao?”

Rõ ràng họ đều biết người đứng ở cửa là ai.

Kỷ Đình Duệ không vòng vo, thản nhiên đáp: “Tôi có chuyện tìm Cố Chân.”

“Cậu ấy đang dự tiệc sinh nhật của tôi, học trưởng có muốn ở lại dùng bữa không?” Lý Tuấn lên tiếng mời.

“Không cần.”

Kỷ Đình Duệ không quen bọn họ, đương nhiên cũng không có ý nể mặt.

Cái dáng vẻ lạnh lùng xa cách của cậu ta đã nổi danh khắp trường, nên mấy người kia cũng biết điều.

Họ nhìn nhau, nhanh chóng cân nhắc lợi ích, biết rõ đắc tội với Kỷ Đình Duệ – người xuất thân từ gia đình danh giá – không phải chuyện hay ho, nên vội vàng để Cố Chân đi theo anh ta.

Cố Chân không ngờ đám người này lại sợ Kỷ Đình Duệ đến vậy, ai nấy đều tỏ ra yếu thế, trong lòng không khỏi cảm thán: Quả nhiên không hổ danh là nhân vật công chính, chẳng cần nói nhiều cũng có thể khiến người khác khuất phục.

Kỷ Đình Duệ khẽ ngoắc tay với Cố Chân.

Cố Chân, người vẫn còn đang hoang mang giữa cơn gió hỗn loạn, chợt bừng tỉnh, vội đặt micro xuống và bước nhanh đến cửa.

“Xin lỗi đã làm phiền.” Trước khi rời đi, Kỷ Đình Duệ không quên nói thêm, “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

Nói xong, cậu lập tức đóng cửa lại.

“Anh Duệ…?” Cố Chân vẫn còn bối rối, hoàn toàn không hiểu tại sao Kỷ Đình Duệ lại xuất hiện ở đây.

Kỷ Đình Duệ không nói gì, chỉ trực tiếp nắm lấy tay cậu, kéo đi.

Đến khi ra khỏi quán bar, Cố Chân mới nhận ra trời đã gần tối.

“Chẳng lẽ cậu đang chơi vui vẻ, còn anh lại làm phiền?” Kỷ Đình Duệ đột nhiên hỏi.

Cố Chân hiểu ngay ý cậu ta, liền vội lắc đầu: “Thật ra em cũng không muốn đến đây… chỉ là sợ họ tìm em gây chuyện.”

Kỷ Đình Duệ đã đoán trước được điều này, bèn nói: “Nếu bọn họ dám gây chuyện với cậu, cứ nói với anh, anh sẽ giúp cậu xử lý.”

Cố Chân sửng sốt.

Cậu không ngờ nhân vật công chính lại nói ra những lời này, nghe cứ như đang muốn bảo vệ cậu vậy, khiến cậu không khỏi đỏ mặt, tim đập nhanh hơn.

“Trả lời đi?” Kỷ Đình Duệ thấy cậu không lên tiếng, lạnh nhạt nhắc nhở.

Cố Chân bừng tỉnh, vội gật đầu: “Em biết rồi.”

Một lúc sau, cậu mới nhận ra tay Kỷ Đình Duệ vẫn còn nắm chặt tay mình, cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay đối phương, liền đỏ mặt vội rút tay lại.

Kỷ Đình Duệ nhìn hành động đó, không nói gì, chỉ hỏi nhẹ một câu: “Cậu thích hát lắm à?”

“Hả?”

“Anh thấy cậu hát rất nhập tâm.”

Cố Chân nhớ lại cảnh tượng trong phòng karaoke, nghĩ đến khoảnh khắc “chết xã hội” kia, ánh mắt hoảng hốt: “Anh… anh nghe thấy hết rồi?”

“Nghe thấy.”

“Nghe thấy gì?” Cố Chân vẫn cố gắng chống cự, mong rằng cậu ta chưa nghe được nhiều.

Thế rồi, Kỷ Đình Duệ lạnh nhạt lặp lại bằng giọng điệu không chút cảm xúc: “Tôi nghe thấy cậu hát ‘Tôi chính là một chú mèo nhỏ vui vẻ, đáng yêu được mọi người thích, meo meo meo~’.”

Không hổ danh là học bá, sao chỉ nghe có một lần mà đã nhớ được lời bài hát rồi?

Cố Chân ngay tại chỗ muốn gào lên, chỉ hận không thể ôm đầu hét lớn. Cậu lập tức hối hận vì đã lỡ miệng hỏi chuyện này, chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.

Nhưng nhìn Kỷ Đình Duệ mặt không cảm xúc đọc lại câu hát kia, sự đối lập mạnh mẽ này lại khiến Cố Chân suýt nữa nhịn không được mà bật cười. Biểu cảm trên mặt cậu nhanh chóng trở nên méo mó vì cố nén cười.

“Lần sau sinh nhật anh, cậu cũng hát cho anh nghe đi.”

Kỷ Đình Duệ đột ngột chuyển chủ đề.

“… Ồ.” Cố Chân gắng sức nuốt lại nỗi buồn cười, “Anh Duệ, sinh nhật anh là ngày nào thế?”

“Ngày 3 tháng 1.”

“Vậy còn hơn hai tháng nữa.”

“Ừ.”

Cố Chân vừa trò chuyện với Kỷ Đình Duệ vừa phát hiện ra mình đã bị dẫn đến một nhà hàng khác, không khỏi thắc mắc: “Anh, chúng ta ăn ở đây sao?”

“Ừ.”

Kỷ Đình Duệ hiển nhiên đã đặt trước một phòng riêng ở nhà hàng này.

Thấy vậy, Cố Chân liền lấy điện thoại ra quét mã đặt món, định tự trả tiền thì bị Kỷ Đình Duệ ngăn lại: “Bữa này anh mời, cậu cứ chọn món thoải mái.”

“Sao đột nhiên lại mời em ăn vậy?”

Cố Chân thắc mắc.

Kỷ Đình Duệ cũng không nói nhiều, chỉ bảo: “Thưởng cho cậu vì đã chăm chỉ học tập.”

Lời này làm Cố Chân bỗng dưng cảm động, ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy thì cảm ơn anh Duệ đã chiêu đãi.”

