【 Phúc khí cũng lớn đấy 】
Edit: Upehehe
—
8.
Bên kia, Lạc Thượng đang trên máy chạy bộ điều chỉnh lại hơi thở, các đường cơ bắp trên cánh tay lộ ra khi vận động săn chắc mượt mà.
Những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay, cùng với con c*c đang hơi ngẩng cao đầu bên tròn chiếc quần thể thao rộng thùng thình, tạo cho người ta cảm giác phức tạp vô cùng.
Giống như một kẻ có h*m m**n t*nh d*c rất nặng nhưng lại có khuôn mặt của một quân tử chính trực.
Lạc Thượng bước xuống máy chạy bộ, khăn lông thấm mồ hôi tuỳ ý vắt trên vai, thần sắc có chút bồn chồn, gần như là gấp gáp mở điện thoại ra.
Anh Phùng đồng ý kết bạn với mình rồi.
Lạc Thượng tự thấy bản thân mình rất biết kiềm chế, nhưng quả thực y chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp đến vậy, đẹp đến mức khó quên.
Y vô thức nuốt nước bọt, vẻ mặt khó tả.
Đặc biệt là đôi chân kia.
Thích hợp nhất để… xâm phạm trên giường.
9.
Phùng Bắc thao thức cả đêm, nhiều lần mở Wechat, mới tắt đi rồi lại mở lên tiếp. Bản thân mình muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, mắc gì phải chủ động chớ.
Sáng hôm sau, đôi mắt hắn thâm như gấu trúc.
Phùng Bắc vò đầu, không nhịn được mà ấm ức, rất chi là hờn dỗi gửi tin nhắn đi.
Mình đúng là háo sắc mà, chả ra giống ôn gì cả.
Trong đầu chỉ nghĩ đến mỗi câu này, Phùng Bắc mặt mày như sắp lạc vào cõi tiên, nằm trên giường duỗi hai tay hai chân thon dài ra, hành động khiến người khác liên tưởng không ngừng, đôi chân dài vòng eo thon, đến cả đầu ngón chân cũng xinh đẹp.
Thế nhưng tin nhắn WeChat đã gửi qua, cái thằng nhóc Lạc Thượng lạnh lùng này còn chẳng thèm trả lời lấy một chữ.
Đại mỹ nhân Phùng thật sự muốn nghẹn ngào.
10.
Lâm Đường Uyên lúc này gọi điện thoại đến, thần thần bí bí báo cho Phùng Bắc, “Minh tinh nhỏ mày nhìn trúng hình như xảy ra chuyện rồi.”
“?” Phùng Bắc cau mày.
“Ông chủ công ty truyền thông mà cậu ta ký hợp đồng là một tên bóc lột lao động, không biết phát điên gì mà tự nhiên muốn cắt giảm nhân sự, thấy minh tinh nhỏ không kiếm được tiền liền muốn huỷ hợp đồng.”
Lâm Đường Uyên tự thấy mình phân tích thấu đáo, “Ai làm minh tinh mà chẳng thiếu tiền, cậu ta sắp không còn nhà để về nữa rồi, là anh em tao cũng chỉ có thể nhắc mày đến đây thôi.”
“Anh hùng cứu mỹ nhân thì tao hiểu quá mà.”
Phùng Bắc cười tủm tỉm, đã thấy sự đồng cảm mạnh mẽ, tự cho mình là đại anh hùng đi giải cứu thiếu niên sa cơ lỡ vận.
Hắn lập tức nhắn tin hỏi Lạc Thượng bây giờ y đang ở đâu.
Lần này trả lời rất nhanh, “Ở công ty.”
11.
Lâm Đường Uyên quả thực là máy bay yểm trợ tin tức rất nhanh nhạy và hữu dụng.
Thế nhưng khi Phùng Bắc lái chiếc McLaren màu bạc hà đi tìm Lạc Thượng, bỗng hắn nhận ra, cái công ty ngu ngốc đó chẳng phải là chỗ Hoắc Dật “làm thuê” sao.
Tuyệt con mẹ nó vời, Phùng Bắc lập tức liên hệ với tên ông chủ bóc lột đó, chi tiền rất thoáng, “Tôi là Phùng Bắc, muốn bao dưỡng Lạc Thượng trong tay các người, tôi không hiểu quy củ trong giới các người lắm, chứ tự nhiên báo giá đi.”
Ông chủ bóc lột trầm ngâm một lát, rồi giọng điệu lập tức trở nên nịnh hót, có tiền mà không kiếm thì chính là đồ ngu.
Cúp điện thoại xong, lập tức chuyển tiền.
Trước đây lúc chi tiền cho đua xe cũng chưa từng sung sướng như vậy, nụ cười của Phùng Bắc cực kỳ nhả nhớn.
Đụ má, lần đầu được làm kim chủ, sướng vãi!!
12.
Ông chủ bóc lột vẫn theo thủ tục đi hỏi ý kiến của vị Phật lớn trong công ty – đại thiếu gia Hoắc.
Sau khi được cho phép, ông ta lập tức thay đổi vẻ mặt khó ưa lúc trước.
Còn Lạc Thượng – người đã dọn dẹp hành lý xong xuôi, từ bỏ giấc mơ lấn sân showbiz, định quay về thành phố C, thì đang tỏ vẻ hoang mang.
Nhà y đời đời nhập ngũ, vốn tưởng phải cuốn xéo vào quân đội thì bỗng nhiên được ông chủ gọi vào văn phòng.
Bộ mặt dịu dàng tươi cười của ông chủ như một đoá hoa cúc nở rộ, “Lạc Thượng à, cậu coi như có phúc lắm đấy.”
Lúc này ông chủ đang quên màn hình máy tính đang chiếu Chân Hoàn Truyện, đúng lúc phát đến câu thoại gây ám ảnh, “Phúc khí này đưa cho ngươi, ngươi có muốn không?”
Lạc Thượng: “……”