Lăng Mông mở cửa bước vào taxi. Dưới thao tác với APM 350 của Đan Trúc, Lăng Mông bỗng phát hiện ra trên thế giới này thế mà lại có chuyện còn thú vị hơn cả chơi game*. Hai người mới dính nhau được mấy ngày thì nghỉ hè kéo tới, năm cuối đại học như Đan Trúc sớm đã bị nhà trưởng yêu cầu ra khỏi kí túc xa, còn Lăng Mông thì không về quê không được.
*câu này thâm đó =))Lăng Mông rất nhớ đồ ăn ở quê, cũng nhớ mẹ cậu lắm, duy chỉ không muốn nhớ tới giao thông ở đây thôi. Mỹ đức nhường đường của mấy loại xe cỡ lớn ở Hồ Sóc làm cậu biến thành cua thành tinh, ra đường toàn đi ngang. Thế mà về quê vừa xuống tàu hoả chưa được bao lâu liền xém chút nữa bị xe bus tung phải.
– Mém chút nữa là em bị đụng xe! – Lăng Mông gửi tin nhắn thoại kêu ca với Đan Trúc trên wechat. – Tài xế xe bus ở đây ai cũng tưởng xe bus là xe đua F1 hay sao á!
– Em cẩn thận chút đi. – Đan Trúc hết cách với cậu. – Đi ngoài đường thì đừng dùng di động.
– Em muốn cho anh nhìn thấy nơi em lớn lên mà. – Cứ cách một lúc Lăng Mông lại gửi một bức ảnh qua. – Đây là trường cấp hai của em, đây là trường cấp ba nè, đây là trường tiểu học, còn đây là chỗ hồi nhỏ em hay quậy phá với đám bạn…
Đan Trúc cứ thế tham quan hết đống di tích lịch sử chứng kiến sự trưởng thành của Lăng Mông, mãi đến khi trong ảnh xuất hiện một toà chung cư, nhìn qua có vẻ đã có tuổi rồi.
– Đây là nhà em! – Lăng Mông phấn khích giới thiệu.
– Về nhà nhớ nghỉ ngơi đàng hoàng nhé!
– Em ngửi thấy mùi cơm mẹ em nấu luôn nè!
– Nhà em ở lầu mấy?
– Lầu sáu!
Đan Trúc: … Mũi chó.
Lăng Mông hì hục hì hục kéo hành lý lên lầu sáu. Nghỉ hè được một tuần rồi mới về nhà, quả nhiên vừa bước vào cửa đã bị mẹ Mông quở trách.
– Con trai lớn rồi, thi xong cũng không biết đường về nhà.
Lăng Mông lập tức lôi từng bịch từng bịch quà ra hiếu kính mẹ, dỗ cho mẹ cười đến vui vẻ.
– Đúng là lớn thật rồi, còn biết mua quà cho mẹ nữa.
Lăng Mông không tiện nói đây đều là quà Đan Trúc mua, cậu chỉ phụ trách vận chuyền về nhà thôi. Cậu mập mờ bảo:
– Đây là của bạn con mua, mẹ thích cái nào cứ nói với con, người ta bảo sẽ còn mua nữa cho mẹ.
– Sao bạn con lại tặng quà cho mẹ, bạn gái con hả?
Lăng Mông: ……
Sao mẹ nhạy cảm thế làm gì?!
– Không phải bạn gái thì chắc là bạn trai nhỉ?
Lăng Mông: =口=!!
Mẹ Lăng cũng chỉ nói đùa cho vui thôi nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Lăng Mông lại không cười nổi nữa:
– Mẹ biết con từ nhỏ đến lớn cứ nhìn thấy con gái là lại xấu hổ, nhưng có cần vì thế mà tìm bạn trai không hả?
– Không phải, hai chuyện này không liên quan đến nhau… À không, có liên quan chứ. Con với con gái nói chuyện bình thường thôi đã đỏ mặt thì làm sao nói chuyện yêu đương được. – Lăng Mông tìm cho mình một cái cớ để chuyện mình quen bạn trai nghe có vẻ hợp tình hợp lí tí xíu.
– Nhảm nhí, không phải vì thích người ta nên mới đỏ mặt sao?
