Đêm, miếu sơn thần cũ nát, mây đen che khuất ánh trăng, là thời cơ tốt để yêu đương vụng trộm.
Trong miếu, hạ nhân của hoàng tử phủ đang cẩn thận chuẩn bị vãn thiện*, ánh lửa trại bên ngoài chiếu rọi những bóng người vội vàng bận rộn, đám thị vệ tận chức tận trách phân bố ở bốn phía sơn thần miếu, thay phiên nhau ban đêm tuần tra cảnh giác nguy hiểm.
* Bữa tối.
Cách Ca thí điên thí điên đi theo phía sau Tình tỷ tỷ chạy đông chạy tây, thỉnh thoảng vụng trộm ăn đậu hủ của Tình tỷ tỷ, Mạc Vân Ngôn cách đó không xa thấy thế âm thầm cắn răng, tuy rằng đêm nay nàng thành công cọ đến một chút đồ ăn nóng hổi, nhưng này vẫn như cũ không thay đổi được nàng đối tiểu bạch kiểm kia căm hận, nhìn mỹ nhân bị người khi dễ, lòng của nàng đều nát!
Thanh Vũ không biết tránh ở góc nào vụng trộm nhìn bản nữ nữ yêu đồ kia, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới bách hợp, lần đầu tiên tiếp xúc này ngoạn ý thật đúng rất hấp dẫn, không nỡ buông tay.
Cách Ca kỳ thật rất muốn đối nàng nói một câu, xem Đông cung đồ rất thương thân, bức rức trong người, thực hành mới là hấp dẫn nhất.
Bất quá cẩn thận nghĩ lại, khuyên nàng đừng nên xem thứ này nhất định sẽ bị đánh, ngẫm lại vẫn là quên đi!
Vì quá bận rộn, mọi người ai cũng không có phát hiện Mộ Dung Tuyết Ngân cùng tên Tề Cẩm Thụy kia hình như không thấy, lại biến mất cùng lúc, thực là trùng hợp!
Trong rừng cây nhỏ bên cạnh sơn thần miếu, Mộ Dung Tuyết Ngân đứng dưới tán cây nhìn bóng đêm ngẩn người, trong bóng đêm xa xa Tề Cẩm Thụy vẫn theo dõi nàng thật lâu thấy bốn bề vắng lặng, là thời cơ hiếm có, sửa sang lại y quan, mở ra chiết phiến không biết lấy từ nơi nào, ra vẻ phong độ đi tới.
"Ánh trăng đêm nay thật đẹp, giống như đêm đó của hai năm trước, nhân chưa biến, không biết tình có đổi thay?" Tề Cẩm Thụy đi đến trước mặt Mộ Dung Tuyết Ngân ngẩng đầu nhìn trăng thương cảm nói.
Mộ Dung Tuyết Ngân nhíu mày, dư quang phức tạp nhìn đối phương một cái, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Tuyết Ngân ~ Ngươi thật sự quên chúng ta từng thề non hẹn biển sao?" Tề Cẩm Thụy thấy thế vội vàng ngăn lại Mộ Dung Tuyết Ngân, hai mắt rưng rưng nhìn nàng, giống như một kẻ đáng thương bị tình nhân vứt bỏ.
Hắn tin kế sách này của hắn tuyệt đối có thể làm động lòng nữ nhân.
Trong nháy mắt kia, Mộ Dung Tuyết Ngân có chút tâm động, nhìn nam tử si tình trước mắt, nhìn cảnh tượng quen thuộc này, trí nhớ bỗng dưng quay về hai năm trước.
Năm ấy, Mộ Dung Tuyết Ngân vừa mãn mười sáu tuổi gạt phụ hoàng vụng trộm chuồn ra cung, một thân nam trang, một phen bảo kiếm, tiểu Mộ Dung mang theo vô hạn ảo tưởng đối thế giới bên ngoài trốn khỏi Bắc Tần đô thành.
