Hôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ.
Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên.
Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn.
Tôi ngơ ngác cầm tờ chẩn đoán bước ra khỏi phòng khám thì thấy một cô gái quen thuộc đi vào.
Là mối tình đầu của anh.
"A Nghiên, em lại mất ngủ... Gần đây còn hay gặp ác mộng nữa. Anh có thể nhờ đồng nghiệp kê giúp ít thuốc ngủ không?"
Châu Nghiên khựng lại, mắt đỏ hoe, giọng vừa giận vừa bất lực:
"Em ngủ không được thì gọi cho anh. Đừng tự làm hại sức khỏe của mình như thế, được không?"
Tôi đứng ngay đó, lặng im nghe hết.
Khi chất vấn anh, anh chỉ điềm nhiên đáp:
“Anh chỉ xem cô ấy như một bệnh nhân. Em đừng trẻ con nữa.”
Tôi bật cười, quay lưng đi đăng ký khám với một bác sĩ nam.
01
Cả ngày hôm đó, tôi dọn sạch khu vườn nhỏ sau nhà, nhổ hết rau, trồng lại đầy hoa.
Châu Nghiên là bác sĩ, những lần phẫu thuật dài khiến anh thường xuyên bỏ bữa, rồi sinh ra bệnh dạ dày.
Sau khi kết hôn, tôi biến mảnh vườn từng trồng hoa thành vườn rau – toàn những loại anh thích – chỉ mong nấu cho anh vài bữa cơm lành mạnh, chăm chút cho cái dạ dày ốm yếu ấy.
Nhưng hôm nay, tôi chợt hiểu… có lẽ từ đầu đến cuối, chỉ có mình tôi cố gắng.
May mà, vẫn chưa muộn. Năm sau hoa vẫn sẽ nở.
Chiều về, Châu Nghiên bước vào sân, thấy tôi ngồi lặng giữa vườn hoa.
Anh khựng lại, hàng mày nhíu nhẹ:
“Tiểu Hy… hôm nay em không đến đưa cơm cho anh à? Còn vườn rau sao lại bỏ không trồng nữa?”
Tôi đứng dậy, bình thản đáp:
“Hôm qua anh chẳng nói là không cần sao? Em nghĩ lại, đúng là không cần thật.”
Châu Nghiên nghẹn lời, vừa định nói gì đó thì tôi đã quay người đi.
Tôi biết anh định nói gì – vì những lời như vậy, anh từng nói rất nhiều lần.
Và tôi – chẳng phải lần nào cũng mang cơm đến cho anh đấy sao?
Nhưng lần này, tôi lại thấy buồn thật.
Có lẽ vì… lần này đau quá.
Tối qua, như thường lệ, tôi nấu canh rồi mang cơm tới bệnh viện cho anh. Nhưng trên đường đi, tôi gặp tai nạn.
Tại một ngã tư, khi đèn đỏ bật sáng, một chiếc xe tải bất ngờ mất lái lao thẳng về phía tôi.
Khoảnh khắc ấy, đầu tôi trống rỗng – chỉ còn duy nhất hình bóng của Châu Nghiên hiện lên.
May mà bàn tay kịp thời xoay mạnh vô lăng, trong tích tắc, xe lao lên bãi cỏ, tránh được vụ va chạm.
Ngoài vết xước nhẹ trên trán, tôi không bị gì nghiêm trọng.
Chỉ có điều, nồi canh hầm suốt hai tiếng bị đổ hết, ướt sũng cả người tôi.
Xe cấp cứu đưa tôi vào bệnh viện, khoảnh khắc nhìn thấy Châu Nghiên, tôi mới cảm nhận được đôi chân mình mềm nhũn, gần như không đứng vững.
Tôi nắm chặt tay Châu Nghiên, theo anh vào phòng khám, vừa mở miệng đã không kìm được mà nghẹn ngào.