Nam Tấn Thất Hoàng Tử

Chương 37


Sau cụ thể xảy ra cái gì, không ai biết, đương sự cũng không nói, chỉ biết là lúc Tình tỷ tỷ quay lại mời hai vị công chúa dùng bữa thấy được một màn vô cùng quỷ dị.

Cách Ca quỳ dưới đất giống cái tiểu cún ngoan ngoãn cấp hai vị công chúa đấm chân, bên cạnh Tam công chúa không biết từ khi nào nhiều thêm một cái nhuyễn tháp, Trưởng công chúa thư thư phục phục nằm trên đó hưởng thụ Cách Ca hầu hạ.

Nếu không nhìn mấy vết bầm tím mới trên người Cách Ca, không nhìn hai mắt đẫm lệ, không nhìn y phục bẩn hề hề ướt đẫm kia, chỉ bằng nàng hỏi han ân cần, ăn nói khép nép, không biết xấu hổ lấy lòng kia, thực nhìn không ra đó là một cái đường đường chính chính hoàng tử, nhưng thật ra rất giống nhân tra có người bên ngoài bị lão bà phát hiện bắt quỳ chà xát y bản!
Tình nhi nhìn hai vị công chúa trò chuyện với nhau thật vui, nhìn lại Cách Ca quỳ gối một bên ra sức đấm chân, đại thán, quả thực vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Xem ra có cơ hội phải nhờ hai vị công chúa chỉ điểm một phen, nói không chừng lần sau dụ dỗ tiểu thất múa thoát y vũ sẽ dễ dàng hơn đi?
Lúc này Cách Ca một chút cũng không biết nàng sắp lâm vào cuộc sống cực kì bi thảm.

Liên tục mấy ngày, Cách Ca đều cường ngạnh đem Thanh Vũ ở lại hoàng tử phủ, một chút cũng không để ý mỗi ngày bị nàng cùng Tam công chúa khi dễ.

Nhìn gương mặt bầm tím của Cách Ca, Thanh Vũ tựa hồ hiểu được cái gì, trong lòng thở dài một hơi, bọn họ cuối cùng vẫn là đi lên con đường kia, hoàng gia thật sự không có thân tình sao?
Tiểu thất ngươi cố ý chịu đựng chúng ta khi dễ, cố ý hống chúng ta vui vẻ, chính là không muốn chúng ta lo lắng phải không?
Ngày gần đây binh mã trong thành ngầm dị động, hữu tâm nhân đều đoán được sẽ phát sinh cái gì, còn có một số người bị dục vọng che mờ hai mắt, hãm càng ngày càng sâu, chung quy không thể quay đầu.

Tối nay minh nguyệt xa xa trên cao kia đặc biệt toả sáng, lẳng lặng nhìn hoàng thành trong đêm tối, nhìn giết chóc giấu trong bóng tối, nhìn những người trong một đêm này mà thay đổi vận mệnh.

Cửa cung trời vừa tối đã bị đóng, trừ khi là tình báo quân sự khẩn cấp biên quan hoặc là thánh chỉ của Hoàng thượng, nếu không vô luận phát sinh sự tình gì, ban đêm cửa cung là không cho phép mở ra.

Đêm nay đến phiên Lưu Đại Cẩu hắn cùng vài cái huynh đệ làm nhiệm vụ, chính là đứng một bên cửa cung, tùy thời chú ý tình huống trong đêm, lúc có trọng đại sự tình cần mở cửa, liền là vài người bọn họ phụ trách mở cửa cung, rất đơn giản, tuần tra ban đêm cái gì là chức trách của Vũ Lâm vệ, không liên quan đến Thủ vệ binh bọn họ.

Đại Cẩu làm công việc này đã muốn mười năm, cho tới bây giờ không có gặp qua đại sự gì, nhiệm vụ cũng chỉ là đuổi muỗi cùng huynh đệ nói chuyện phiếm, chờ đợi hừng đông thay ca về nhà ngủ.

Thủ vệ binh sống không phiền lụy, nhưng là tiền lương ít, Đại Cẩu làm nhiều năm như vậy cộng với trong nhà có một chút tiền để dành của phụ mẫu, rốt cuộc tháng trước mới đem thanh mai trúc mã Tiểu Thúy thú về nhà được.

Vừa nghĩ đến thể trọng muốn ba trăm cân của Tiểu Thúy, xương sống thắt lưng của Đại Cẩu liền đau nhức, bất quá nhìn siêu đại mông của Tiểu Thúy, Đại Cẩu nhịn.

Mông to dễ sinh con, vì hài tử, cho dù huynh đệ có cười nhạo lão bà hắn như thế nào, hắn đều nhịn, chỉ cần có thể nhìn đến hài tử lớn lên khoẻ mạnh, toàn bộ khổ sở mệt mỏi này có là cái gì.