“Không có gì.” Kỷ Đình Duệ đáp lại, rồi như sực nhớ ra điều gì, lại bổ sung một câu: “Đừng nói với Trần Khởi là được.”

Cố Chân mặt đầy dấu hỏi chấm: “???”

Kỷ Đình Duệ khẽ ho một tiếng rồi giải thích: “Không thì cậu ta mà biết, chắc chắn sẽ đòi tôi mời cậu ta nữa.”

Nghe vậy, Cố Chân ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Trần Khởi đúng là có thể làm ra chuyện đó thật, nhưng trong lòng vẫn thấy khó hiểu: “Anh không muốn mời cậu ấy ăn sao?”

“Cũng không hẳn, chỉ là không muốn mời bữa này thôi.”

“Tại sao?”

“Vì cậu ta không chăm học như cậu.”

Kỷ Đình Duệ nói như thể chỉ buột miệng, không có ý gì đặc biệt.

Nhưng vào tai Cố Chân thì chẳng khác nào một lời khen. Ít nhất là học bá này đã công nhận sự cố gắng của cậu.

Trong lòng cậu lập tức dâng lên một cảm giác lâng lâng, nhìn Kỷ Đình Duệ lại càng thấy đẹp trai hơn mấy phần.

Lúc ăn, Kỷ Đình Duệ rất chu đáo, không hề nhắc đến chuyện thi cử. Thế nhưng Cố Chân vì muốn tìm đề tài mà vẫn nói đến chuyện này: “Anh, sao anh không hỏi em thi thế nào?”

Kỷ Đình Duệ gắp một miếng thịt cá không xương từ món cá hấp đặt vào bát Cố Chân, rồi mới trả lời: “Thi xong rồi, không cần phải bận tâm nữa.”

Cố Chân buồn bã than thở: “Nói thì nói vậy, nhưng em vẫn cảm thấy mình làm bài không tốt.”

“Không sao, dù sao lần này cũng không tính vào điểm cuối kỳ, nếu không đạt kết quả như mong muốn thì lần sau cố gắng hơn là được.”

Cố Chân gắp miếng thịt cá bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy sau này anh có còn giúp em học nữa không?”

Gia sư tốt như Kỷ Đình Duệ, biết tìm đâu ra chứ?

Kỷ Đình Duệ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu có muốn anh tiếp tục dạy không?”

Cố Chân rất muốn gật đầu ngay lập tức, nhưng lại sợ mình chiếm dụng quá nhiều thời gian của đối phương, khiến anh không có thời gian tiếp xúc với nhân vật chính thụ, nên có chút lưỡng lự: “Em sợ làm phiền anh quá.”

“Không phiền.”

“Thật không?”

“Ừ, dạy cậu học cũng giúp anh củng cố lại kiến thức.”

Thấy Kỷ Đình Duệ nói nghiêm túc như vậy, Cố Chân cũng không nghi ngờ gì, thành thật đáp: “Nếu không phiền thì em vẫn hy vọng anh có thể giúp em học khi có thời gian. Em đã bỏ lỡ quá nhiều kiến thức rồi.”

Không chỉ là trái ngành, mà còn từ xã hội nhân văn chuyển sang khoa học tự nhiên, quá là gian nan.

“Ừ, anh sẽ dạy cậu.”

Nghe Kỷ Đình Duệ nói vậy, Cố Chân cuối cùng cũng yên tâm, thầm cảm thán anh đúng là một học bá tốt bụng vô cùng.

Cuối tuần sau kỳ thi là thời gian thư giãn nhất. Khi Cố Chân định nằm ườn cả ngày trong ký túc xá làm cá mặn, Trần Khởi lại nhất quyết lôi cậu ra sân bóng rổ, nói là Kỷ Đình Duệ và Bạch Thừa Duẫn rủ cậu ta đi chơi bóng, kêu Cố Chân cũng đi theo để học hỏi.

Ban đầu Cố Chân không hứng thú lắm, nhưng đột nhiên nghĩ ra một ý hay—nếu Kỷ Đình Duệ chơi bóng, có khi có thể rủ Diệp Thành qua xem.

Thế là trước khi ra ngoài, cậu nhanh chóng lấy điện thoại, mặt dày nhắn tin cho Diệp Thành, rủ cậu ấy ra sân bóng.

Trần Khởi biết chuyện, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu: “Không phải cậu nói Diệp Thành khó theo đuổi, cậu đã từ bỏ rồi sao? Sao còn nhắn tin cho cậu ấy?”

Cố Chân nhanh chóng tìm một cái cớ: “Dù không theo đuổi nữa, nhưng vẫn có thể làm bạn mà. Với lại, có cậu ấy ở đó thì càng nhiều người tới xem hơn, cậu không thích được nhiều người chú ý khi chơi bóng à?”

Nghe câu sau, Trần Khởi thấy cũng hợp lý, liền cười gật đầu: “Đúng là cậu suy nghĩ chu toàn, tôi thích nhất là được chơi bóng trước mặt nhiều người, lỡ đâu vợ tương lai của tôi cũng đang trong số đó thì sao!”

“À đúng đúng, chính là đạo lý đó.”

Cố Chân đáp qua loa.

Không ngờ Diệp Thành thật sự trả lời tin nhắn, còn bảo lát nữa sẽ qua sân bóng.

Thế là Cố Chân có động lực ra ngoài hẳn.

Cùng Trần Khởi đến sân bóng nơi Kỷ Đình Duệ và Bạch Thừa Duẫn đang chờ, thấy hai người họ vẫn chưa bắt đầu trận đấu mà đang khởi động.

Kỷ Đình Duệ mặc một bộ đồ thể thao trắng rộng rãi, làn da vốn đã trắng càng trở nên nổi bật hơn, trắng đến mức như phát sáng, lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.

Cố Chân cũng bị thu hút, cứ thế dõi theo bóng dáng anh.

Kỷ Đình Duệ nhanh chóng nhận ra cậu, lấy gì đó từ băng ghế rồi bước về phía cậu.

Cố Chân chỉ lo nhìn gương mặt điển trai của anh, đến khi người ta tiến lại gần mới giật mình hoàn hồn, rồi ngoan ngoãn chủ động chào hỏi:

“Anh Duệ, buổi chiều tốt lành ạ.”

