Nam Thần Biến Thành Mèo

Chương 16

Dưới tiểu khu màu cỏ xanh biếc, gió mang theo hơi lạnh nhè nhẹ thổi qua, cho dù tầng gác lộ ra dấu vết bụi bặm như cũ, nhưng từ trên ban công lầu ba nhìn xuống vẫn có thể nhìn thấy một mảng cỏ xanh lớn, đặc biệt khiến người ta thư thái. Từ nơi này nhìn lên, một bầu trời đầy sao trải rộng, từng vòng xoáy tựa như xoay tròn trên không trung hết sức hấp dẫn tầm mắt người nhìn.

Lục Thiền nghe được giọng nam chứa ý cười kia, phí mất vài giây mới kéo được sự chú ý của mình về, quay đầu nhìn Trần Thuật.

Vẻ mặt cực kỳ vô tội.

Đồng tử đen láy lúc gặp được đôi mắt trong suốt tột cùng kia, cũng hơi hơi sửng sốt, Trần Thuật nhếch môi một cái, đôi môi mỏng lóe ra ánh sáng trong suốt của nước, hắn cười xiêu vẹo nghiêng đầu: “Hơ, nhìn cái vẻ mặt ngố ra của cô kìa!”

“Phốc ---”

Danh hiệu đẹp không nổi ba giây này nhất định phải trao tặng cho Trần Thuật.

Lục Thiền có chút tức giận hừ hắn một cái: “Biết nói tiếng người không?”

Trần Thuật sờ sờ mũi, nhún nhún vai: “Không biết a.” Đồng tử đen nhánh xoay tròn, đột nhiên dừng lại trên người Cải Trắng đang chạy cực kỳ vui sướng,hắn đột nhiên cười nói: “Con mèo chạy tướng vui ghê, ì ạch cứ như đang mang thai vây.“

Hắn nói với ý vị trêu đùa

Lục Thiền nhịn không được, phì cười một tiếng, khóe mắt còn chảy ra nước mắt

Tề Thiệu Diễn nhiều ngày không xuống nhà trọ, suốt ngày ngồi ngẩn trong phòng, nên mỗi lần ra ngoài chơi lại càng phấn khởi. Hắn cứ như được thả ra từ trong tù, cái bộ dạng kia thật sự làm cho Lục Thiền có chút hoảng sợ.

Chạy tới chạy lui không được mười phút, tâm tình vui sướng của Tề Thiệu Diễn không còn sót lại chút gì.

Ha ha, đừng hỏi hắn cái gì, hiện tại hắn chỉ muốn hỏi cái tên đang nói chuyện với Lục Thiền như kiểu rất quen biết kia muốn làm gì!

Vì thế dừng lại động tác dưới chân, thu hồi móng vuốt, nhẹ nhàng bước đi, lanh lợi chạy tới bên người Lục Thiền, vòng quanh chân cô. Đám lông trắng mềm mại bị gió thổi rối tung, một đôi mắt lam trong trẻo đặc biệt sáng rực, thẳng tắp nhìn về phía Lục Thiền, trong đồng tử, thế nhưng còn có chứa ý tứ lấy lòng.

Lục Thiền sửng sốt, trước giờ chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ đặc biệt này, nhất thời có chút ngây người.

Trần Thuật hí mắt, ý tứ hàm xúc cười cười: “Mèo nhà cô đúng là rất thú vị. Người ta nói mèo đều rất chảnh, nhưng mèo của cô ngược lại rất dính ngươi nha.”

Lục Thiền lắc lắc đầu, hoàn toàn không để ý sắc mặt Tề Thiệu Diễn đen dần liền bắt đầu kể khổ: “Không có đâu! Cải Trắng nhà tôi một ngày phải ghét bỏ tôi tám trăm lần! Ghét nhất bị ôm, ghét nhất bị thân cận, cả ngày hở chút là giơ móng vuốt tỏ vẻ ghét bỏ, càng không nói đến hôn một cái! Ngoại trừ thời điểm nó ngẫu nhiên lên cơn động kinh mới hòa nhã với tôi một tí, bình thường việc làm nhiều nhất chính là bày sắc mặt cho tôi xem!”