– Con… lâu lâu nhìn anh ấy con cũng sẽ đỏ mặt.
Mẹ Mông thấy Lăng Mông đang có xu hướng sẽ vì người ta mà ngay cả mặt mũi cũng không cần. Con nhà mình cứng đầu như thế nào, mẹ ruột nuôi nấng con hai mươi năm như bà không phải không biết. Ngay từ nhỏ Lăng Mông đã có thể vô cùng kiên trì làm một chuyện, người trong nhà càng phản đối, cậu càng kiên trì.
Ngay lập tức, bà ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này:
– Cậu ấy là người ở đâu? Mẹ muốn gặp cậu ấy.
Thấy mẹ có thái độ vô cùng kiên quyết, Lăng Mông đành phải nói với Đan Trúc xem ý anh thế nào. Đan Trúc không nói hai lời, vừa được triệu hồi là ngày hôm sau đã mua vé máy bay bay tới. Dù mới xa nhau mấy ngày đã được gặp ngay, nhưng Lăng Mông vẫn không thấy vui vì quá lo lắng cho anh.
– Lát nữa anh tuyệt đối đừng có nói lung tung đó.
– Nam sinh bọn anh rành nhất là dỗ mẹ vợ vui vẻ đó. – Đan Trúc xoa đầu cậu.
– Mẹ vợ em gái anh! – Lăng Mông cho Đan Trúc ăn cùi chỏ.
– Đừng nói lung tung, bối phận loạn hết rồi kìa.
Đan Trúc bước vào nhà, trước tiên gật đầu chào hỏi tự giới thiệu rồi lại nhìn trái nhìn phải dò xét.
– Dì không có ở nhà ạ?
– Đây chính là mẹ em. – Lăng Mông nghệch mặt ra.
– Đây là dì á? Trẻ như vậy làm anh còn tưởng là chị em kìa. – Đan Trúc ra vẻ giật mình
Lăng Mông: … Diễn cũng giống lắm!
Không ngờ Mẹ Lăng lại dính chiêu này, thái độ mềm mỏng hơn không ít, còn quan tâm anh phong trần mệt mỏi đường dài vất vả.
– Sợ người ta vất vả thì kêu người ta đến làm gì? – Lăng Mông càm ràm.
– Không vất vả ạ, chuyện nên làm ạ.
Mẹ Lăng trừng Lăng Mông một cái:
– Liên quan gì đến con?
Lăng Mông: …
Mẹ nó, con nuôi mới vào cửa ba phút thì đã không còn liên quan đến con ruột nữa?!
Ngoại hình của Đan Trúc làm cộng thêm rất nhiều điểm ấn tượng, đến cả ba Lăng cũng khen anh:
– Nhóc con nhìn được lắm.
– Anh ấy dựa vào mặt kiếm cơm đó ba. – Lăng Mông vội vàng chém thêm.
– Diễn viên? Người mẫu? – Mẹ Lăng ngạc nhiên.
– Dì đừng nghe em ấy nói bậy. Con vừa mới tốt nghiệp, trước đó làm gia sư dạy học qua mạng, sau này nghề chính cũng đang tính sẽ tìm công việc tương tự như thế ạ.
Thì ra streamer game còn có thể định nghĩa như vậy hả? Lăng Mông học hỏi được chiêu mới.
Đan Trúc bỏ ra chút thời gian giải thích cặn kẽ cho hai vị gia trưởng thế nào là streamer. Dù sao trong mắt những người thế hệ trước, streamer game cũng không giống một công việc đàng hoàng. Để càng có sức thuyết phục, đến cả hợp đồng kí với kênh live stream anh cũng mang tới. Lăng Mông cảm thấy nếu có thêm mấy tờ chứng nhận bất động sản thì anh có thể cầu hôn cậu ở đây ngay và luôn.
– Con nói Mông Mông nhà dì cũng đang làm cái này hả?
– Dạ, có điều em ấy cũng chỉ làm nghiệp dư giống con khi trước thôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc học ạ.
– Ba mẹ hay dùng meme của con lắm mà không phải sao. Mấy cái đó chính là được dân mạng chụp lúc con live stream đó. – Lăng Mông bổ sung.