Dựa vào một thân võ nghệ cao cường, tiểu Mộ Dung dùng một năm thời gian du hành Bắc Tần danh sơn tú thủy, trong lúc đó trình diễn không biết bao nhiêu tràng trừ bạo an dân, anh hùng cứu mỹ nhân, trừng ác dương thiện, được dân chúng sùng bái tôn kính.
Trải qua truyền lưu trong nhân gian, sự tích của nàng ảnh hưởng không biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ, từng có một đoạn thời gian, các công tử tiểu thư Bắc Tần nhàm chán không có chuyện gì làm liền rời nhà trốn đi lũ lượt, được lịch sử ghi lại.
Làm khổ tâm cùng thân biết bao nhiêu bộ khoái.
Lưu lạc bên ngoài hơn một năm, Mộ Dung Tuyết Ngân mười bảy tuổi gặp mối tình đầu Tề Cẩm Thụy anh tuấn tiêu sái phong độ, trong sự lừa gạt của tình trường lão thủ kia, tiểu Mộ Dung thanh thuần chìm trong luân hãm.
Tề Cẩm Thụy mang theo tiểu Mộ Dung du ngoạn khắp nơi, bọn họ đi qua Đại Sở, đi qua Nam Tấn, để lại rất nhiều dấu chân khoái hoạt, tiểu Mộ Dung vẫn cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ vĩnh viễn khoái hoạt như vậy.
Trong khoảng thời gian đó Tề Cẩm Thụy từng nhiều lần yêu cầu tiểu Mộ Dung đem thân thể của nàng cho hắn, nhưng tiểu Mộ Dung cự tuyệt, bởi vì mẫu thân nói nữ hài tử trước khi xuất giá không thể tùy tiện đem thân thể mình cho người khác.
Tề Cẩm Thụy nguyên bản muốn cường nàng, nhưng hắn sai lầm xem nhẹ vũ lực của tiểu Mộ Dung [này Cách Ca đã "được" sâu sắc lĩnh hội????], chẳng những không thành sự còn khiến cho tiểu Mộ Dung cảnh giác, cũng may hắn nhờ đến hoa ngôn xảo ngữ lại lừa đến được tâm tiểu Mộ Dung.
Thẳng đến có một ngày tiểu Mộ Dung thu được tin phụ hoàng qua đời, khóc chết đi sống lại, cuối cùng khóc ngất trong lòng Tề Cẩm Thụy, này nhưng làm Tề Cẩm Thụy cao hứng muốn chết.
Nhưng ai biết vừa muốn hoàn thành chuyện tốt lại bị một cái người bịt mặt phá hủy, Tề Cẩm Thụy sợ tới mức thiếu chút nữa từ đó về sau không cương nổi.
Nguyên lai Bắc Tần lão hoàng đế vẫn lo lắng tiểu Mộ Dung, phái đi thật nhiều cao thủ bảo hộ nàng, bằng không thật đúng là làm cho nhân tra này đắc thủ, tiểu Mộ Dung suýt chút nữa bị hủy.
Biết được tiểu Mộ Dung là Bắc Tần Tam công chúa, Tề Cẩm Thụy vừa cao hứng vừa sợ hãi, cao hứng vì hắn chưa từng hưởng qua công chúa hương vị, sợ hãi vì nếu như bị Hoàng thượng phát hiện hắn lừa công chúa, đó chính là tội phải chém đầu, rối rắm một hồi, Tề Cẩm Thụy quyết định làm xong liền trốn!
Cũng không nghĩ đến, lúc tiểu Mộ Dung quyết định đem chính mình đưa cho Tề Cẩm Thụy, đối phương lại nhận được thư khẩn của sư phó, có đại sự cần phải lập tức thi hành.
Ni mã! Vịt đã đưa đến bên miệng lại phải nhìn nó bay đi!
Đêm trước khi chia tay đó, bóng đêm cùng đêm nay phi thường tương tự, Tề Cẩm Thụy thề son sắt nói cho tiểu Mộ Dung đợi hắn hoàn thanh xong nhiệm vụ, nhất định sẽ đi Bắc Tần thú nàng.
