Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 7

Hôm sau, cũng chính là Chủ nhật, Cố Chân tiếp tục đến thư viện cày cuốc, cố gắng nhồi nhét kiến thức chuyên ngành, chăm chú ghi chép và làm rất nhiều bài tập.

Buổi chiều hôm đó, cậu lại tình cờ gặp đàn anh đẹp trai kia.

Cả hai đều chọn chỗ ngồi trong góc, ai lo chuyện nấy, không làm phiền nhau, vô cùng yên tĩnh.

Lần này, điện thoại của đối phương không rung liên tục như hôm qua, nên thời gian ở lại cũng lâu hơn một chút.

Trước khi rời đi, anh ta còn chủ động chào Cố Chân.

Cố Chân cũng ngoan ngoãn đáp lại.

Ngoài những điều đó ra, hai người chẳng có thêm bất kỳ tương tác nào khác.

Thế nhưng, mỗi lần quay về ký túc xá, Cố Chân đều vô thức liếc nhìn cánh cửa phòng bên cạnh. Rõ ràng là trong thư viện đã chạm mặt đến hai lần, vậy mà ở ký túc xá cậu chưa từng thấy bóng dáng vị đàn anh đó.

Cậu cũng không suy nghĩ nhiều, gặp thì gặp, không gặp thì thôi, cùng lắm chỉ là bớt đi một người đẹp để nhìn thôi mà.

Hôm nay, sau khi tan học, Cố Chân lại định đến thư viện ngồi thêm.

Nhưng cậu không ngờ, vừa bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, liền bị một nhóm nam sinh có vẻ bất cần đời chặn lại.

“Không phải chứ, Cố Chân, lúc Trần Khởi nói tao còn không tin, mày thật sự đổi tính rồi à?”

Tên cầm đầu quét ánh mắt từ trên xuống dưới, đánh giá cậu một lượt. Nhìn thấy cách ăn mặc của cậu giờ đây trở nên đơn giản, không còn bóng bẩy sang chảnh như trước nữa, hắn ta lập tức lộ vẻ kinh ngạc khó tin.

Cố Chân không quen bọn họ, nên chỉ đứng im quan sát.

“Xem ra chuyện học hành không tốt sẽ bị phụ huynh cắt tiền tiêu vặt là thật rồi.” Một tên khác khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như vừa thấy chuyện gì đó buồn cười. “Nhìn xem, còn ôm sách vở nữa kìa. Cố thiếu của chúng ta từ bao giờ chăm học như vậy chứ?”

Cố Chân bình tĩnh nhìn bọn họ, nhanh chóng xác định được đây chính là đám bạn ăn chơi của nguyên chủ. Dù trong nguyên tác không miêu tả chi tiết, nhưng cũng có nhắc sơ qua rằng nguyên chủ thường xuyên cùng đám người này ăn nhậu, chơi bời.

Xem ra chính là bọn họ rồi.

“Chăm chút một chút là được rồi, đừng có suốt ngày chạy vào thư viện chứ.” Một tên khác khoác vai Cố Chân, còn cố tình ghé sát tai cậu nói nhỏ, “Tối nay đến chỗ cũ làm một ly không?”

Cố Chân hoàn toàn không quen biết bọn họ, lập tức lắc đầu từ chối, “Tôi không có thời gian uống rượu.”

Cậu nói nghiêm túc đến mức khiến cả nhóm sững người, sau đó đồng loạt phá lên cười.

“Cố Chân, mày nghiêm túc quá cũng thành trò cười đó.”

“Cười xỉu, cái người từng ngày ngày lê lết trong quán bar lại nói không có thời gian uống rượu?”

“Không phải mày từng bảo dù không lấy được bằng tốt nghiệp cũng không ảnh hưởng đến chuyện thừa kế tài sản sao?”

“Bỗng dưng chăm chỉ học hành, chẳng khác gì biến thành một người khác cả, chẳng hợp với cái danh thiếu gia nhà giàu của mày chút nào.”

Đối mặt với thái độ đùa cợt của bọn họ, Cố Chân vẫn giữ được sự điềm tĩnh.

