【 l**m tay 】
Edit: Upehehe
—
18.
Phùng Bắc ở Bắc Kinh chỉ có một chỗ ở, vẫn luôn sống theo chủ nghĩa độc thân.
Chưa từng có người yêu cũ nào từng sống chung với hắn.
Những ngày trước đây, Phùng Bắc thà ôm linh kiện xe ngủ trong phòng khách ở bãi đua còn hơn rước ai về nhà ngủ cùng.
Không tại sao cả, cuộc hôn nhân của cha mẹ hắn hỗn loạn và lố bịch đến hoang đường, Phùng Bắc không có hứng trở thành bản sao của họ.
Lâm Đường Uyên nhận xét hắn như một kẻ phiêu bạt trông gió, sẽ không vì ai mà dừng bước.
Phùng Bắc thấy anh ta hơi đánh giá cao mình quá rồi, bản chất hắn tham tiền háo sắc, là kẻ tục tằn bậc nhất luôn đấy chứ.
Chỉ cần ai đó chọc trúng điểm G, hắn sẽ không chút do dự, dùng mọi cách để mà…
Chiếm lấy cho bằng được.
19.
Về tình yêu, Phùng Bắc không hiểu rõ, cũng chẳng muốn nghĩ phức tạp.
Thích thì cua.
Hắn luôn thích tặng những thứ tốt nhất trên đời cho người mình yêu.
Như lần đó Lạc Thượng từ chối đi khách sạn, Phùng Bắc vẫn rất lịch sự đưa y về nhà.
Sau khi nhớ kỹ địa chỉ, hắn nhìn theo bóng lưng Lạc Thượng đi vào căn hộ.
Hắn thích thú quan sát, cảm thấy vẻ ngoài và hành động của Lạc Thượng quá trái ngược giới trẻ bây giờ, khuôn mặt tràn đầy sức sống, nhưng cử chỉ lại cứng nhắc cũ kỹ đến lạ, giống một đứa bé ngoan sống quá mệt mỏi vậy.
Phùng Bắc miết đầu ngón tay mình, cảm giác muốn dạy hư y lại càng thêm mãnh liệt.
20.
Lạc Thượng vốn chỉ là một ngôi sao nhỏ vô danh. Nhưng có Phùng Bắc đứng sau hậu thuẫn, ông chủ bóc lột cũng là người hiểu chuyện, sắp xếp tài nguyên cho y ngay tức khắc.
Các đạo diễn đều rất tinh ý, đã mang vốn cho đoàn, gương mặt lại còn bắt mắt thế này.
Ai cũng có lợi, cớ gì lại không chào đón?
Lạc Thượng thậm chí còn không có quản lý riêng, mỗi khi chạy lịch trình đều tự mình lo toang hết mọi việc.
Phìng Bắc sao có thể bỏ lỡ cơ hội chung chạ vậy được? Hắn rất tự tin, chưa đầy nửa tháng nữa hắn sẽ thu phục được tên tiểu bạch kiểm này.
Nhưng làm kim chủ nào có dễ.
Mới có một ngày mà Phùng Bắc kiệt quệ muốn bỏ ngang.
Sống trong nhung lụa bao nhiêu năm nay, ngay cả trên bãi đua xe cũng không mệt thế này, hắn vội gọi điện nhờ người chuyên nghiệp đến chăm sóc Lạc Thượng.
Lúc này, hai người đang ngồi trong xe bảo mẫu, Phùng Bắc ngồi cạnh Lạc Thượng tủi thân oán than, tiện thế cố ý dùng chân dài cọ cọ vào người y.
Phùng Bắc than khổ với Lạc Thượng, “Chạy tới chạy lui mệt quá à, anh lái xe muốn ói tới nơi luôn.”
Tay lại không an phận, như có như không chạm vào cánh tay Lạc Thượng.
Lạc Thượng ngồi đó như một vị hoà thượng điển trai, ngoài mặt thanh tâm quả dục, thực tế tai đã đỏ bừng, ánh mắt nhìn Phùng Bắc ngoài sự kìm nén ra còn có đ*ng t*nh.
21.
Khi Phùng Bắc uống nước, cổ họng yếu ớt lộ ra, yết hầu lăn lên trượt xuống, vài giọt nước rơi xuống đôi môi đỏ hồng, thật thích hợp để cắn một cái.
Ánh mắt Lạc Thượng cố gắng kìm nén, giấu đi con c*c cứng ngắc dưới háng, thay đổi tư thế, vẻ mặt nghiêm túc thờ ơ.
Nhưng y vẫn không nhịn được mà đưa tay ra, đầu ngón tay thô ráp do trước đây thường xuyên cầm súng.
Giờ đây nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên khoé môi Phùng Bắc.
Làn da Phùng Bắc rất mỏng manh, dù không dùng bao nhiêu lực nhưng vẫn lập tức để lại một vệt hồng.
Đẹp thật.
Lạc Thượng tự lẩm bẩm trong lòng.
Phùng Bắc sửng sờ một lát, thầm hít một hơi.
Làm gì dùng sức dữ vậy, đau quá.
22.
Đáng lý là hai người nên ai về nhà tìm mẹ người ấy.
Phùng Bắc vẫn không hiểu sao thằng nhóc tiểu bạch kiểm Lạc Thượng này lại có sức mạnh lớn như vậy.
……
Không đúng, rất không đúng.
Thế là hắn nhất quyết đòi đến nhà Lạc Thượng xem thử.
Lạc Thượng chịu thua trước sự quấy phá của Phùng Bắc, y im lặng không nói gì, Phùng Bắc vừa định lớn tiếng nháo nhào, y lập tức dùng tay bịt cái miệng ồn ào của hắn.
Lòng bàn tay phủ lên đôi môi hơi cong của Phùng Bắc, hơi ấm lan toả, đầu lửa ướt át trơ trẽn đưa ra l**m láp lòng bàn tay nhạy cảm.
Bị cảm giác ngứa ngáy xâm chiếm, Lạc Thượng buông tay ra, nhưng lại bị Phùng Bắc ôm chầm lấy, gương mặt mềm mại điển trai ấy cười rộ lên làm tim đập nhanh.
“Lạc Thượng ơi.”
“Em thật sự không muốn thử với anh sao?”