Xuyên qua khe hở nơi cửa cung có thể thấy được vầng trăng tròn toả sáng trên bầu trời, thấy ánh trăng kia, Đại Cẩu nghĩ đến hài tử trắng noãn mềm mềm của hắn cùng Tiểu Thuý, trong lòng liền ấm áp.

Cộp cộp, trong bóng đêm hướng bên ngoài cung truyền đến tiếng vó ngựa, Đại Cẩu mở to hai mắt nhìn những thân ảnh dần xuất hiện trong bóng đêm kia, bản năng nhận ra dị thường, vừa mở lớn miệng chuẩn bị cảnh báo, trước mắt hiện lên ánh đao sáng loáng, sau đó chính là một mảnh hắc ám, cái gì cũng không còn biết.

Cửa cung từ bên trong bị người lặng lẽ mở ra, đám người ngoài cung đâu vào đấy rất nhanh tiến vào, đợi khi đám người vào hết, cửa cung lại bị đóng kín, cùng ngày xưa không khác.

Không có người phát hiện đêm nay cửa cung bị mở quá, cũng không có người chú ý đến một góc bên kia, tiểu binh mắt mở to chết không nhắm mắt.

Ở đêm khuya yên tĩnh, trong hoàng cung truyền đến một tiếng hét cùng âm thanh đao kiếm va chạm chém giết, tần phi ở hậu cung bừng tỉnh, cung nữ thái giám trốn trong góc vụng trộm khóc, tiếng chém giết càng ngày càng gần, càng ngày càng nhiều, chậm rãi lan đến gần Tấn Dương cung của Hoàng thượng.

Trong Ngự thư phòng, Hoàng thượng im lặng ngồi trên long ỷ chậm rãi uống trà, không chút nào để ý phía xa xa tùy ý có thể thấy được tiếng la hét thất thanh cùng ánh lửa ngập trời.

Trong phòng, phía dưới Hoàng thượng, một vị trung niên đạo sĩ ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.

Mà Tần công công lúc này sợ hãi ghé vào trên cửa, xuyên thấu qua khe hở hướng bên ngoài nhìn, thập phần lo lắng, sợ loạn quân sẽ xông tới.

"Điều không muốn đến cũng đã đến, một đám tiểu sửu nhảy nhót, chính là đáng tiếc hoàng tử của trẫm ~" Hoàng thượng buông chén trà, nhìn đại môn đóng chặt, ánh mắt tựa hồ thấy được Thái tử mặc khôi giáp hướng xa xa, vừa thán vừa nói.

Bên ngoài, Thái tử mặc vũ trang chỉ huy thủ hạ bao vây Tấn Dương cung, cung nữ thái giám lui ở một bên nơm nớp lo sợ, tiếng khóc ai oán vang lên.

Thái tử tâm tình phi thường khẩn trương, tuy rằng đêm nay hết thảy thuận lợi, nhưng là trong lòng tổng cảm thấy bất an, nhưng hiện tại đã không còn đường lui, chỉ có thể liều lĩnh đi tiếp, dù có chết cũng phải tiếp tục.

"Phụ hoàng, người già rồi, nên thoái vị, nhi thần nhất định hoàn thành nguyện vọng của người, làm cho Nam Tấn ngày càng cường đại!" Thái tử hướng đại môn Tấn Dương cung hô, nhưng bên trong nửa ngày không có người trả lời, phất tay, ý bảo thủ hạ tấn công.

Lý Thác hướng Thái tử gật đầu tuân lệnh, sau đó dẫn dắt thủ hạ đá văng đại môn Tấn Dương cung, trực tiếp vọt vào.

Một lát sau, thủ hạ báo lại Hoàng thượng đã bị bắt.


Thái tử mừng rỡ, lúc này lại có một tên thị vệ chạy lại hướng Thái tử báo cáo: "Khởi bẩm Thái tử, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử tiến cung diện thánh, đã muốn đến bên ngoài cửa cung."
"Như thế nào không thấy Thất hoàng tử?" Thái tử đột nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt, tuy rằng đám người lão nhị kia dựa theo kế hoạch đã bị lừa đến đây, nhưng vì cái gì lại không có lão thất?
"Thuộc hạ không rõ, Thất hoàng tử phủ đêm nay hết thảy như thường, không có động tĩnh gì." Thủ hạ trả lời.

Quên đi, một mình hắn cũng không làm lay động được gì, đêm nay tính hắn vận khí tốt, ngày mai lại thu thập là được rồi.

"Đến rồi thì tốt, hết thảy dựa theo kế hoạch mà làm.