“Ừm, chào buổi chiều, tiểu học đệ.”

Kỷ Đình Duệ đáp lời, sau đó giơ tay đưa chiếc túi tinh xảo đang xách trong tay ra trước mặt cậu.

Cố Chân hơi sững sờ, phát hiện bên trong là một cốc trà sữa khoai môn khổng lồ.

“Cho em sao?”

“Ừ.”

Trần Khởi đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, nhịn không được lên tiếng: “Anh Duệ, thế còn của em đâu?”

Kỷ Đình Duệ thản nhiên đáp: “Cậu chẳng phải không thích khoai môn sao?”

Trần Khởi càng ngơ ngác: “Nên vì em không thích khoai môn mà em không có trà sữa á?”

Kỷ Đình Duệ giơ tay chỉ về một phía, Trần Khởi nhìn theo, phát hiện bên cạnh băng ghế để balo của các đàn anh có một thùng nước uống thể thao.

“Muốn uống thì lấy bên đó, cũng là tôi mua đấy.”

Giọng điệu của Kỷ Đình Duệ vẫn bình thản như thường.

Trần Khởi nhất thời cạn lời, đành gật đầu: “Được rồi, cảm ơn anh Duệ.”

Sau đó cậu quay người đi làm nóng người trước khi tập luyện, nhưng chợt sực nhớ ra— khoan đã! Hình như mình chưa từng nói là không thích trà sữa khoai môn mà?

Cùng lúc đó, Cố Chân đành đưa tay nhận lấy cốc trà sữa.

“Cảm ơn anh Duệ.”

“Không có gì.” Kỷ Đình Duệ rất tự nhiên giơ tay xoa đầu cậu, giọng ôn hòa: “Chắc vẫn còn ấm đấy, uống nhanh đi.”

“Dạ.”

Cố Chân ngay trước mặt anh xé túi lấy ống hút, c.ắm vào rồi uống một ngụm. Khoai môn ngọt dịu tan ngay trong miệng, không quá ngấy, cũng không quá nhạt, hương vị thực sự rất tuyệt.

Cậu không kìm được uống thêm một hớp nữa, lúc này mới phát hiện Kỷ Đình Duệ đang nhìn mình chằm chằm, theo bản năng liền hỏi:

“Anh Duệ cũng muốn thử không?”

Kỷ Đình Duệ nghe vậy thì hơi sững người.

Thấy biểu cảm hiếm hoi có chút kinh ngạc của đàn anh, Cố Chân cũng đơ ra theo. Phải mấy giây sau cậu mới hoàn hồn— chẳng phải cậu vừa gián tiếp mời Kỷ Đình Duệ hôn môi sao?

Nghĩ đến đây, mặt cậu đỏ bừng lên.

Mà lời đã nói ra rồi không thể thu lại, cậu cứ thế đứng hình tại chỗ.

Cổ họng Kỷ Đình Duệ khẽ chuyển động, ánh mắt sâu thẳm, tựa như đang do dự.

Điều này khiến gương mặt đỏ bừng của Cố Chân càng thêm căng thẳng, trong lòng thấp thỏm nghĩ— có phải đàn anh đã nhận ra nếu cúi xuống uống thì chẳng khác nào… hôn gián tiếp không?

Vừa nghĩ đến đây, mặt cậu càng nóng hơn.

Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên vi diệu.

Lúc này, trong mắt Cố Chân chỉ còn mỗi Kỷ Đình Duệ, xung quanh dù ồn ào náo nhiệt thế nào cũng trở nên xa vời, chỉ còn lại tiếng thở của đàn anh ngày càng rõ ràng, như thể trái tim cậu cũng đập theo nhịp ấy.

Thậm chí, cậu còn bắt đầu tưởng tượng cảnh Kỷ Đình Duệ cúi xuống, ngậm lấy ống hút… sẽ trông quyến rũ đến mức nào.

Ngay khi Cố Chân cảm thấy Kỷ Đình Duệ dường như sắp tiến lại gần, giọng của Bạch Thừa Duẫn vang lên từ sân bóng, phá vỡ bầu không khí giữa hai người:

“Lão Duệ, mau lên! Đừng có quấn lấy học đệ nữa, nhanh vào sân đi!”

Kỷ Đình Duệ thoáng khựng lại, như thể vừa lấy lại lý trí từ một cảm xúc nào đó. Anh khẽ thở dài, có chút tiếc nuối: “Anh phải vào sân rồi.”

Cố Chân thấy anh không bước tới uống trà sữa, trong lòng có cảm giác phức tạp không nói rõ được. Cuối cùng, cậu thở phào, nhanh chóng đáp: “Vâng, anh Duệ cố lên!”

Kỷ Đình Duệ đối diện với cậu, kéo khóa áo khoác trắng xuống một cách gọn gàng rồi cởi ra, sau đó đưa thẳng cho Cố Chân.

Cố Chân sững sờ nhìn anh, theo phản xạ đưa tay nhận lấy.

Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, khóe môi Kỷ Đình Duệ khẽ cong lên, đưa tay xoa đầu cậu một lần nữa: “Giữ giúp anh áo khoác nhé.”

Áo đã nằm trong tay mình rồi, nếu từ chối thì không hợp lý nữa. Cố Chân đành một tay cầm trà sữa, một tay ôm áo khoác, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn theo bóng dáng Kỷ Đình Duệ vào sân, Cố Chân di chuyển ra ghế dài bên lề sân bóng, tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Uống trà sữa, ngắm trai đẹp chơi bóng— đúng là một loại hưởng thụ.

Kỷ Đình Duệ trên sân vẫn nổi bật như mọi khi. Khác với dáng vẻ trầm ổn, khiêm tốn thường ngày, lúc thi đấu, anh giống như một con chim ưng sải cánh, trông như có thể dễ dàng kiểm soát cả trận đấu.

Hình ảnh một Kỷ Đình Duệ đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời, quả thực vô cùng quyến rũ trong mắt Cố Chân.

