Nam Phụ! Tỷ Tỷ Sẽ Bảo Vệ Ngươi

Chương 18

uổi tối trăng thanh gió mát, Tuệ An nằm trong bồn nước nhẹ nhàng khép mắt. Lâu rồi cô mới được thoải mái như vậy, không bị ai quấy nhiễu. Đang thiu thiu ngủ thì Tuệ An bỗng bị đánh thức bởi tiếng mở cửa:

- Chị ơi! Chị ơi!

Cả than trần trụi của Tuệ An giật nảy mình, đập mạnh vai vào thành bồn tắm khiến cô đau điếng. Lúc đi tắm cô quên không khóa cửa, xui thay Kiều Nam lại mò vào đúng là rắc rối mà. Cô lấy lại tư thế, giọng nói run run phát ra:

- Hic...Chị...chị đang...TẮM MÀ!

Hai chữ cuối cùng cô cố tình nhấn mạnh và hét thật to. Chả biết còn cái chuyện gì nhục nhã hơn là khỏa thân ở trong cùng một căn phòng với đàn ông chứ (Tác giả: Có nhìn thấy gì đâu mà căng) Ở bên ngoài im hơi lặng tiếng một lúc lâu, trên đầu Kiều Nam lcus đó có một đàn quạ bay qua. Anh lắp bắp:

-Em...thấy....chị..chị để điện thoại...ở ngoài bàn...điện thoại chị kêu...em chỉ muốn đưa cho chị

Tuệ An nặn trán, đúng là cô quá bất cẩn khi vứt điện thoại linh tinh như vậy:

- À! Vậy em cứ để trước cửa phòng tắm cho chị.

Một lúc sau cô nghe thấy tiếng bước chân lớn dần, tiếp đó là giọng nói:

- Em ra ngoài trước đây...chị ngủ ngon!

- Ừ ừ..Đi nhanh...à không...em nhớ đi từ từ - Tuệ An cuống quá mà ăn nói không kịp suy nghĩ

Lại một đàn quạ bay trên đầu nam chính cảu chúng ta:"Dạ"

Sau khi không còn thấy tiếng động tĩnh nào nữa Tuệ An mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nàng đang nhổm dậy mặc quần áo thi tiếng chuông ở đâu đột ngột vang lên khiến cô trượt chân ngã ngửa lại vào bồn, lần này là đập lưng, Tuệ An lẩm bẩm:"Xui quá đi mất". Bức xcs quá, cô bỏ qua công đoạn quần ảo chỉnh tề, vội quấn cái khăn tắm vào nhanh chong mở cửa với lấy cái đồ vật đang phát ra âm thanh:

- A lô! Diệp tiểu thư, cô gọi cho tôi có việc gì vậy

- Hí hí! Sao giọng Lục cô nương lại tức giận thế - Tử Oanh lém lỉnh nói

Tuệ An nhăn mặt như con khỉ, cả người dựa vào tường:

- Cậu có biết cậu vừa gây họa gì không hở?

- Họa gì? Có gì hót hả? Kể...kể mình nghe đi nào - Ai đó không dấu nổi sự hóng hớt

Tuệ An khoanh một tay:

- Miễn đi! Cậu vào việc chính đi.

Ở đầu dây bên kia, Tử Oanh thầm nói xấu bạn mình, sau đó liền vào thẳng vấn đề:

- Tối nay có buổi giao lưu các bang với nhau, ở đó có rất nhiều nhân vật tiếng tăm trong giới hắc đạo mà cậu không biết đó. Tiện thể, hôm nay mình sẽ dẫn cậu đi để làm quen mọi người và còn dạy cậu cách chơi bài nữa chứ.

Nghe đến việc ra ngoài này quả là ý kiến không tồi, Tuệ An cũng rất hứng thú với mấy việc cần tới sự thông minh và cẩn trọng này rất giống cô coi trong phim. Nhưng lại có quá nhiều vấn đề:

- Nhưng tối rồi mình đâu được ra ngoài.

- Xời! Tưởng gì chứ, ba mẹ cậu thì hiền khô, cậu cứu xin đi họp nhóm là được chứ gì. Mình sẽ qua đón cậu, họ sẽ không nghi ngờ đâu, thậm chí cậu đi qua đêm cũng được.

- Nhưng ngày mai...mình...

- Không nhưng nhị gì nữa, mình tới đón cậu ngay đây, liệu mà đi xon phép đi - Lời nói của Tuệ An bị chặn đứng, vừa nói xong Tử Oanh liền tắt điện thoại để tránh có thêm phiền phức.

Tuệ An cắn răng, ngày mai là ngày cô dạy thay cho Hoàng Nam, nếu như không soạn giáo án trước thì dạy bằng niềm tin à (Tác giả: Hớ hớ..Tưởng chị giỏi?) Nhưng thây kệ cũng được, cùng lắm ngày mai cô xin nghỉ ốm, giờ phải làm thế nào chuồn đi được đã. 

Cô kiếm mòn con mắt mới được một cái áo phông đen có hình con hổ to tướng ở đằng sau, kết hợp với cái quần bò rách gối trông vô cùng ngầu. Để cho Kiều Nam không phát hiện, Tuệ An lén lút đi xuống lầu. Công nhận ông bà Lục qáu dễ tính, vừa mới mở lời cô đã được họ đồng ý, có lẽ mối thân tình giữa hai nhà Lục Diệp khá tốt.

