Triệu Kỳ đưa ta đi ngắm núi và biển ở phía đông. Chúng thật rộng lớn và hùng vĩ, hắn không nói sai chút nào.
Hắn còn đưa ta đi xem cây cối ở Tây Bắc. Đến nơi ta mới hiểu cây cối có ý nghĩa gì với người nơi đây.
Đương nhiên, ta cũng dẫn Triệu Kỳ đến Kim Lăng.
Đi đến sườn đồi yêu thích của ta khi còn nhỏ, đến nơi ta từng đọc sách.
Nhị ca luôn không hài lòng với bộ dáng của Triệu Kỳ, một bên không hài lòng một bên lại cảm thấy Triệu Kỳ khí tức rất mạnh nên cũng không nói được gì.
Trong khi Triệu Kỳ cùng ta xem cái này cái kia thì vẫn liên tục trao đổi thư từ với Cung điện hạ.
Ta hỏi hắn: “Triệu Kỳ, chàng có thấy như thế này nhàm chán không?”
Triệu Kỳ ôm lấy ta, lay lay ta nói: "Chỉ cần có thứ cần theo đuổi, cuộc sống sẽ không nhàm chán."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Vậy hiện tại thứ chàng theo đuổi là Nhược Nhược sao?”
Triệu Kỳ nhìn ta cười nhẹ: "Không có Nhược Nhược vậy thì không phải cuộc sống."
Hắn còn nói hắn đưa ta đi ngắm núi, ngắm biển, ngắm cây. Hắn một câu cũng không lừa dối ta nên ta cũng không thể lừa dối hắn.
Ta gật gật đầu nói: "Được."