Tiểu Mộ Dung kiên định gật đầu, nói nhất định sẽ chờ hắn.
Nhưng lần chờ này chính là một năm, Tề Cẩm Thụy bặt vô âm tín, trong lúc đó nàng cũng từng điều tra qua Tề Cẩm Thụy, kết quả điều tra ra làm cho nàng khó có thể tin, bạch mã hoàng tử trong lòng nàng tuyệt đối không phải loại người như vậy!
Mà lúc này Tề Cẩm Thụy kết giao tân sư muội của hắn, phát hiện đối phương so với tiểu Mộ Dung còn hấp dẫn hơn, hơn nữa đủ ngốc, vũ lực đủ thấp, hắn liền đổi mục tiêu, đem tiểu Mộ Dung quên vứt lên chín tầng mây.
Sau lại Tần hoàng đăng cơ, Mộ Dung Tuyết Ngân mười tám tuổi vì Bắc Tần gả đến Nam Tấn, đêm trước khi đi đó, nàng vẫn là không thể chờ được Tề Cẩm Thụy.
Thương tâm Mộ Dung Tuyết Ngân bắt đầu có điểm hoài nghi Tề Cẩm Thụy, vì thế nàng quyết định quên đi hắn, từ khi gặp được Cách Ca sau nàng xác thực quên đối phương, cũng không từng nghĩ đến lại chạm mặt nhau trong tình huống này.
Tề Cẩm Thụy thấy Mộ Dung Tuyết Ngân lâm vào trong hồi tưởng, tiếp tục ôn nhu nói: "Tuyết Ngân, thỉnh tin tưởng ta, ta thật sự không thích nữ nhân kia, chính là sư mệnh nan vi*, trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có một mình ngươi!"
* Hình như là lời thầy khó cãi.
Mộ Dung Tuyết Ngân ngẩng đầu nhìn bộ dáng thâm tình chân thành của Tề Cẩm Thụy, bên tai nghe lời ngon tiếng ngọt của hắn, không biết vì sao cảm thấy thực buồn cười.
Người nàng từng vô cùng chờ mong, vô cùng muốn nghe được giọng nói, bây giờ lại cảm thấy nực cười như vậy.
Trong đầu trong nháy mắt hiện lên khuôn mặt của Cách Ca, nhớ tới bộ dáng vô tâm vô phế của nàng, Mộ Dung Tuyết Ngân lui về phía sau vài bước, tránh xa Tề Cẩm Thụy, mặt không chút thay đổi nói: "Sắc trời đã muộn, nếu không còn việc gì, bản cung cáo lui trước, công tử nếu có hứng thú cứ việc tiếp tục thưởng thức bóng đêm!"
Mộ Dung Tuyết Ngân nói xong, không thèm nhìn Tề Cẩm Thụy một cái, hướng về sơn thần miếu đi đến.
Phía sau, Tề Cẩm Thụy thở phì phò bẽ gãy chiết phiến trong tay, ánh mắt nhìn Mộ Dung Tuyết Ngân lộ ra hung quang, tiện nhân! Sớm muộn gì có một ngày lão tử sẽ thượng ngươi, chờ lão tử vui thích đủ xong sẽ tìm một đám khất cái thay phiên chơi ngươi, cuối cùng đem ngươi bán cho thanh lâu cho người ngoạn nhạc, đến lúc đó nhìn ngươi có bao nhiêu thanh cao! Hừ!
Vãn thiện chuẩn bị hảo, Cách Ca chuẩn bị đi gọi Mộ Dung Tuyết Ngân ăn cơm thì vừa vặn thấy nàng trở lại, một lát sau, ban ngày bỗng biến mất Tề Cẩm Thụy cũng đi theo trở lại, nhưng cư nhiên lại giống Mộ Dung Tuyết Ngân từ cùng một hướng trở về, Cách Ca thấy thế tâm tình đặc biệt không tốt.