Vừa nói xong, Lục Thiền cảm thấy rất nhiều oán niệm.

Trần Thuật hơi hơi nâng cao giọng “À” một tiếng, đôi mắt hiện lên quang mang nhỏ vụn. Hắn quay đầu nhìn Cải Trắng đang dại ra, ngồi xổm xuống xem nó, chậm rãi cong môi, thanh âm mang theo vài phần hương vị sai lệch: “Tôi lại cảm thấy cô đoán sai rồi.”

Lục Thiển sửng sốt: “Hở?”

Trần Thuật ngẩng đầu cười nói: “Đừng coi nhẹ cảm tình của con mèo này đối với cô.”

Câu nói cuối cùng kia thậm chí còn mang theo vài phần nghiêm túc.

Tề Thiệu Diễn cảm giác bản thân hoàn toàn không nghe được Lục Thiền cùng Trần Thuật đang nói cái gì, trong não hoàn toàn tự động phát đi phát lại duy nhất một câu nói của Lục Thiền “Ngoại trừ thời điểm nó ngẫu nhiên lên cơn động kinh mới hòa nhã ……”

Ngoại trừ thời điểm nó ngẫu nhiên lên cơn động kinh……….

Lên cơn động kinh……….

WTF!!!

Vì sao lại muốn tặng cho Lục Thiền một ngón giữa thế chứ!!

Vì trong lòng khó chịu, Tề Thiệu Diễn không chút nào che dấu đem địch ý bắn về phía Trần Thuật. Đúng vậy, chính là cái tên xuống lầu đi mua nước tương rồi tình cờ gặp Lục Thiền buôn dưa lê vài câu liền tự nhiên bị ghi hận.

Trần Thuật nâng tay vừa muốn sờ đầu của Tề Thiệu Diễn liền bị hắn giơ móng vuốt đẩy ra. Trần Thuật hơi hơi sửng sốt, lập tức vui vẻ, nói với Lục Thiền: “Xem ra đây là cơ hội tốt để nghiệm chứng.”

Lục Thiền sửng sốt trong chốc lát mới hiểu được ý của Trần Thuật, nhìn ánh mắt cổ vũ của đối phương, cẩn thận ngồi xuống xoa xoa lông Cải Trắng.

Biểu tình Cải Trắng có chút quái dị, như là đang nhẫn nại cái gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Trần Thuật, sau đó mặc kệ Lục Thiền ở trên người hắn sờ tới sờ lui.

Nếu Trần Thuật có thể nghe được tiếng lòng của hắn, nhất định sẽ hộc máu ba thước.

Tên ngốc, xem đi! Không phải ai cũng được sờ ông, nhất là cậu càng không!

Lục Thiền cẩn trọng nhìn Cải Trắng, đột nhiên trong lòng rục rịch.

Cô không thèm kiềm chế ý tưởng trong lòng, mà cúi đầu, bờ môi lướt nhẹ trên trán Cải Trắng một cái. Tốc độ cực nhanh, ngay cả Trần Thuật cũng ngơ người vài giây.

Tề Thiệu Diễn hoàn toàn đần ra: tôi bị hôn tôi bị hôn á á tôi bị cưỡng hôn………..( Ò﹏Ó)

Lục Thiền ngược lại tâm hoa nộ phóng: a a a a rốt cục hôn được Cải Trắng mặt than! (≧◡≦)

Ánh mắt Trần Thuật dừng trên người Cải Trắng đã hóa đá cùng Lục Thiền đang cười đến run người, dò xét qua lại, đôi mắt tối tăm như có ánh sáng chớp tắt liên tục.

Thời điểm ôm Cải Trắng lên lầu, miệng Lục Thiền đều ngâm nga điệu hát dân gian, dưới chân nhịp bước nhịp bước đi. Trần Thuật ở phía sau thấy bộ dáng này liền không hiểu sao buồn cười.

Không phải chỉ là hôn mèo hay sao? Cần gì phải kích động như vậy.