Đi, đi gặp các hoàng đệ của bản cung, tiễn đưa bọn hắn!" Thái tử nghênh ngang mang theo thị vệ rời đi Tấn Dương cung, trước khi đi còn không quên quay đầu lại nhìn, phân phó thủ hạ: "Thiêu đi, thiêu cháy hết thảy người, để bọn họ xuống dưới đó hầu hạ phụ hoàng."
Tia điên cuồng loé lên trong ánh mắt làm thị vệ sợ tới mức lui về phía sau hai bước.

Thái tử ở lúc Tấn Dương cung chìm trong đại hoả rời đi, đại hoả rừng rực phía sau mang theo tiếng la hét thảm thiết của rất nhiều cung nhân, bóng dáng Thái tử theo phụ trợ của ánh lửa giống như ác ma trở về từ địa ngục.

Ngoài cửa cung, Nhị hoàng tử cùng ba vị hoàng tử cưỡi ngựa dừng lại ở đó, lẳng lặng nhìn cửa cung đóng chặt.

Nhị hoàng tử từ trong lòng lấy ra thánh chỉ giơ lên cao, hướng cửa cung hô lớn: "Chúng ta là phụng chỉ tiến cung, còn không mau mở cửa!"
Thật lâu sau, vang lên tiếng kẽo kẹt, cửa cung hơi hơi mở ra, chờ bốn vị hoàng tử tiến vào xong, thật nhanh đóng lại.

Nhị hoàng tử vừa tiến đến, đối mặt không phải thái giám phụ hoàng phái tới nghênh đón, mà là một đám thị vệ hung ác đao thương tướng hướng, trên tường cung tiễn thủ đã kéo cung tên nhắm hướng bọn họ.

Một tiếng cười hoang dại vang lên, thị vệ tự động tách ra một con đường, Thái tử nghênh ngang tiêu sái tiến vào, thương hại nhìn đám người Nhị hoàng tử bị vây quanh.

"Hoàng huynh đây là ý gì?" Nhị hoàng tử toạ kỵ lập tức trầm giọng hỏi, không thấy ý kinh hoảng.

Ba vị hoàng tử còn lại bị trận thế này làm hoảng sợ, hoang mang rối loạn tránh ở phía sau lão nhị.


Thái tử thấy bọn họ sợ tới mức mém tiểu trong quần, ý cười trên mặt càng đậm, trang mô tác dạng nói: "Nga ~ Quên nói cho các hoàng đệ biết, bản cung...!À không, là trẫm, trẫm hiện tại là Nam Tấn tân hoàng, các ngươi còn không mau cút xuống bái kiến trẫm, trẫm còn có thể nhân từ mà tha mạng cho các ngươi! Ha ha ha ~~~"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, phụ hoàng đâu?" Lão lục lớn tiếng chất vấn.

"Phụ hoàng? Ha ha ha, phụ hoàng ~" Thái tử cười nghiêng ngả, thật lâu sau tươi cười trên mặt đột nhiên biến mất, âm u nhìn lão lục nói: "Nếu lục đệ muốn biết như vậy, trẫm rất nhanh liền đưa ngươi đi xuống gặp cái lão bất tử kia."
"Ngươi!"
Lão tứ cùng lão ngũ nghe vậy sắc mặt đại biến, không dám tin nhìn Thái tử.

Duy độc lão nhị như trước mặt không đổi sắc, giống như không có nghe thấy.

Thái tử ghét nhất bộ dáng tự cho là đúng của lão nhị, nhìn hắn lúc này lại càng làm cho Thái tử lửa giận càng lớn, lớn tiếng nói: "Chỉ cần vài cái các ngươi lăn xuống, chui qua phía dưới trẫm, trẫm tạm tha các ngươi không chết! Còn không mau cút xuống!"
Nhị hoàng tử nhìn Thái tử điên cuồng mà nở nụ cười, đám người lão tứ lão ngũ lão lục cũng cười, biểu tình sợ hãi vừa rồi kia biến mất vô tung vô ảnh, thật giống như chưa từng xuất hiện.

Thái tử thấy thế tâm trầm xuống, hổn hển quát: "Giết! Giết bốn tên đó cho trẫm!"
Nhưng là chung quanh một mảnh im lặng, bọn thị vệ giống như không có nghe thấy, không có động tĩnh gì.

"Các ngươi có nghe thấy hay không? Giết bọn họ cho bản cung, bằng không bản cung sẽ giết các ngươi!" Thái tử liều mạng lấy chân đạp thị vệ bên người, nhưng là bọn thị vệ như trước bất động, Thái tử tức giận tự mình đoạt lấy binh khí của một tên thị vệ, hướng Nhị hoàng tử vung đao lên.

Phập ~
Trong bóng đêm một mũi tên bay đến cắm trước chân Thái tử.