Lúc ăn cơm Cách Ca vẫn thấy khó chịu, nửa điểm khẩu vị cũng không có, trong đầu vẫn nghĩ chuyện Mộ Dung Tuyết Ngân cùng Tề Cẩm Thụy đồng thời biến mất vừa rồi, tâm tình buồn bực.
Thanh Vũ cùng Tình tỷ tỷ không chú ý tới Cách Ca buồn bực, duy độc Mộ Dung Tuyết Ngân ngẩng đầu lơ đãng phát hiện, nhìn Cách Ca thiếu chút nữa đem chân gà nhét vào lỗ mũi, Mộ Dung Tuyết Ngân cúi đầu cười trộm.
Vội vàng ăn xong, Cách Ca suy nghĩ có nên làm cho Hoa nhi bắt đầu kế hoạch "hậu cung bí sử" hay chưa, tốt nhất ngay cả cái tên Mạc Vân Ngôn kia cũng thu vào, đỡ phải bị nàng nhìn chằm chằm, thực khó chịu!
Cách Ca phát hiện mỗi khi nàng cùng tam nữ ở cùng một chỗ, Mạc Vân Ngôn liền phi thường phẫn nộ nhìn nàng, ánh mắt kia thật giống như muốn trực tiếp giết chết nàng, khiến cho Cách Ca buồn bực, đây là làm sao? Ta lại không có thiếu tiền nàng a! Hơn nữa ánh mắt đối phương nhìn Tình tỷ tỷ, Thanh Vũ, Mộ Dung Tuyết Ngân có chút là lạ, tóm lại là vô cùng không bình thường!
Hay là tìm cái địa phương không có người đem bọn họ quăng? Không được! Quá lãng phí, như vậy sẽ làm Hoa nhi thương tâm, vẫn là nên nhẫn nhịn trước, đợi đến tiểu trấn lại nói sau.
Một đêm trôi qua, mọi người nghỉ ngơi xong bắt đầu thu thập đồ đạc chuẩn bị xuất phát, tối hôm qua mọi người đều ngủ rất tốt, buổi sáng thức dậy tinh thần mười phần, duy độc Cách Ca cùng Mạc Vân Ngôn là luôn uể oải.
Ngồi trong xe ngựa, Cách Ca phẫn nộ nhìn Mạc Vân Ngôn không biết xấu hổ theo vào đến, nếu có thể, Cách Ca thật muốn một đao làm thịt đối phương, không, không thể để nàng thống khoái như vậy, phải làm cho đối phương nếm thử Mãn Thanh thập bát đại khổ hình mới có thể hả cơn giận này.
Cách Ca tối hôm qua một đêm không ngủ, đều là bị nữ nhân này bức! Nữ nhân điên này không biết vì sao mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cách Ca cả một đêm, Cách Ca sợ tới mức không dám ngủ, so với nữ quỷ trong phim kinh dị còn đáng sợ hơn, mẹ ơi doạ chết người!
Con bà nó! Bổn hoàng tử rốt cuộc làm sao đắc tội ngươi, lại giống như đề phòng mà cướp đề phòng bổn hoàng tử, còn nữa đây là xe ngựa của bổn hoàng tử, ngươi chú ý cho bổn hoàng tử! Uy uy, nói ngươi đó, còn dám đem mặt hướng ngực Tình tỷ tỷ dựa vào, bổn hoàng tử liền đối ngươi không khách khí!
Cách Ca lấy một tay làm bộ buồn ngủ kì thực là lén lút đem Tình tỷ tỷ kéo đến một bên, hùng hổ che chờ Tình tỷ tỷ, quyết không làm cho người kia chiếm tiện nghi!