Khi cậu đang mải mê ngắm nhìn đàn anh như một tác phẩm nghệ thuật, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng huyên náo. Cậu quay đầu lại, liền nhìn thấy Diệp Thành.

Hôm nay, Diệp Thành mặc một chiếc áo len rộng màu kem, bên trong là sơ mi trắng tinh, phối với quần dài màu xám trắng. Nhìn thoáng qua, cậu ấy và Kỷ Đình Duệ đều trắng sáng rực rỡ, chẳng khác nào đang mặc đồ đôi.

Diệp Thành vừa thấy Cố Chân liền mỉm cười dịu dàng, đôi mắt sáng rỡ, trông như ánh nắng ấm áp giữa ngày đông.

Bên cạnh Cố Chân vừa vặn là balo thể thao của Kỷ Đình Duệ, trên đó còn treo móc khóa trà sữa phiên bản giới hạn mà cậu từng tặng anh. Nghĩ bụng đã cầm áo khoác người ta rồi, ôm luôn cái balo cũng không sao, cậu bèn nhấc nó lên đặt trên đùi, nhường chỗ trống trên ghế dài.

Diệp Thành cũng không khách sáo, thoải mái ngồi xuống cạnh cậu.

“Hôm nay không ra sân tập bóng à?” Diệp Thành cười hỏi.

Cố Chân hơi vênh mặt, giơ cốc trà sữa lên lắc nhẹ hai cái, giọng có chút khoe khoang: “Tay tôi bận rồi.”

Diệp Thành bật cười: “Anh thích uống trà sữa à?”

“Ừm, cũng thích lắm.”

Thực ra, trước đây Cố Chân không hay uống trà sữa lắm, nhưng trà sữa Kỷ Đình Duệ mua thì lại thấy rất ngon, càng uống càng nghiện.

Rồi lại cảm thấy một mình uống như vậy có hơi ngại, Cố Chân đành phải hỏi tiếp: “Cậu có muốn uống trà sữa không? Tôi có thể đặt mua cho cậu ngay bây giờ.”

Diệp Thành mỉm cười: “Lần sau có cơ hội thì nói nhé, hôm nay tôi không muốn uống.”

Cố Chân cũng không ép: “Vậy lần sau tôi mời cậu uống trà sữa.”

“Được.”

Diệp Thành trả lời xong mới nhìn về phía sân bóng, vừa hay thấy cảnh Kỷ Đình Duệ giành được bóng, phối hợp chuyền qua lại với Bạch Thừa Duẫn vô cùng ăn ý, liền không nhịn được mà cảm thán: “Đúng là đàn anh Kỷ đánh bóng rất giỏi.”

“Đương nhiên rồi, tôi chưa từng thấy ai vừa đánh bóng giỏi, lại còn đánh đẹp mắt như anh ấy.” Cố Chân lập tức bắt đầu tâng bốc Kỷ Đình Duệ trước mặt Diệp Thành, “Chờ lát nữa nếu anh ấy úp rổ, cậu sẽ thấy anh ấy thật sự siêu cấp đẹp trai.”

Nhìn dáng vẻ kích động của Cố Chân, Diệp Thành chỉ mỉm cười dịu dàng: “Nhìn anh đúng là một fan cuồng của đàn anh Kỷ đấy.”

Nghe vậy, Cố Chân mới nhận ra mình nói hơi hăng quá, vội vàng ho một tiếng để xóa bớt bầu không khí xấu hổ, rồi miễn cưỡng giữ thể diện cho mình: “Anh ấy đẹp trai như vậy, rất khó để không thích mà, đúng không?”

“Ừm, đúng vậy.”

Diệp Thành cũng không phủ nhận.

Cố Chân không nhịn được mà hỏi tiếp: “Vậy Diệp Thành, cậu thích đàn anh Kỷ à?”

Diệp Thành không hề do dự mà trả lời ngay: “Thích chứ.”

Rõ ràng đã lường trước được chuyện sớm muộn gì cũng nghe thấy câu “Thích Kỷ Đình Duệ” từ miệng Diệp Thành, nhưng khi thực sự nghe được, trong lòng Cố Chân lại không hề vui vẻ như đã tưởng, ngược lại còn có chút mất mát kỳ lạ.

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn về cảm giác mất mát này từ đâu mà đến, đã nghe Diệp Thành cười nói: “Em không có lý do gì để không thích mà, giống như anh nói đó, anh ấy đẹp trai như vậy, rất khó để ghét.”

Cố Chân lúc này mới bừng tỉnh, hóa ra cái “thích” mà Diệp Thành nói là kiểu ngưỡng mộ người tài giỏi, chứ không phải kiểu “thích” trong tình yêu.

Trong lòng bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra muốn ghép đôi nam chính công và nam chính thụ thành công, vẫn còn phải cố gắng thêm nữa.

Lúc này, Cố Chân vô tình nhìn thấy cảnh Kỷ Đình Duệ ném rổ, lập tức bị thu hút.

Diệp Thành bên cạnh cũng vội vàng vỗ tay cổ vũ.

Nghe thấy động tĩnh bên này, Kỷ Đình Duệ nhìn sang, vừa hay thấy Diệp Thành đang ngồi cạnh Cố Chân, ánh mắt lập tức trầm xuống.

Bạch Thừa Duẫn cũng nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà ghé sát vào Trần Khởi, hỏi: “Chuyện gì đây? Không phải thằng nhóc Cố Chân nói bỏ cuộc rồi sao? Sao lại còn ở cùng với cậu ấy?”

Trần Khởi nhún vai: “Nó nói theo đuổi không được thì vẫn có thể làm bạn, hôm nay cũng là nó chủ động gọi Diệp Thành đến đấy.”

Nghe vậy, Bạch Thừa Duẫn chậc chậc hai tiếng, còn dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých Kỷ Đình Duệ bên cạnh: “Nhìn nhóc đàn em của cậu kìa, đúng là đa tình nhỉ?”

Kỷ Đình Duệ lười đáp lại.

Rất nhanh sau đó, bọn họ tiếp tục chơi bóng, nhưng chưa được bao lâu, Kỷ Đình Duệ – trông vẫn chưa đổ giọt mồ hôi nào – lại nói mình mệt rồi, không muốn chơi nữa.

