Nam Sinh Trung Học Tuyệt Vời Nhất

Chương 16

Edit: Upehehe

78.

Thời gian qua lâu rồi, tôi thật sự không nhớ được nhiều.

Nhưng Phùng Bắc thì nhớ một ít. Hắn ngồi kể cho tôi vài chuyện xưa không mấy người biết, miêu tả sống động như thật.

“Năm năm trước à, lúc đó trên thuyền đông lắm, toàn là mấy doanh nhân thành đạt do ba mày mời đến. Mà trong giới làm ngoại thương ở Thượng Hải ấy, chỉ có nhà họ Uyển là danh giá nhất.”

“Đại công tử Uyển đứng giữa chốn đông người mượn rượu tỏ tỉnh với mày, lời lẽ đói khát đồ gớm lắm. Còn mày thì kiêu ngạo coi trời bằng vung, bỏ đi một mạch luôn. Còn tao ở lại đó xem nhà họ Uyển dọn dẹp đám đông cũng vui thú lắm.”

“Mày vừa đi một cái, thằng nhóc con trai út nhà họ Uyển, hình như mới có mười mấy tuổi, xông lên dốc nguyên chai rượu vang đỏ lên đầu thằng cha đại công tử Uyển kia luôn.”

“Tuổi còn nhỏ mà ăn gan hùm, không phải dạng vừa đâu.”

Sau khi nghe xong câu chuyện, công cụ hình người mang tên Phùng Bắc đã hết tác dụng.

Tôi cúp máy, nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt, cười đầy hứng thú.

Không phải dạng vừa thì sao chứ, vẫn bị khoá cửa nhốt ở ngoài đó thôi.

Đã bảo hôm nay không cho đ*t là không cho đ*t.

Uyển Kiêu tuổi trẻ khí huyết dồi dào, thiếu chút nữa đã lau súng cướp cò.

Đến giờ miệng tôi vẫn còn trầy da, đ** t* còn đau, eo cũng mỏi nhừ, mông với đùi trong thì thôi miễn bàn.

Đúng là l*m t*nh hại cái thân.

Tôi lặng lẽ nhớ lại khoảnh khắc trước lúc l*n đ*nh, cùng cảm giác đau nhói và k*ch th*ch khi bị d**ng v*t c*m v**, cổ họng không nhịn được hơi ngứa ngáy.

Uyển Kiêu đang ở ngoài cửa, vẫn đang giả bộ đáng thương xin tha, “Anh Hoắc ơi, anh cho em vào đi mà.”

“Em hứa sẽ không động tay động chân với anh nữa đâu.

79.

Lời này có chó nó mới tin.

Vậy nên có ai tin không?

Tôi nằm trên giường trở mình, cảm giác mệt mỏi bủa vây toàn thân, thuận miệng nói, “Đừng có đứng ăn vạ ngoài cửa nữa, ra ngoài mua ít bao cao su về đi.”

“Trong nhà hết bao rồi…”

Giọng Uyển Kiêu lập tức cực kỳ hưng phấn như chưa từng có, lập tức ngừng cào cửa, giống như một con chó đang vẫy đuổi.

“Dạ, em đi liền đây.”

Má nó, đúng là tuổi trẻ, tràn đầy sức sống thật, cũng thật biết cách làm người ta mê.

Tôi cảm thấy cả người bị l*m t*nh vắt kiệt rồi.

Trước khi ngủ tiện thể mở cửa phòng ra để lát nhóc Uyển Kiêu vào.

Trời bên ngoài dần sẫm tối.

Ngủ cho ngon đã rồi làm gì hẵng làm.

80.

Uyển Kiêu xuống lầu, về nhà mình tìm quần áo. Nửa thân trên cậu để trần, cơ bắp săn chắc, ngực và bụng tỉ lệ hoàn hảo, nửa người dưới mặc quần dài màu đen lúc nãy.

Khuôn mặt ngây thơ trong sáng như ánh mặt trời, nụ cười chân thành, nhưng ánh mắt lại tràn ngập vui sướng khi được thoả mãn chuyện chăn gối.

Áo đồng phục trắng xanh của cậu đã bị Hoắc Dật làm bẩn lúc l*n đ*nh, lần sau giặt sạch phải bắt anh mặc mới được.

Nhất định sẽ rất xinh đẹp.

Cậu về đến nhà, lấy áo thun trắng trên sô pha tròng vào, nhớ lại hôm đó gặp Hoắc Dật ở cửa hàng tiện lợi, hình như anh cũng mặc áo giống vậy.

Hoắc Dật mặc vào thì trông lạnh lùng, xa cách, cự tuyệt người khác cả nghìn dặm, làm dấy lên trong người một loại d*c v*ng chà đạp mơ hồ.

Uyển Kiêu xoa xoa đầu ngón tay một lát, con c*c dưới háng không nhịn được nhô lên thành một túp lều nhỏ.

Khi hoàng hôn buông xuống phía tây, mây ráng chiều tà cũng không gợi tình bằng d*c v*ng.

81.

Uyển Kiêu đi đến cửa hàng tiện lợi ngay cạnh sân bóng rổ của khu dân cư.

Mấy người trước đây từng chơi mấy trận bóng cùng đến chào hỏi cậu, “Nhóc con, sao dạo này không thấy cậu tới chơi bóng?”

Uyển Kiêu lúc này đang ôm hai thùng bao cao su chuẩn bị thanh toán, mặt tỉnh bơ, cười trả lời: “Bận lắm, không có thời gian.”

Người kia ngầm hiểu, trong lòng cảm thán “chậc, chậc”, dùng sức vỗ mạnh vai Uyển Kiêu, “Yêu đương rồi đúng không, cái thằng nhóc này thật là…”

Cậu ta vẫn hơi khó tiếp nhận hai thùng bao cao su trên tay Uyển Kiêu, nhìn mà phát hoảng.

Má nó, giới trẻ bây giờ đáng sợ quá.

Cậu ta nhỏ giọng nhắc nhở Uyển Kiêu, “Cậu nhớ chú ý chút, đừng có làm người ta to bụng đấy —”

Uyển Kiêu với mái tóc rẽ ngôi hơi xoăn ở giữa, nở một nụ cười tươi rói, trông ngây thơ thuần khiết như ánh mặt trời, cậu ngoan ngoãn đáp: “Tôi sẽ cẩn thận.”

Yết hầu cậu khẽ lăn, không thể không nghĩ đến hình ảnh đó.

Nếu có thể làm Hoắc Dật to bụng.

Còn có chuyện tốt như vậy nữa sao?

Bình Luận (0)
Comment