Nhận thấy Cố Chân không hề cười đùa như trước, tên cầm đầu nhanh chóng thu lại vẻ mặt cợt nhả, ánh mắt trở nên sắc bén hơn.

“Cố Chân, mày nghiêm túc đấy à?”

“Ừ.” Cố Chân gật đầu.

Dạo này Cố Chân vùi đầu vào học hành, có chỗ nào trông giống như đang đùa giỡn đâu chứ?

“Mày điên rồi à? Không lẽ vì theo đuổi Diệp Thành không thành nên bị đả kích?”

Cố Chân: “…”

Rốt cuộc có bao nhiêu người biết chuyện nguyên chủ muốn theo đuổi Diệp Thành vậy?

Làm ầm ĩ thế này, bảo sao sau này lại bị Kỷ Đình Duệ—nam chính công—chơi cho một vố.

Nghĩ đến đây, Cố Chân không khỏi thầm mừng vì mình xuyên qua vào thời điểm vẫn còn cứu vãn được tình hình.

Thế là cậu nghiêm túc giải thích: “Đừng nhắc đến chuyện theo đuổi Diệp Thành nữa, dạo này tôi học hành đã đủ đau đầu lắm rồi.”

“Xem ra đúng là bị đả kích rồi.”

“Không ngờ Cố thiếu nhà ta cũng có ngày thất bại ê chề như vậy.”

“Nhưng vào lúc này chẳng phải càng nên đi uống rượu sao? Mấy ông chưa nghe câu ‘mượn rượu giải sầu’ à? Ở phố Tây Hà mới mở một quán bar, nghe nói nhân viên phục vụ ở đó chất lượng lắm, mày không muốn đến xem thử sao?”

Nếu là nguyên chủ, nghe đến đây chắc đã không kịp chờ mà lao ngay đến quán bar kia rồi. Nhưng Cố Chân thì chẳng có chút hứng thú nào, bèn từ chối thẳng thừng: “Mấy ông cứ đi đi, tôi hôm nay thực sự không rảnh.”

Đám bạn này chơi với nguyên chủ một thời gian dài nên cũng hiểu rõ tính tình cậu ta. Bình thường có thể phóng túng tùy hứng, ăn chơi không thiếu thứ gì, nhưng một khi đã quyết định chuyện gì thì không ai ép được. Nếu cứ làm căng, e là sau này không còn ai mời bọn họ ăn chơi nữa, thậm chí tiền cũng không móc ra cho họ tiêu xài.

Thấy Cố Chân cứng rắn như vậy, bọn họ cũng không ép buộc thêm, chỉ cười cười trêu chọc một chút rồi kéo nhau đi mất.

Cố Chân thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoát được, nhưng ngay lúc đó, trong tầm mắt cậu lại xuất hiện một gương mặt quen quen. Nghĩ ngợi một lúc, cậu mới nhớ ra đó là Đoàn Thanh Lâm —thanh mai trúc mã của Diệp Thành.

Vừa thấy cậu, Đoàn Thanh Lâm  đã bày ra bộ dạng khó chịu, còn buông lời châm chọc: “Giả vờ chăm học làm gì vậy?”

Cố Chân quyết định ngó lơ, không đáp lại.

Thực ra, Đoàn Thanh Lâm  là một người khá thẳng tính, ăn nói có hơi cộc lốc, nhưng cậu ta là người rõ ràng yêu ghét, không phải kiểu âm hiểm hay thích giở trò sau lưng.

Lúc đọc truyện, Cố Chân còn cảm thấy nếu Đoàn Thanh Lâm  biết dùng chút mưu mô thì có khi Diệp Thành đã sớm bị cậu ta lừa về tay rồi. Nhưng cũng chính vì không thích mưu mô, nên Kỷ Đình Duệ mới không xem cậu ta là mối đe dọa.

“Này, anh bị mù à? Không thấy tôi đang nói chuyện với anh sao?”

Đoàn Thanh Lâm  thấy Cố Chân phớt lờ mình, bèn bực bội nói thêm.

Cố Chân thầm nhắc nhở bản thân không được so đo với người này, nhưng vẫn không nhịn được mà phản đòn: “Xin lỗi nhé, tôi với cậu không quen, cậu đang nói chuyện với tôi à?”