Chẳng qua nếu Trần Thuật biết được thảm trạng bị hắt hủi trước đây của Lục Thiền, phỏng chừng sẽ cảm động lây.

Sau khi cùng hàng xóm từ biệt, Lục Thiền ôm Cải Trắng chạy vào phòng tắm tẩy rửa. Cũng giống như lúc trước, ôm ra một đống lớn toàn chai với lọ, cười tủm tỉm đem Cải Trắng bỏ vào chậu.

Còn Cải Trắng, vẫn chưa thoát khỏi việc bị cưỡng hôn, hồn chưa bay về đây…….

Cải Trắng trước kia có thể phản kháng gây rắc rối lần này hoàn toàn bày ra tư thái “Chà đạp tôi đi”, toàn bộ phối hợp để cho Lục Thiền tắm rửa.

Tâm tình Lục Thiền cực kỳ cực kỳ tốt, thấy Cải Trắng vừa thơm vừa trắng vừa mềm mới yên tâm đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Vừa mới vào nhà vệ sinh chợt nghe thấy tiếng đập cửa, cùng với tiếng nói của Trần Thuật: “Lục Thiền, mở cửa.”

Sắc mặt Tề Thiệu Diễn lại âm trầm vài phần. Giờ này chạy tới nhà con gái người ta làm cái gì? Cho dù là bạn bè gần nhà cũng không thích hợp đi?

Hắn chẳng lẽ định theo đuổi Lục Thiền?

Tưởng tượng như vậy, sắc mặt Tề Thiệu Diễn càng thối.

Lục Thiền kinh ngạc, buông bàn chải cùng kem đánh răng trong tay, chạy ra mở cửa.

Vừa mở cửa liền thấy Trần Thuật biểu tình cổ quái từ trên cao nhìn xuống cô, mái tóc đen rối bù ngăn trở tầm mắt, đôi mắt u ám thẳng tắp nhìn Lục Thiền, đèn vàng ở hành lang chiếu sau lưng hắn. Lục Thiền thấy miệng Trần Thuật giật giật, nhưng không có phát ra âm thanh.

“Quên đi.” Trần Thuật cúi đầu, có chút khó chịu cào cào tóc, dưới chân chuyển động, quay về hướng cách vách, nghiêng thân, khuôn mặt trắng nõn thoáng hiện tia thần sắc khả nghi, “Muộn rồi, ngày mai hỏi lại cô.”

“A?” Lục Thiền có chút không hiểu.

Trần Thuật ấp úng nhìn Lục Thiền, ánh mắt có phần quá phận, ngay lập tức che giấu, hạ thấp mí mắt.

Lục Thiền từ đáy lòng vọt lên một ý nghĩ kỳ dị. Hay cô bị một tên gay nhớ thương?

Chủ yếu là tại biểu tình của Trần Thuật, không phải cô nghĩ bậy.

Mà Tề Thiệu Diễn đang xem trộm hết thảy ở một bên chỉ thiếu nước lao vào mặt Trần Thuật cào ra vài bông hoa.

“Ai nha cô đừng nghĩ bậy!” Trần Thuật vội vàng mở miệng, đánh gãy ý tưởng kỳ dị trong lòng Lục Thiền. Hắn cắn chặt răng, đột nhiên nghiêng về phía trước, đè thấp thanh âm: “Tôi hỏi luôn, nói! Cô có phải là Trà Trà không?”

Lục Thiền vẻ mặt khiếp sợ: QAQ, vì sao dạo này thường xuyên bị phát hiện vậy?

Cải Trắng đang tựa vào xó nhà hóng hớt: Này…..là cái tình huống gi? Mèo ta hiện tại có điểm hơi đơ!

Mười giờ tối - Phòng khách nhà Lục Thiền - Hai người một mèo - Tạo thành thế chân vạc - Mắt to trừng mắt nhỏ.

Hình ảnh này đúng là kỳ lạ tới bất thường.

Lục Thiền không được tự nhiên khụ khụ, phá vỡ tình huống xấu hổ này: “Cậu tại sao lại biết ………được?”