Phập phập phập ~~
Những mũi tên liên tiếp bay đến, cắm phía trước người Thái tử, rất nhanh làm thành một vòng bảo hộ bằng tên giữa Thái tử và Nhị hoàng tử.

Thái tử bị mũi tên thình lình xuất hiện ngay chân doạ ra một thân mồ hôi lạnh, chỉ còn kém một chút, vừa rồi nếu hắn bước lên phía trước thêm một chút, hiện tại liền thành tổ ong vò vẽ.

Hai tay Thái tử run run không ngừng, vũ khí rớt xuống, đặt mông ngồi dưới đất, quần không biết ướt từ khi nào.

Lão tứ lão ngũ nhìn Thái tử sợ tiểu ra quần cười ha ha.

"Vì cái gì? Vì cái gì? Trẫm là thiên tử, các ngươi còn không mau giết bọn họ cho trẫm, các ngươi muốn tạo phản sao?" Thái tử ngồi dưới đất điên cuồng hướng thị vệ chung quanh quát.


Lão nhị nhìn Thái tử lâm vào trong điên cuồng chậm rãi nói: "Ngươi tạo phản!"
Thái tử lảo đảo đứng lên, nghiêng ngả nhìn người chung quanh, nở nụ cười, chính là kia cười nói không ra lời quỷ dị.

"Trẫm sẽ không thua, Lý Chấn Viễn đã muốn mang binh vây quanh hoàng cung, trẫm biết các ngươi sẽ không thúc thủ chịu trói, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, các ngươi đều phải chết!"
Lão nhị cả người chấn động, hồn nhiên không nghĩ tới Thái tử còn có chiêu này, khẩn trương nhìn về phía Thái tử, tựa hồ muốn xác nhận một chút, nhưng thấy Thái tử quỷ dị tươi cười, cảm thấy lạnh người, trúng kế!
"Thái tử điện hạ, ngài không có cơ hội!"
Xa xa trong bóng đêm truyền đến một tiếng than nhẹ, không biết từ khi nào cửa cung đã bị lặng lẽ mở ra, Thất hoàng tử cưỡi bạch mã từ trong bóng đêm đi ra, bên cạnh đi theo một người trẻ tuổi cưỡi hắc mã.

Thái tử mở to hai mắt thấy rõ khuôn mặt của người trẻ tuổi kia, tươi cười cứng lại trên mặt.

Người trẻ tuổi kia chính là tam nhi tử của Lý tướng quân - Lý Chấn Viễn.

Nguyên lai, các ngươi là một phe!
- ---****----
Tác giả: Một ngày nào đó trên phố xá náo nhiệt ở hoàng thành, một cái khất cái tóc tai bù xù cả người bẩn hề hề quỳ rạp hướng chung quanh xin ăn, xem bộ dáng tên khất cái hình như là người tàn tật a! Dân chúng thấy thế động tâm thương cảm, đều đem ít tiền lẻ cho tên khất cái.

Nhưng khất cái cũng không nhìn đến tiền trong bát, chính là hô to: "Van cầu người hảo tâm cho cái bánh bao, bánh bao củ cải của lão Vương ở góc đường, không cần thịt băm, không cần cải trắng, chỉ cần củ cải!"
Dân chúng sửng sốt, nhưng khất cái vẫn hô, cuối cùng có người hảo tâm nhìn không được, đem bánh bao củ cải mà mình vừa mua chỗ lão Vương đưa cho khất cái.

Khất cái ăn một ngụm, nhất thời giận dữ, ném bánh bao xuống, nhảy dựng lên nắm lấy người vừa rồi hảo tâm vừa đánh vừa bất mãn quát: "Ni mã, có biết bản cung là Thái tử hay không, tin bản cung để hạ nhân đánh chết ngươi hay không? Đừng cho là ta không biết bánh này căn bản không phải của lão Vương, bánh bao cũng làm giả, không muốn sống nữa sao? Bản cung vô cùng ghét đồ giả!"
Dân chúng vốn sinh khí tên khất cái chết tiệt giả tàn tật lừa cảm tình, còn đánh người tốt, nhưng nghe thấy lời của tên khất cái sau, đều giận dữ, tiến lên đánh hắn cùng người hảo tâm đưa bánh bao kia.

Ở trong tiếng la hét của quần chúng, tiểu phiến bán bánh bao lão Vương giả vụng trộm trốn, độc còn lại người tốt bị lừa đáng thương kia.

Ed: ta cũng chả hiểu j cả, chắc là viễn cảnh sau này của Thái tử.

Surprise! Ta đăng chương mới nhanh chưa nè! Được bữa rảnh rỗi edit nguyên chương trong một ngày.

Mà rảnh j đâu, mai thi rồi mà chưa chịu học thôi.

????

Bình Luận (0)
Comment