Anh gầy đi rất nhiều, cả người tiều tụy, cằm lún phún râu, trông như mấy ngày rồi chưa chăm sóc bản thân.
Trước đây, anh luôn chú ý hình tượng, lúc nào cũng chỉn chu, sạch sẽ khi ra ngoài.
Nhìn anh bây giờ, tôi bỗng thấy khó tả trong lòng.
Có chút ngậm ngùi, có chút nuối tiếc.
Nhưng duy nhất không có sự xót xa.
Vì xót xa là biểu hiện của tình yêu.
Khoảnh khắc này, tôi nhận ra một cách rõ ràng – tôi không còn yêu Châu Nghiên nữa.
Thấy tôi im lặng, Châu Nghiên nắm chặt lấy tay tôi, siết rất mạnh, như sợ chỉ cần buông ra là tôi sẽ rời khỏi anh ngay lập tức.
“Tiểu Hy, anh… anh yêu em. Khi em ở bên anh, anh không biết trân trọng. Nhưng đến khi em rời xa, anh mới hiểu anh đã sai đến mức nào. Có thể… đừng ly hôn được không? Lần này, để anh yêu em.”
Câu “Anh yêu em” lần này còn chân thành và nặng nề hơn cả lời thề trong lễ cưới của chúng tôi.
Lúc này, tôi thực sự tin rằng anh yêu tôi.
Nhưng…
Không phải lời xin lỗi nào cũng nhận được một câu “không sao”.
Sự thờ ơ, thiên vị, lạnh nhạt trong quá khứ là những sự thật không thể xóa nhòa.
Đã làm sai, thì phải chấp nhận hậu quả.
Tôi nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của Châu Nghiên đang bấu chặt lấy mình, bình tĩnh nói:
“Châu Nghiên, em cũng không có thuốc hối hận.”
20
Cuối cùng, Châu Nghiên đồng ý ly hôn.
Anh không còn níu kéo, không còn nói những lời muốn giữ tôi lại.
Chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh đến lạ mà nói:
“Vậy… cùng anh ngắm sao lần cuối nhé. Đợi đến khi trời sáng, chúng ta sẽ đi lấy giấy ly hôn.”
Tôi gật đầu, không từ chối.
Chúng tôi ngồi trong công viên dưới nhà, chẳng ai nói gì.
Gần sáng, Châu Nghiên mới khàn giọng, như đang tự thì thầm với chính mình:
“Còn nhớ lúc nhỏ, em hay gọi anh dậy giữa đêm, bắt anh ra sân ngắm sao với em không?”
Anh dường như đắm chìm trong ánh trăng dịu dàng năm ấy.
Nhưng rất nhanh, mặt trời dần xuyên qua tầng mây, những vì sao cũng dần biến mất.
Châu Nghiên ngẩng đầu, giọng anh run rẩy đến mức không thành câu:
“Nhưng bây giờ, sao không còn nữa.”
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt anh.
Rời khỏi cục dân chính, chúng tôi không tạm biệt, mỗi người rẽ đi một hướng.
Từ đó, hoa tặng chính mình, bước qua những cánh hoa để đến với tự do.
[Ngoại truyện]
1.
Cả đời Châu Nghiên luôn tin chắc hai điều.
Một là Lục Hy sẽ mãi mãi yêu anh.
Hai là Yên San là người con gái tốt bụng và thuần khiết.
Nhưng chính hai điều anh tin chắc nhất, sau này đều tát thẳng vào mặt anh.
Ngày Lục Hy đề nghị ly hôn, anh chẳng hề để tâm.