Ta không muốn tiến cung.
Ta biết rõ Thái phi có ý tứ gì, bà chỉ muốn tân đế lấy ta mà thôi.
Khi tiên hoàng còn tại thế, Thái phi rất được sủng ái, ăn mặc đều là thứ tốt nhất. Dù có là thứ mới lạ đến đâu, chỉ cần là bà ấy thích thì sẽ không bao giờ rơi vào tay người khác. Tuy nhiên, tất cả những thứ này đều là do tiên đế hoang dâm vô độ, bỏ bê triều chính mà có.
Thái phi sinh được một hoàng tử, hắn ta lợi dụng thời điểm hỗn loạn sau cái chết của tiên đế để tạo phản, bị tân đế chặt đầu ở Huyền Vũ môn.
Thái phi Chu thị sinh ra trong một gia tộc hiển hách tại Kinh đô. Bách tính đồn rằng: “Chu thị nếu không có thừa tướng thì nhất định sẽ có phi vị”.
Chỉ là đến thời của vị Thái phi này, do tạo phản thất bại nên Chu thị buộc phải rút lui khỏi triều chính. Thái phi hiểu rõ đạo lý “để cho rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt” (Giữ được cái gốc, phần căn bản, thì mọi việc sẽ tốt). Bà ta xin đi canh giữ lăng mộ của cố hoàng đế, không cần bất kỳ kẻ hầu người hạ nào, chỉ đưa ra một yêu cầu, đó là Kim Lăng Chu thị phải gửi tới một nữ nhi cùng bà canh giữ lăng mộ.
Kim Lăng Chu gia không so được với Chu gia tại Kinh thành, hai nhà đã phân ra mấy trăm năm. Kim Lăng Chu gia luôn ở phía nam, sống một cuộc sống tự do và nhàn tản. Dù không giàu có và quyền quý bằng Chu gia ở kinh đô, nhưng cả gia tộc vẫn luôn hài lòng với cuộc sống thảnh thơi như vậy.
Vì thế, khi ý chỉ của Thái phi truyền đến Kim Lăng, mẫu thân đã khóc nức nở mang ta đến gặp tổ phụ.
Tổ phụ nói với ta rằng: "Nhược Nhược là đứa trẻ thông minh nhất trong đám tiểu bối. Ông có lỗi với Nhược Nhược, ông không thể bảo vệ được cho con."
Lúc đó ta cái hiểu cái không, tất cả mọi buồn phiền đều đến từ việc sắp phải xa gia đình.
Tổ phụ cuối cùng nói với ta rằng toàn bộ Chu gia ở Kim Lăng đều có lỗi với Nhược Nhược, Nhược Nhược muốn làm gì thì làm nấy, tổ phụ vô dụng không thể giúp Nhược Nhược thoát ra ngoài, Nhược Nhược phải nhớ kỹ, sau này Kim Lăng Chu gia là vinh hay nhục đều là số mệnh, không liên quan gì đến Nhược Nhược.
Năm đó ta mới chín tuổi, ngoài học được từ mẫu hậu tài đánh đàn và theo phụ thân học chữ, ta luôn thích chạy ra ngoài thả diều với ca ca và bí mật cùng muội muội dùng trộm phấn trang điểm của mẫu thân.
Năm chín tuổi ấy biệt ly, ta và họ đã sáu năm không gặp lại.
Thái phi đối xử với ta rất tử tế, dạy dỗ ta nhiều điều. Ngoài thơ ca và lễ nghĩa, Thái phi còn dạy ta cách một nữ tử đi đứng, nói chuyện và cách làm lay động lòng người.
Ý tứ của Thái phi rất rõ ràng, bà cũng không bao giờ giấu ta mục đích của mình. Ngày qua ngày bà đều nói với ta rằng nếu phụ thân và ca ca ta có thể bước vào tiền đường thì sẽ phong quang vô hạn tới mức nào, và nếu ta có thể làm hài lòng tân đế thì cuộc sống của ta sẽ khiến cho bao người ghen tị đỏ mắt.
Mấy ngày này, Thái phi dạy dỗ ta càng ngày càng thường xuyên, ta biết rốt cục ngày này đã đến.
Tân đế lên ngôi năm thứ sáu, ta cùng Thái phi tiến cung.
Năm đó ta mười lăm tuổi.
Thái phi nói, tân đế khi đó hai mươi mốt tuổi.
Tên hắn là Triệu Kỳ, năm mười lăm tuổi thống lĩnh thiên hạ.
Năm ấy xã hội biến động, biên giới loạn lạc, nhân dân rất bất mãn. Hắn bắt tay vào cải cách, gửi những thân tín của mình đến biên cương...
Tại vị năm thứ năm, hắn đã đưa đất nước trở lại thời hoàng kim như thập kỉ trước.
Thái phi chọn thời điểm vào năm thứ 6 tân đế đăng cơ để hồi cung, trong ngoài không có vấn đề gì lớn, hậu cung cũng chưa có người. Tính toán của Thái phi rất tốt.
A đúng rồi, sinh mẫu của hoàng đế, cựu hoàng hậu và hiện tại là thái hậu, cũng ở trong hậu cung.
Lúc hoàng đế đón Thái phi tiến cung, ta luôn cúi thấp đầu.
Cuối cùng khi hắn rời đi, ta lén ngẩng đầu nhìn lên.
“Trông thật đẹp” ta nghĩ thầm.