Mạc Vân Ngôn thu hồi tay phải vừa rồi nhân cơ hội trộm đạo mỹ nhân, oán hận nhìn Cách Ca, lại là tiểu bạch kiểm này quấy rầy chuyện tốt của nàng, nam nhân đều là một đám người thô lỗ, vẫn là nữ nhân...!Khụ khụ ~
Tối hôm qua, Mạc Vân Ngôn lo lắng Cách Ca sẽ đối ba vị tiểu mỹ nhân kia làm ra chuyện thiên lý không tha, vì thế cả một đêm không ngủ, gắt gao nhìn chằm chằm Cách Ca, đề phòng lúc đối phương đối các mỹ nhân làm chuyện xấu nàng có thể đúng lúc cứu giúp.
Cố gắng cả đêm không có uổng phí, các mỹ nhân đều bình yên vô sự, dưới sự bảo vệ của nàng, tiểu bạch kiểm kia căn bản là không có cơ hội hạ thủ.
Chỉ cần các mỹ nhân không có chuyện gì, khổ một chút mệt một chút thì tính là cái gì, sớm muộn gì ta cũng sẽ giải cứu các nàng thoát ra.
Bất quá thực mệt a ~ Vừa rồi thiếu chút nữa ngủ gật, bất tri bất giác tựa vào trên người Tình nhi tiểu mỹ nhân, người nàng thơm quá a ~ Ngực thật mềm a ~ Ôm lấy thực thoải mái a ~ Thật muốn ôm cả đời!
Mạc Vân Ngôn tới giờ cũng chưa từng ôm qua nữ tử, ôm một cái liền luyến tiếc buông tay, nếu không phải do cái tiểu bạch kiểm chết tiệt kia, nàng có thể ôm lâu thêm một hồi, đều là cái tiểu bạch kiểm kia làm chuyện xấu, bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!
Nhìn ba vị mỹ nhân bên trong xe, vừa nghĩ đến các nàng sẽ bị tiểu bạch kiểm khi dễ, trong đầu Mạc Vân Ngôn liền bất giác ảo tưởng đến cảnh tượng: Ba vị mỹ nhân bị cột vào nhau, toàn thân vết thương ngổn ngang, quần áo tả tơi, mập mờ thấy được làn da mê người bên trong.
Các mỹ nhân yếu ớt khả ái hô cứu mạng, tiểu bạch kiểm Cách Ca cầm roi da vẻ mặt dâm tà vung vẩy, trong tiếng cười đáng sợ của hắn, các mỹ nhân càng khóc to hơn.
Cảnh tượng đó thực đáng sợ a, tuyệt đối không thể để các mỹ nhân chịu thương tổn, nhất định phải tiêu diệt toàn bộ nam nhân trên đời, làm cho tất cả nữ tử có thể tìm được chân ái! Nữ tử cùng nữ tử mới là...!Khụ khụ ~~
Nữ nhân này đầu óc có vấn đề đi? Quả nhiên nữ nhân xinh đẹp đều không được bình thường, nhất là giống nàng như vậy, ai ~ Đáng tiếc khuôn mặt kia, cấp Hoa nhi thật là tốt biết bao a ~ Cách Ca nhìn Mạc Vân Ngôn sắc mặt âm tình bất định bên cạnh, cảm khái vạn phần.
Mạc Vân Ngôn phát hiện Cách Ca nhìn lén nàng, nhất thời giận dữ, lại gắt gao nhìn chằm chằm Cách Ca.
Cách Ca cũng phát hoả, ta không để yên cho ngươi! Đến a ~ Ai sợ ai! Mắt trừng lớn nghênh ngang nhìn chằm chằm lại Mạc Vân Ngôn.
Nhìn hai người đấu khí, ba người còn lại trong xe đồng thời thở dài một hơi.
Đoàn xe trong sự giằng co của hai người chậm rãi hướng Hoài An thành đi đến.
Phía sau đoàn xe Tề Cẩm Thụy cô độc cưỡi ngựa một mình thần sắc âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đợi đến tiểu trấn kế tiếp, ta cho các ngươi đẹp mặt! Đều cấp bản công tử chờ xem!"
- ---****----