“Tôi đến để cảnh cáo anh.” Đoàn Thanh Lâm  không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu đầy cảnh giác. “Đừng tưởng cứ chạy đến thư viện tạo mấy màn ‘tình cờ gặp gỡ’ là có thể thu hút sự chú ý của Diệp Thành.”

“Nếu anh dám làm gì cậu ấy, tôi sẽ không để yên đâu.”

Dù biết người này không phải kẻ xấu, nhưng bị đối xử như vậy vẫn khiến Cố Chân cảm thấy khó chịu. Cậu lập tức đáp trả: “Cậu là bạn trai cậu ấy à? Dựa vào đâu mà quản nhiều thế?”

Đoàn Thanh Lâm  không ngờ cậu lại nói vậy, sững người vài giây mới phản ứng lại: “Cậu ấy là bạn thân của tôi, tôi không có quyền quản chắc?”

Cố Chân thấy hắn có vẻ sốt ruột, nhưng nghĩ đến kế hoạch tránh xa đám nhân vật chính trong nguyên tác, cậu cũng không đôi co với Đoàn Thanh Lâm nữa mà thẳng thắn nói:

“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với Diệp Thành.”

Bây giờ chỉ riêng chuyện học hành thôi cũng đủ khiến cậu phát điên rồi, lấy đâu ra tâm trạng mà yêu đương cơ chứ.

“Bớt lừa tôi đi, rõ ràng anh có ý đồ không trong sáng, còn bám riết muốn mời Diệp Thành ăn cơm.” Đoàn Thanh Lâm hoàn toàn không tin lời cậu.

“Lần đó là tôi thật lòng muốn cảm ơn cậu ấy nên mới mời khách.”

Với lại, cậu có phải là người chủ động hẹn đâu.

Nhưng thấy Đoàn Thanh Lâm vẫn chưa tin, để tránh hậu họa về sau, Cố Chân tiện tay bịa đại một câu:

“Nhìn cậu cứ nhằm vào tôi hoài, thôi thì tôi nói thật vậy.”

“Nói gì?” Đoàn Thanh Lâm lập tức truy hỏi.

“Tôi thích người khác, không phải Diệp Thành.”

“Lý do vớ vẩn này mà anh nghĩ tôi sẽ tin à?”

“Không tin thì thôi, dù sao người tôi thích còn đẹp hơn Diệp Thành nhiều.” Cố Chân thấy thái độ của Đoàn Thanh Lâm dường như có chút dao động, bèn giả vờ nghiêm túc, bổ sung thêm một câu: “Trong mắt tôi, cậu ấy còn xuất sắc hơn Diệp Thành gấp bội.”

Cậu cũng không biết mình diễn có đạt không, chỉ thấy Đoàn Thanh Lâm sau khi nghe câu này thì không tiếp tục truy hỏi nữa.

“Tốt nhất là anh nói thật.”

“Thật đến không thể thật hơn. Cậu nhìn xem dạo này tôi còn hẹn gặp Diệp Thành nữa không?”

Đoàn Thanh Lâm cũng biết mấy ngày nay Cố Chân không hề quấn lấy Diệp Thành, chỉ nghe nói tuần trước hai người tình cờ gặp nhau trong thư viện mà thôi, nên cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Thấy tình hình ổn rồi, Cố Chân lập tức chớp thời cơ: “Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước đây.”

Đoàn Thanh Lâm chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

Cố Chân cũng chẳng muốn dây dưa với hắn làm gì, vội vàng rời đi.

Cậu thuận lợi đến thư viện, như mọi khi mượn sách cần dùng rồi đi về phía góc quen thuộc.

Không ngờ, chỗ ngồi mà cậu hay chọn đã có người chiếm mất.

Mà người đó không ai khác, chính là anh đẹp trai đã từng tặng cậu hai chai trà ô long đào trắng.

Có vẻ anh ấy đã ngồi đây một lúc lâu rồi, đang dán mắt vào laptop, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím như thể đang điều chỉnh một hệ thống nào đó, tập trung đến mức vô cùng cuốn hút.