Cậu không muốn đánh nữa, Bạch Thừa Duẫn cũng theo đó mà dừng. Trần Khởi thấy hai đàn anh đều ngừng chơi, cũng không tiếp tục ở lại sân, thế là cả nhóm giải tán.

Cố Chân vốn đang mải kể cho Diệp Thành nghe về những điểm mạnh của Kỷ Đình Duệ, nhưng khi nhận ra trận đấu kết thúc, sự chú ý lập tức chuyển sang Kỷ Đình Duệ.

Có lẽ vì gần đây đã quen tiếp xúc với Kỷ Đình Duệ, Cố Chân nhìn thoáng qua là biết tâm trạng anh ấy không được tốt. Tuy không rõ lý do, nhưng cậu vẫn lập tức đứng dậy khỏi băng ghế dài, trên tay còn cầm ly trà sữa đã uống hết, ôm theo áo khoác và túi thể thao của Kỷ Đình Duệ, chủ động chạy tới.

Từ cấp hai, Kỷ Đình Duệ đã thích chơi bóng rổ, nhưng chưa bao giờ cảm thấy chơi bóng vô vị như hôm nay. Nhất là khi tận mắt thấy Cố Chân và Diệp Thành ngồi cạnh nhau cười nói vui vẻ, cậu lại càng mất hứng.

Nhưng không ngờ, vừa quyết định giải tán, Cố Chân – lúc nãy còn trò chuyện rôm rả với Diệp Thành – đã lập tức bỏ lại người kia, nhanh chân chạy về phía mình.

“Duệ ca, này, áo khoác và túi của anh nè, em vẫn luôn cầm giúp anh, không hề làm bẩn đâu nhé!”

Cố Chân cười tươi rói, như thể đang lấy lòng.

Kỷ Đình Duệ nhận lấy áo khoác và túi thể thao của mình, nhàn nhạt hỏi: “Sao cậu không tiếp tục nói chuyện với Diệp Thành đi?”

Cố Chân đâu thể nói thẳng là vì thấy tâm trạng cậu không tốt: “Dạo này trời lạnh, em nghĩ trước tiên nên mang áo khoác qua cho anh thì hơn.”

“Đúng là chu đáo ghê.”

Giọng Kỷ Đình Duệ vẫn lạnh nhạt.

“Em lúc nào chẳng chu đáo.” Cố Chân nói xong, chợt nhận ra mình còn đang cầm chiếc ly trà sữa đã uống hết, liền cười híp mắt, tiếp lời: “Duệ ca, em uống xong trà sữa rồi, thật sự rất ngon, cảm ơn anh nhé!”

“Uống xong rồi sao không vứt đi?”

Kỷ Đình Duệ không nhịn được hỏi.

Ngay sau đó, cậu thấy Cố Chân cười rạng rỡ, giơ cao chiếc ly rỗng lên, chỉ vào hình vẽ chibi trên ly: “Em chỉ muốn nói với Duệ ca là, em vừa phát hiện ra nhân vật trên ly này trông rất giống anh đó! Anh nhìn kỹ xem, có phải cực kỳ giống không?”

Kỷ Đình Duệ tuy giỏi mọi thứ, nhưng năng khiếu hội họa thì không cao lắm. Ít nhất, khi nhìn vào nhân vật chibi trên ly, anh cũng chẳng thấy nó có điểm nào giống mình.

Nhưng thấy Cố Chân vui vẻ như vậy, còn đặc biệt giữ lại chiếc ly để khoe với mình, tâm trạng vốn dĩ không tốt của cậu cũng dịu đi phần nào, liền thuận theo lời cậu nói: “Ừ, có chút giống.”

“Cái gì mà có chút chứ! Rõ ràng là cực kỳ giống luôn ấy! Đặc biệt là ánh mắt khinh đời này này, y chang luôn!”

Cố Chân hào hứng nói.

Nhìn bộ dạng kiên quyết của cậu, Kỷ Đình Duệ đành phải tiếp tục thuận theo, giọng điệu cũng không còn lạnh lẽo như trước: “Ừ, cực kỳ giống.”

Lúc này, Diệp Thành ở bên lề sân bóng đột nhiên gọi to: “Cố Chân, có muốn đi ăn cùng không?”

Cố Chân không dám tin mà quay đầu lại, chỉ vào chính mình: “Cậu chắc là đang hỏi tôi?”

Diệp Thành cười hiền lành, “Ở đây chỉ có một người tên là Cố Chân phải không?”

Cố Chân nghe xong càng thêm bối rối, “Cậu không đặt nhầm người chứ?”

Chuyện gì đây, nhân vật chính bị ngược lại không đi ăn với nhân vật công chính mà lại hẹn gặp một nhân vật phụ như cậu ta?

Diệp Thành nghe vậy cũng ngớ ra, “Cái gì gọi là đặt nhầm người?”

Kỷ Đình Duệ thấy Cố Chân lại nhìn Diệp Thành, giọng điệu lạnh lùng hơn, “Các cậu nói chuyện đi, tôi đi trước.”

Nói xong, anh không đợi Cố Chân phản ứng mà bước đi về phía khác.

Cố Chân vội vàng nhìn theo, chỉ thấy một bóng lưng điển trai, không ngờ mình vừa làm lành được với người ta giờ lại thành như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng, chưa kịp nghĩ thêm gì đã từ chối lời mời của Diệp Thành, “Xin lỗi, tôi đã có hẹn trước rồi.”

“Vậy à, vậy lần sau có thời gian chúng ta hẹn lại nhé.”

Diệp Thành vẫn giữ nụ cười trên mặt, trông không có vẻ gì là khó chịu vì bị từ chối.

“Được rồi.”

Cố Chân gật đầu, quay người vội vã chạy theo Kỷ Đình Duệ.

“Duệ ca, đợi em với!”

Kỷ Đình Duệ đang đi về phía Bạch Thừa Duẫn, rõ ràng cũng nghe thấy lời nói của Cố Chân, giọng nói lạnh nhạt, “Không phải cậu có hẹn rồi sao?”

“Giờ hẹn có tính không?”

Cố Chân đuổi kịp bước đi của anh, thân người hơi nghiêng về phía trước, ngẩng đầu cười hỏi.