– Con đẹp trai như vậy nên người ta xem live stream của con là đúng rồi, nhưng còn Mông Mông nhà dì thì… thật sự có người xem live stream của nó hả?
– Mẹ tin tưởng con trai của mình chút đi chứ!
– Con trai lớn lên giống bà, sao lại không có ai xem được. – Ba Lăng cũng phê bình bà.
Thấy một nhà ba người tương tác với nhau, Đan Trúc có chút hiểu ra tính cách lạc quan của Lăng Mông từ đâu mà tới.
Mẹ Lăng cầm hợp đồng, nhỏ giọng hỏi cậu:
– Cái này là thật hả? Tiền lương trong này cao như vậy không phải làm giả chứ hả?
– Đương nhiên là thật, streamer đang hot đều có giá đó đó mẹ.
– Vậy còn con?
– … Con của mẹ còn chưa có giá đó đâu.
– Thanh niên có năng lực kinh tế là tốt, có điều chuyện này không thể trở thành điều kiện để bố mẹ xem xét đâu. Nếu mẹ con là loại người thấy tiền liền sáng mắt thì sao còn chưa gả con cho Mã Vân* chứ đúng không?
Lăng Mông: →_→
*Jack Ma, ông chủ của Alibaba. – Mông Mông cũng là người coi nhẹ chuyện tiền bạc đấy ạ. Lúc trước con tặng quà cho em ấy, em ấy liền gửi lì xì trên wechat cho con. Có thể thấy em ấy được chú dì dạy bảo rất tốt ạ.
Lăng Mông: … Nịnh! Nịnh tiếp đi!
Đan – đại đội trưởng đội nịnh Chanh – Trúc mở ra hình thái nịnh Chanh, một nửa thời gian nịnh Lăng Mông, một nửa thời gian nịnh ba mẹ Lăng Mông, lâu lâu lại khiêm tốn giới thiệu bản thân một chút. Sau một hồi trao đổi qua lại, Lăng Mông có mù cũng nhìn ra ba mẹ mình rất hài lòng về Đan Trúc, cơ hồ muốn kéo tay người ta gọi con nuôi luôn rồi.
– Mới sáng ra đã bay đến đây, con có đói bụng không? Đi mua đồ ăn với với dì, về dì nấu cơm cho.
– Mẹ, không phải mẹ bảo không cần mua đồ ăn làm gì, tìm đại quán nào cho ảnh tự giải quyết hả?
– Đồ bên ngoài đâu có sạch sẽ. Đúng rồi, con đi làm cái sofa trong phòng đọc sách thành giường cho mẹ đi.
– Mẹ, không phải mẹ bảo để ảnh tìm đại cái khách sạn nào đó hả? Con đặt phòng xong hết rồi đó.
– Người một nhà với nhau sao lại để người ta ngủ ở khách sạn hả? Con đi làm ngay cho mẹ. Ở nhà mình thuận tiện biết bao, ghế sofa hơi nhỏ chút nhưng vẫn ngủ được mà, đi đi đi đi!
Lăng Mông bị mẹ bắt đi chuẩn bị giường cho Đan Trúc, sau khi làm xong thì phát hiện Đan Trúc đã được kéo vào group chat một nhà ba người của cậu, bây giờ đang gửi cho mẹ cậu đống meme của Lăng Mông mà anh gom góp từ đó đến giờ.
Rõ ràng đã giải quyết xong chuyện đại sự của đời người, đột nhiên lại thấy chán chẳng muốn chết thì phải làm sao? Giống như dự báo thời tiết cảnh báo có bão, cuối cùng bão chuyển hướng, mà lại còn vừa chuyển hướng vừa uốn éo hát: “Bất ngờ chưa? Kích thích chưa?”
Tranh thủ lúc mẹ Lăng đang chuyên tâm tải meme xuống, Đan Trúc lén lút chớp chớp mắt với Lăng Mông đang chán chẳng muốn chết giống như đang bảo: “Thế nào? Nam sinh bọn anh chính là biết cách dỗ mẹ vợ vui vẻ như zậy đó.”
Lăng Mông: Em gái anh! →_→