Cố Chân không định làm phiền, vốn định đổi sang chỗ khác, nhưng các góc yên tĩnh đều đã có người, chưa kể những chỗ khác không hề thoải mái bằng. Nghĩ một lúc, cậu quyết định ngồi xuống đối diện đàn anh.

May là đối phương vẫn đang chăm chú làm việc, không hề để ý đến sự có mặt của cậu.

Thế là Cố Chân cũng chẳng chủ động chào hỏi, lặng lẽ mở sách và laptop của mình ra, tiếp tục đào sâu vào mớ kiến thức máy tính.

Không biết đã bao lâu trôi qua, đột nhiên Cố Chân cảm giác có một ánh mắt đang nhìn mình.

Cậu vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ngay ánh mắt sâu thẳm khó lường của đàn anh đối diện.

Cố Chân giật mình, không biết đối phương đã nhìn mình bao lâu rồi.

“Chào anh.”

Cậu chủ động chào hỏi, giọng nói có phần dè dặt.

“Ừm.” Đối phương nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi tiếp tục: “Cậu không phải sinh viên năm hai à?”

“Phải ạ.”

Cố Chân thành thật gật đầu.

Sau đó, cậu thấy đàn anh giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ vào quyển sách đặt trước mặt cậu, giọng nói vẫn trầm thấp nhưng nhẹ nhàng:

“Vậy sao lại học kiến thức năm nhất?”

Không ngờ đối phương lại hỏi vậy, Cố Chân hơi khựng lại, một lát sau mới nghĩ ra được cách nói để đánh lạc hướng.

“Hồi trước học hành không chăm chỉ, nghỉ hè thì toàn lo chơi, bây giờ quên gần hết rồi.”

Đàn anh nghe cậu nói vậy cũng không vội trả lời mà chỉ im lặng quan sát cậu.

Đôi mắt sâu thẳm kia tuy rất đẹp, nhưng khi nhìn chằm chằm vào người khác lại có áp lực vô hình, khiến Cố Chân không hiểu sao lại hơi chột dạ.

May mắn là sau một hồi, đối phương không truy hỏi nữa mà chỉ nhàn nhạt nói: “Đưa tôi xem ghi chép của cậu.”

Người ta ngồi ngay trước mặt, Cố Chân cũng chẳng tìm được lý do nào để từ chối, đành ngoan ngoãn đưa sổ ghi chép qua.

Đàn anh cầm lấy, lật xem một lượt rồi nhanh chóng kết luận: “Xem ra cậu quên sạch rồi, ngay cả mấy lý thuyết cơ bản cũng không hiểu.”

Cố Chân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “…”

Một đứa học khối xã hội như cậu cũng có dễ dàng gì đâu.

May mà giọng điệu và thái độ của đối phương không có chút ý tứ châm chọc nào, thậm chí còn cầm bút lên, cẩn thận đánh dấu một số điểm quan trọng trong ghi chép của cậu.

“Cậu chưa nắm được trọng điểm.” Giọng đàn anh vẫn trầm thấp dễ nghe, dù không có nhiều cảm xúc nhưng lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu. “Mã lệnh cơ bản rất đơn giản, cậu chỉ cần nhớ mấy công thức này là được.”

Sau khi nhận lại quyển sổ, Cố Chân phát hiện những ghi chú mà đàn anh đánh dấu đều rất gọn gàng, chữ viết đẹp vô cùng.

Đúng là học bá thì chữ cũng không thể nào xấu được.

Quan trọng hơn là tư duy logic của dân tự nhiên đúng là đỉnh thật. Đối phương chỉ đơn giản đánh dấu vài chỗ mà ngay lập tức giúp cậu thông suốt, sắp xếp lại được mạch suy nghĩ, không còn cảm thấy rối rắm như trước nữa.

Hai mắt Cố Chân sáng bừng, niềm vui hiện rõ trên mặt: “Anh đúng là người tốt!”

Kỷ Đình Duệ: “…”

Anh không ngờ lại bị đàn em phát thẻ “người tốt” đột ngột thế này.

Bình Luận (0)
Comment