Trần Thuật cũng có vẻ không quá tự nhiên: “Chỉ là cảm thấy tên Cải Trắng này rất quen thuộc, sau đó lên Baidu tìm.”

Cho nên cô rốt cuộc vì sao lại trót dại đăng ảnh Cải Trắng lên weibo Trà Trà a? QAQ

Mà Cải Trắng đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh vẫn chưa thoát khỏi hoà hoãn ngày hôm nay, đang trong thời kỳ giảm xóc. Cho nên, cái vị mà lúc trước hắn tưởng là nhà văn mạng kia, thực ra là ….. Trà Trà, trong nhà một đống tác phẩm của Trà Trà thực ra là……. văn mẫu, hắn lúc trước còn hoài nghi Lục Thiền rất không có tiền đồ bắt chước lối hành văn của người ta, nhưng kỳ thật……….toàn bộ đều là tác phẩm của cô.

Nhìn vị “Nam thần” mà em gái mình suốt ngày treo ngoài miệng này, Tề Thiệu Diễn có chút ý vị sâu xa.

Lục Thiền ảo não ngã xuống sô pha, khóc không ra nước mắt, kêu rên: “Tôi đúng là cái tay làm hại cái thân mà.”

Mà Trần Thuật lại hoàn toàn không buồn để câu oán giận kia của Lục Thiền vào tai, hắn không biết từ chỗ nào mò ra quyển sổ và cây bút, cung kính dâng lên Lục Thiền, mắt phát sáng: “Nữ thần, kí tên cho tôi.”

Lục Thiền: “... ......”

Nhớ lại một ngày nay đã trải qua đủ loại chuyện phức tạp, Lục Thiền không khỏi mệt mỏi, cảm giác một ngày này trôi qua thực gian nan trắc trở, cô xoa xoa mi tâm, nhìn quyển sổ đã muốn dán vào mặt, lẩm bẩm nói: “Thật đúng là nhiều tai nạn.”

“Tôi cũng không nghĩ đến Trà Trà cư nhiên vẫn còn là một cô gái trẻ, tôi cả ngày cùng bọn fan trên mạng đều đánh đố một phen Trà Trà là một ông chú râu quai nón lông ngực nhiều hơn ba mươi tuổi, không nghĩ tới bộ dạng của nhân vật tiếng tăm lại thành ra như vậy, thật đúng là không ngờ tới a ha ha ha.”

Lục Thiền: “. . . . . .”

Vì sao hiện tại Trần Thuật cứ như là bị không gian khác hút đi?

Lục Thiền nghĩ nghĩ, ho nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc cầm quyển sổ trên tay hắn, xoẹt xoẹt ký tên mình lên, còn nghiêm túc nói: “Tóm lại, cậu không được nói cho người khác! Tuyệt đối không được! Cũng không được cầm chữ ký này đi khoe với người khác! Nếu như bị tôi phát hiện, thì cậu cứ xác định đi!” Mấy chữ cuối, Lục Thiền cắn răng nhả ra từng chữ một.

Ánh mắt Trần Thuật lại sáng: “Nói như vậy, tôi thật sự là người đầu tiên được ngài ký tên?”

Lục Thiền: “... .....”

Dao bổ dưa nhà mình hình như vẫn rất sắc nhỉ. Ừm.

--- ------ ---

Các đồng chí, từ đoạn này Lục Thiền sẽ xưng ‘tôi’ và gọi đối phương bằng ‘cậu’ với Trần Thuật nhé. Bởi lúc đầu chưa quen biết, chí ít người ta cũng phải gọi đối phương bằng ‘anh’ hoặc ‘chị’ để giữ phép lịch sự tối thiểu nhỉ. Cho nên bắt đầu từ đoạn này, Trần Thuật chính thức nhập vai vào hệ tuyến nhân vật của câu chuyện nên sẽ không như trước nữa. À, với lại Trần Thuật cùng tuổi với Lục Thiền, nên điều này chắc hẳn sẽ hợp lí chứ. :-D Thân!
Bình Luận (0)
Comment