Năm Sau Hoa Vẫn Nở

Chương 3

Gương mặt không trang điểm, khóc lên trông càng khiến người khác xót xa.

Quả nhiên, giọng Châu Nghiên dịu lại:

“Đừng khóc nữa, có anh ở đây rồi.”

Nước mắt tôi bất giác rơi xuống.

Thì ra, anh ấy đâu phải không biết dỗ dành người khác.

Chỉ là không dỗ dành tôi mà thôi.

Lúc này, tôi bỗng hiểu cuốn sách Châu Nghiên đọc lúc nãy là gì.

Một cuốn sách về bệnh tâm lý, và người mắc trầm cảm là Yên San.

Khi tôi thoát khỏi tử thần trong gang tấc, điều anh ấy nghĩ đến là làm sao để Yên San khỏe lại.

02

Châu Nghiên đuổi theo, nắm lấy cổ tay tôi, hơi bất lực giải thích:

“Nếu em giận vì lời anh nói hôm đó, thì anh xin lỗi. Anh không cố ý. Khi đó còn bệnh nhân đang đợi, anh vội quá nên không để ý đến cảm xúc của em…”

Tôi đột ngột ngắt lời anh:

“Bệnh nhân mà anh nói, là Yên San sao?”

Sắc mặt Châu Nghiên thoáng không tự nhiên, có lẽ anh không ngờ tôi biết.

Nhưng rất nhanh, anh lấy lại vẻ bình thản, thẳng thắn thừa nhận.

Trong mắt anh, Yên San không chỉ là mối tình đầu, mà còn là bệnh nhân. Anh là bác sĩ, nên có trách nhiệm với bệnh nhân.

Dù Yên San mắc bệnh tâm lý, chẳng liên quan gì đến một bác sĩ ngoại khoa như anh.

Thế nhưng, chỉ vì một câu của bác sĩ tâm lý rằng:
“Người quen thuộc có thể giúp cô ấy vượt qua dễ dàng hơn.”

Anh lập tức nghiên cứu tâm lý học, chẳng chút do dự.

Châu Nghiên vẫn như thường lệ giải thích:

“Dạo này cô ấy lại không ổn định, nên mới tìm anh. Anh không nói với em vì sợ em nghĩ ngợi lung tung.”

Lần trước tôi nghe câu này là vào sinh nhật mình.

Hôm đó, tôi hoàn thành công việc sớm, kết thúc chuyến công tác, vội vàng đáp chuyến bay gần nhất để về gặp Châu Nghiên.

Tôi ngồi đợi anh ở sân bay.

Nhưng người hứa đến đón tôi lại mãi chẳng thấy đâu.

Tôi nghĩ có lẽ bệnh viện có việc gấp, anh bị giữ lại.

Đến khi trời tối mịt, Châu Nghiên mới gọi điện:

“Có bệnh nhân đột ngột đến tái khám, anh không thể đi với em được.”

Tôi lê đôi chân tê dại vì ngồi lâu, tự mình đến bệnh viện tìm anh.

Khi đó, tôi còn nghĩ, nếu anh không có thời gian bên tôi, vậy thì tôi sẽ ở bên anh, chỉ cần hai người ở cạnh nhau là đủ.

Nhưng khi đến bệnh viện, tôi thấy Yên San đang ngồi trên giường nghỉ của Châu Nghiên, ăn bánh kem và xem phim.

Lúc đó tôi mới hiểu, bệnh nhân mà anh nói, là Yên San.

Yên San thấy tôi, không hề ngạc nhiên, dáng vẻ như chủ nhà mời tôi ngồi xuống.

Thấy tôi đứng yên không động đậy, cô ta cười rạng rỡ hơn:

“A Nghiên đi mua trà sữa cho em rồi, nếu chị tìm anh ấy thì chờ chút nhé.”

Nói xong, cô ta như sực nhớ ra điều gì đó, đưa phần bánh kem đang ăn dở cho tôi.

“Em vừa nghịch điện thoại của A Nghiên, thấy hôm nay là sinh nhật chị. Chắc chị chưa ăn bánh sinh nhật đâu nhỉ?

Cái này A Nghiên mua cho em, còn dư một ít, ngon lắm, chị thử xem.”

Bình Luận (0)
Comment