Thấy xe Tử Oanh đỗ ngoài của rồi, Tuệ An vội đi tạm đôi vans đen ở ngoài cửa rồi lao đi ngay. Cô không để ý, mọi hành động của cô đã bị một người nhìn thấy:"Đi họp nhóm có cần mặc đồ như vậy không, chị?". Dù nghi ngờ nhưng Kiều Nam vẫn tôn trọng nên không đi theo cô.

Lúc ở trên xe, Tuệ An xuýt nôn mửa vì Tử Oanh phóng xe quá nhanh.

- Này! Đi chậm thôi

- Giờ chúng ta phải đi cứu Ngọc Uyên! - Ánh mắt Tử Oanh nghiêm túc trông vô cùng đáng yêu.

- Hả? - Tuệ An sốc

Tử Oanh liếc mắt qua: - Cứu Ngọc Uyên ra khỏi nhà

Tuệ An: - Yep! Nhưng làm ơn phóng chậm thôi, đừng cậy xe có 200km/ giờ nên làm càn thế chứ

Cô nàng kia bật cười

.............................................................

Đến nhà Ngọc Uyên, Tuệ An không bất ngờ mấy vì hai người đều là tiểu thư nhà giàuu nên biệt thự to là điều dĩ nhiên. Tử Oanh đỗ xe ở chỗ khuất với cả vô cùng tĩnh lặng, cô nàng huých vai Tuệ An:

- Chờ mình ra tín hiệu thì cậu nhớ đánh nhau với những người chạy tới nhé...ngoài mình ra! Ra gốc cậy phía trức núp đi!

- Há? À ừ - Tuệ An lơ tơ mơ đi ra đó theo đúng lời Tử Oanh

Kết quả là cô đứng tới muỗi đốt đầy chân mà chả thấy động tĩnh gì nên liền ngồi bệt xuống, gãi gãi tay. Đúng lúc đó tiếng nói lần lượt vang lên rõ to:

- Đứng! Đứng lại

- Tiểu thư...đừng chạy nữa

Bên cạnh tiếng đó là Tử Oanh với Ngọc Uyên hớt hải chạy qua:"Đánh đánh chúng". Tuệ An nhanh chân đối phó với mấy thanh niên ở trước mặt, cô lúng ta lúng túng. Vì trước mặt có qáu nhiều người lại toàn là cao thủ người to lực lưỡng nên công phu bao năm của Tuệ An cũng khó mà đấu lại. Nào ngờ Ngọc Uyên quay lại đứng cạnh cô:"Có mình đây! Tử Oanh sẽ lấy xe nhanh thôi"

- Ok

Nói rồi hay cô ra quyền như chưa bao giờ được đánh nahu vậy, bọn vệ sĩ có vẻ thấy chủ nhân nên không dám ra tay mạnh, càng khiến cho hai cô xử dễ dàng. 

- Uyên! Em lại muốn trốn đi nữa sao? Anh đã nói việc này quá nguy hiểm đối với cô gái mới mười tám như em.

Một giọng nói đầy nam tính vang lên, Tuệ An còn không biết anh ta đứng đó từ lúc nào. Rõ ràng là quần áo đen vệ sĩ nhưng lại không ra tay. Ngọc Uyên đứng bên cạnh siết chặt lòng bàn tay:

- Tôi muốn đi đâu là quần của tôi! Khởi Minh, có phải anh đang vượt quá thân phận của mình không? Anh ruốt cuộc cũng chỉ là con của giúp việc mà thôi!

Khởi Minh vẫn kiên nhẫn nhìn cô:

- Anh phải bảo vệ em!

Ngọc Uyên hét lên:

- Tôi không cần! Hãy để tôi yên

- Dù em có nói thế nào anh cũng bảo vệ em mười tám năm rồi, anh không thể để em bị thương được - Khởi Minh dùng ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ để nhìn cô.

- Hừ! Nếu để trả ơn cha mẹ tôi thì tôi không cần! Tốt nhất anh cút xa tôi ra! - Ngọc Uyên nhếch môi

Câu nói đó không hề có sự phản hồi lại, Khởi Minh im lặng đến đáng sợ. Đúng lcus đó một chiếc xe lao tới:

- Lên xe đi! Nhanh lên

Tuệ An thấy Ngọc Uyên vẫn đứng bất động liền lôi cô nàng lên xe, không khí vẫn chẳng đỡ hơn tẹo nào.

Sau khi chiếc xe phóng đi mất tăm, một tên áo đen mới đứng dậy hỏi Khởi Minh:

- Có cần đuổi theo

- Không cần! Điều động mọi nội gián ở đó theo dõi tiểu thư

- Dạ - Tên vệ sĩ tuân lệnh của Khởi Minh liền đi ngay. Khởi Minh thực sự muốn người con gái ấy hiểu được tình cảm của anh nhưng sao cô chỉ biết hiểu lầm, chẳng lẽ để được cô yêu lại khó vậy sao? 

Tác giả: Chương này dài bù cho mấy ngày mình không ra! Mấy bạn nhớ cho mình xin ý kiến nhé!
Bình Luận (0)
Comment