Kỷ Đình Duệ chỉ nhìn thấy dáng vẻ tinh nghịch của Cố Chân, một lúc không hiểu, “Hả?”

Cố Chân đành phải giải thích thêm, “Ý của em là, giờ hẹn Duệ ca đi ăn, có tính là có hẹn không?”

Kỷ Đình Duệ dường như hơi ngẩn ra, rõ ràng không ngờ cậu đàn em này lại bỏ Diệp Thành đi hẹn ăn với mình, anh ngừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng mới dịu lại, khóe môi cũng không kìm được mà nhếch lên một chút.

“Được.”

Cố Chân thấy anh đồng ý lời mời của mình, lại tươi cười rạng rỡ, vội vàng vẫy tay gọi Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi, “Duẫn ca, Trần Khởi, chúng ta bốn người cùng đi ăn nhé, tôi mời!”

Kỷ Đình Duệ: “…”

Hóa ra “có hẹn” không phải là chỉ có hai người họ đi ăn.

Tuần sau, kết quả thi của Cố Chân ra, chỉ có 52 điểm tội nghiệp.

Là một học sinh khối xã hội, đây là lần đầu tiên cậu đạt được một số điểm thảm hại như vậy, nhưng không ngờ lại được thầy cô khen ngợi, nói rằng đây là lần đầu tiên cậu có thể đạt được số điểm như vậy trong môn học này.

Nghe xong, Cố Chân cảm thấy tuyệt vọng với trình độ của bản thân trước đây.

Chắc chắn là số điểm quá tệ, đến mức thầy cô còn phải kinh ngạc vì số điểm 52.

Ngay cả Trần Khởi cũng nghiêm túc nói, “Xem ra nỗ lực của Duệ ca không uổng phí, ít nhiều cũng kéo điểm số của cậu lên, nhìn kìa, thầy cô còn cảm động vì cậu.”

Cố Chân không biết phải nói gì nữa, đành hỏi lại, “Vậy cậu thi được bao nhiêu?”

“Chắc chắn là cao hơn cậu.”

Trần Khởi nói lấp lửng, đồng thời còn bỏ bài thi vào trong cặp sách.

Cố Chân thích trực tiếp nhìn vào kết quả, liền yêu cầu Trần Khởi đưa bài thi ra.

“Thôi, tôi sợ cậu nhìn thấy điểm của tôi sẽ bị sốc.”

“Yên tâm, tôi rất kiên cường, không dễ bị sốc đâu.”

Trần Khởi thấy cậu kiên quyết như vậy, cũng không giấu giếm nữa, dứt khoát lấy bài thi ra.

Cố Chân ban đầu còn tưởng mình nhìn nhầm điểm, nhìn kỹ lại thì thấy trên bài thi chỉ có số “57”, không nhịn được mà lắc đầu ngán ngẩm.

“Tôi cứ tưởng cậu thi được điểm cao, hóa ra chỉ có thế này?”

Trần Khởi vẻ mặt bình tĩnh, “Vậy cậu nói xem, có phải cao hơn điểm của cậu không?”

Cố Chân không phục, “Chỉ hơn tôi 5 điểm thôi mà?”

Trần Khởi tặc lưỡi, “Đừng có coi thường 5 điểm này, nhìn thử độ khó của bài thi đi, muốn thêm một điểm còn khó hơn lên trời, chênh lệch 5 điểm đã có thể cho thấy trình độ của chúng ta không cùng một đẳng cấp, hiểu chưa?”

Nghe Trần Khởi nói xàm, Cố Chân liền vạch trần, “Vậy chẳng phải cả hai chúng ta đều phải thi lại sao?”

Trần Khởi tức giận mặt đỏ bừng.

“Tôi cũng sẽ nhờ Duệ ca dạy bù!”

“Anh ấy không có thời gian.”

“Anh ấy có thời gian dạy cậu, sao lại không có thời gian dạy tôi?”

“Chẳng lẽ cậu không thể nhờ Duẫn ca sao?”

“Duẫn ca không giỏi bằng Duệ ca.”

“Tôi sẽ nói cho Duẫn ca nghe.”

“Cậu đừng có làm mất lòng người khác!”

Hai người cãi nhau suốt từ trong tòa nhà học đến ngoài sân, Cố Chân không lâu sau nghe thấy âm báo tin nhắn, Trần Khởi còn cố tình làm cậu giật mình, bảo là chị gái Cố Vi đang nhắn tin hỏi điểm thi.

Cố Chân lấy điện thoại ra, thấy là tin nhắn riêng từ Kỷ Đình Duệ——

【Duệ ca: Hết tiết chưa?】

Cố Chân lập tức trả lời——

【Cố Chân: Vừa hết tiết.】

【Cố Chân: Kết quả thi mới ra, em đúng là thi rớt rồi.】

【Cố Chân: [Nín khóc, không thể nhịn nổi nữa, òa òa!!!.jpg]】

Lúc đầu cậu chỉ định gửi biểu tượng cảm xúc thể hiện sự buồn bã, không ngờ Kỷ Đình Duệ trả lời——

【Duệ ca: Đừng khóc, ngoan nào.】

【Cố Chân: ???】

【Duệ ca: Nếu có thời gian, cậu có thể gửi bài thi cho anh, anh sẽ giúp cậu xem lại những câu sai.】

【Cố Chân: Vậy hôm nay có thể giúp em xem lại không? Em mời Duệ ca đi ăn.】

【Duệ ca: Vậy tối gặp nhé.】

【Cố Chân: Được rồi, tối gặp.】

Trần Khởi nhìn Cố Chân nhắn tin nghiêm túc như vậy, khuôn mặt vẫn không thể nén được nụ cười, trông chẳng giống người vừa thi rớt, liền hỏi, “Cậu đang nhắn tin với ai vậy?”

Cố Chân cười đáp, không giấu giếm, “Là tin nhắn từ Duệ ca, anh ấy nói tối nay sẽ giúp tôi xem lại bài thi.”

Trần Khởi nghe vậy, ngạc nhiên không nói nên lời, “Thật á? Anh ấy là người bận rộn vậy mà lại nhiệt tình giúp cậu?”

“Ừ, vậy nên tôi rất biết ơn anh ấy, tối nay nhất định phải mời anh ấy đi nhà hàng sang trọng.”

Cố Chân nói thật lòng.

Trần Khởi không khỏi nhìn Cố Chân bằng một ánh mắt đầy ẩn ý, qua một lúc mới thử dò hỏi: “Cố Chân, cậu không phải thực sự có gì bí mật với Kỷ Đình Duệ chứ? Nếu không thì cậu ấy làm sao lại giúp cậu nhiều vậy?”

Cố Chân nhìn thấy thái độ nghi ngờ của cậu ta liền trả lời: “Có thể là vì nhìn thấy tôi học chăm chỉ?”

“Trong trường này, người học chăm chỉ nhiều lắm, đâu chỉ mình cậu.”

“Vậy là vì thấy tôi dễ thương à?”

Trần Khởi nghe Cố Chân dám nói thế, liền không kiềm được mà lên tiếng chế giễu: “Cậu thật sự nghĩ mình có thể làm cho đại ca Kỷ phải thay đổi à?”

Cố Chân nghe vậy, trong lòng rất rõ rằng chỉ có Diệp Thành mới có thể làm Kỷ Đình Duệ “chuyển giới”, vì thế anh liền thành thật đáp lại: “Không được đâu, tôi làm sao có cái sức hút đó.”

“Vậy thì đúng rồi.” Trần Khởi vừa nói xong một câu như vậy rồi liếc nhìn khuôn mặt Cố Chân, lại nói tiếp: “Thực ra cũng không thể nói thế, trước kia cậu ăn mặc lòe loẹt, có vẻ hơi lẳng lơ, cũng chẳng sao, nhưng từ khi cậu bảo là ‘đã thức tỉnh’, đổi sang diện mạo bình thường thế này, trông cũng không tệ, ít nhất là trong lớp, cậu là chàng trai đẹp trai nhất.”

“Cái chuyện ngày xưa đừng nhắc lại nữa.”

Cố Chân không nhịn được nhắc nhở.

“Tôi thấy với ngoại hình của cậu, làm Kỷ Đình Duệ thay lòng cũng không phải không thể.”

Trần Khởi cười lớn, tiếp tục.

“Đừng có nói bừa, nếu mà anh ta sau này có người yêu mà nghe thấy thì không hay đâu.” Cố Chân lập tức lên tiếng nhắc nhở.

“Trông cậu lo lắng thế này, sao cậu chắc chắn rằng người yêu của Kỷ Đình Duệ sẽ là người trong trường này?” Trần Khởi chẳng để tâm, tiếp tục cười nói.

Cố Chân lười giải thích, dù có giải thích đi nữa cũng chẳng ai tin, vì thế chỉ đành chuyển chủ đề: “Trưa nay đi ăn đâu? Tôi mời cậu.”

“Không đi ăn với Kỷ Đình Duệ và bọn họ à?”

Dạo gần đây, Cố Chân thường xuyên bị Kỷ Đình Duệ rủ đi ăn, Trần Khởi đã gần như quen rồi.

“Hôm nay là sinh nhật thầy của anh ấy, trưa nay anh ấy phải đi tham gia tiệc sinh nhật thầy.”

Ngay từ tối qua, Kỷ Đình Duệ đã nhắn tin cho Cố Chân chuyện này.

Trần Khởi nghe xong, trên mặt biểu cảm có chút phức tạp, phải mất một lúc mới nói: “Cậu làm gì mà giống vợ anh ấy vậy? Cái lịch trình bận rộn của anh ấy mà cậu cũng rõ như lòng bàn tay?”

“Đừng nói bậy.”

Cố Chân bỗng cảm thấy mặt nóng lên, vội vàng cảnh cáo.

Đến lúc ăn tối, ban đầu là Cố Chân mời khách, nhưng cuối cùng lại thành Kỷ Đình Duệ mời, và còn gọi cả Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi đến nữa.

Hỏi ra mới biết, hóa ra Bạch Thừa Duẫn để ý một cô bé khóa dưới, muốn anh em giúp đỡ, xem xem nên làm sao để theo đuổi.

Kỷ Đình Duệ dẫn bọn họ đến nhà hàng Trung Quốc cao cấp gần trường “Xiù Qióng Yàn”, Trần Khởi ngay lập tức không giấu nổi sự ngạc nhiên, hỏi: “Anh Kỷ, sao đột nhiên anh chi tiền mạnh thế này?”

“Không sao, các cậu muốn ăn gì thì cứ gọi.” Kỷ Đình Duệ vốn là người rất hào phóng ở khoản này.

Cố Chân lúc đầu không biết đây là nhà hàng cao cấp, chỉ thấy trang trí cũng khá ổn, cho đến khi nhìn thấy thực đơn thì cậu mới thật sự bị sốc.

Sau đó, nhớ lại lần trước Kỷ Đình Duệ mang đồ ăn mang về từ nhà hàng này, toàn là thịt kho và sườn kho các kiểu, nhìn thấy giá cả trong thực đơn, anh mới giật mình nhận ra rằng, hồi đó một ly trà sữa cũng chẳng đủ trả tiền cho phần cơm, làm anh cảm thấy hơi xấu hổ.

May mà Kỷ Đình Duệ có vẻ như đã quên chuyện này, hoàn toàn không nhắc đến, khiến Cố Chân thở phào nhẹ nhõm.

Ăn ngon uống đã, tâm trạng ai cũng vui lên, ít nhất là Cố Chân tạm thời quên được việc thi cử thất bại.

Kỷ Đình Duệ hỏi anh: “Cậu không uống bia à?”

Anh vội lắc đầu: “Lần này không uống đâu, một lát còn phải nhờ anh giúp tôi ôn lại bài tập nữa.”

Kỷ Đình Duệ nghe vậy, không nhịn được cười một tiếng, “Thật chăm chỉ.”

Trần Khởi nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, không nhịn được lên tiếng: “Cậu Kỷ, anh cũng giúp em ôn lại một chút đi?”

Kỷ Đình Duệ vẫn thẳng thừng: “Cậu tìm Bạch Thừa Duẫn là được.”

Trần Khởi gãi đầu: “Tại sao vậy?”

Kỷ Đình Duệ không chút do dự đáp lại: “Vì tôi không có dư sức dạy thêm ai nữa.”

Trần Khởi: “…”

Anh ta đang nói cái gì thế? Đúng là người năng động nhất trên sân bóng mà lại nói như vậy?

Tuy vậy, Trần Khởi cũng biết Kỷ Đình Duệ vốn là người lạnh lùng, lúc nào cũng bận rộn, giờ gần gũi với họ một chút, chắc vì phòng của họ gần nhau, thêm nữa, anh ấy cũng thật sự thích sự chăm chỉ của Cố Chân.

Vì vậy cũng không nói gì thêm.

Bạch Thừa Duẫn uống vài ly bia, đã có vẻ như say say, bắt đầu huyên thuyên: “Mọi người bảo là đừng nói chuyện học hành lúc ăn cơm, nói mấy chuyện đó ảnh hưởng đến khẩu vị, hay là nói chuyện làm sao để tán cô bé khóa dưới nhưng không sợ làm cô ấy chạy mất?”

Kỷ Đình Duệ lên tiếng trước, lạnh nhạt đáp lại: “Tôi chưa từng tán cô bé khóa dưới, không có kinh nghiệm.”

Bạch Thừa Duẫn nghe xong liền tức giận đến mức không kìm nổi: “Cậu mà cần tán? Cứ vẫy tay cái là mấy cô bé tự chạy đến chứ cần gì!”

Nói xong câu đó, cậu ta không đợi Kỷ Đình Duệ đáp lại, tiếp tục: “Tôi còn nghe nói, cô bé khóa dưới ấy từ trước đến giờ là fan cứng của cậu, mấy hôm nay cứ chạy vào lớp chúng ta, chỉ để gặp cậu thôi.”

Kỷ Đình Duệ ngẩng lên liếc nhìn, lạnh nhạt nói: “Vậy thì cậu còn tán cô ấy làm gì?”

Bạch Thừa Duẫn mạnh tay đặt ly bia xuống bàn: “Thích thì làm sao được!”

Nghe vậy, Kỷ Đình Duệ cũng rơi vào suy nghĩ, không nói gì thêm.

Cố Chân cũng chưa từng tán ai, nghĩ một lúc, anh bỗng nhớ đến cách làm của nguyên chủ, thử nói: “Có lẽ cứ tìm một lý do mời người ta đi ăn? Cố gắng tăng thời gian tiếp xúc, biết đâu tình cảm sẽ đến?”

Nghe xong câu này, Trần Khởi không nhịn được cười: “Cố Chân, cậu đừng có nói nữa, cậu dùng cách này mà còn chưa tán được ai, đừng có mà nói cho Bạch Thừa Duẫn làm gì.”

Cố Chân lúc này cảm thấy hơi ngại, đành im lặng, không muốn để Bạch Thừa Duẫn nghe phải lời khuyên tồi.

Bạch Thừa Duẫn nhìn ba người họ, không thể nghĩ ra một ai trong số họ có kinh nghiệm theo đuổi ai, đành thở dài bất lực, “Mấy người nhìn thôi cũng đủ biết là chưa có ai trong các người hiểu thế nào là yêu rồi.”

Ba người bị “phát súng” trúng đích: “…”

Trong số đó, Trần Khởi là người đầu tiên không chịu thua, phản bác lại, “Vậy anh thì biết à, anh Duẫn?”

Bạch Thừa Duẫn vừa nghe đến chuyện này, lập tức trở thành chuyên gia tư vấn tình cảm, bắt đầu kể lại với vẻ mặt đầy trải nghiệm, “Đương nhiên là tôi biết yêu là gì rồi. Yêu là khi em luôn tự nhiên nhớ đến từng cái nhăn mày của người ta, từng hành động nhỏ nhặt của họ cũng đủ khiến cảm xúc của cậu thay đổi. Cho dù họ chẳng cố ý, chỉ là một hành động nhỏ thôi, cậu cũng muốn suy nghĩ cả ngày, muốn biết họ đang nghĩ gì. Em cũng muốn họ chỉ có mình cậu trong mắt, không để ý đến ai khác. Còn cực đoan hơn, đôi khi em còn muốn chiếm hữu người ta.”

Kỷ Đình Duệ: “…”

Cố Chân: “…”

Hai người trong nhóm im lặng lạ lùng một lúc, thì Trần Khởi lại không nhịn được cất tiếng, “Anh Duẫn, anh thật là xuất sắc, nhìn thôi đã biết là một người có nhiều trải nghiệm tình cảm rồi.”

Bạch Thừa Duẫn đắc ý cười cười, “Đúng vậy, dù sao anh cũng từng có một mối tình… Ưm? Kỷ Đình Duệ, sao cậu cứ im lặng thế? Còn cả Cố Chân nữa, sao cả hai người đều im lặng thế?”

Kỷ Đình Duệ khẽ ho một tiếng, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Cố Chân thì lại có cảm giác hơi ngượng, bật cười khẽ, “Thật sự, nghe anh nói một câu mà cảm giác như học được cả mấy năm sách vở rồi.”

Trong khi nói vậy, Cố Chân không khỏi thấy lo lắng trong lòng, cậu tự hỏi, xong rồi, nghe xong lời của Bạch Thừa Duẫn, sao cậu lại cảm thấy mình có dấu hiệu thích Kỷ Đình Duệ thế nhỉ?

Cậu có vẻ thật sự để tâm đến từng hành động của người ấy.

Đang nghĩ ngợi, Cố Chân lại không kìm được mà liếc nhìn Kỷ Đình Duệ ngồi cạnh. Nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc không chút biểu cảm của anh, Cố Chân lại không khỏi cảm thán trong lòng, khuôn mặt này thật sự quá hoàn hảo, không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào. Chắc chắn anh sẽ cảm thấy rung động là chuyện bình thường.

Kỷ Đình Duệ dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng.

Lúc ánh mắt chạm nhau, Cố Chân đỏ bừng mặt, lập tức vội vàng tránh đi ánh mắt, không dám nhìn tiếp.

Thật sự là, người này sao lại đẹp trai đến thế chứ!

Bình Luận (0)
Comment