Nam Thần Biến Thành Mèo

Chương 27

Lục Thiền mang theo Cải Trắng loanh quanh dọc theo đường phố. Mùa hạ thường bất ngờ xuất hiện những cơn mưa xối xả, tuy rằng sau khi mưa trời lại sáng nhưng lại lưu lại từng vũng nước to nhỏ nhiều hình dạng khác nhau, đung đưa nhìn trộm người đi đường qua lại. Đường phố mang theo hương vị cổ xưa, phòng ốc lầu các cao đến đâu cũng cùng lắm là hai tầng, tay cầm sơn màu đỏ phối hợp với cửa lớn trang nghiêm, Lục Thiền trong lòng luôn có cảm giác tôn kính.

Ngồi bên bờ hồ, cảm giác như thời gian bất động, tâm tình hết thảy đều có thể bình yên lắng đọng. Hoặc như Tề Tiểu Uyển từng nói, đi tới những nơi quang cảnh tốt đẹp, thật sự có lợi cho sức khỏe?

Đi tới cạnh phiến đá, nhìn xuống gợn sóng lăn tăn dưới hồ, người chèo thuyền mặc áo tơi cùng khách du lịch cười nói mời gọi gì đó, cánh tay mạnh mẽ trượt mái chèo thuyền. Trên cầu có một quán nhỏ lộ thiên, lớn tiếng mời gọi khách du lịch. Người đi đường không còn vội vã, mà là rất nhàn hạ thoải mái vừa đi vừa nghỉ. Cái thời tiết này có rất nhiều cặp tình nhân du lịch, cô gái làm nũng lôi kéo ống tay áo chàng trai, chu mỏ chỉ vào kẹo đường nhất định đòi mua một cái, chàng trai bất đắc dĩ dừng lại, sủng nịch hạ một nụ hôn trên trán cô gái, bỏ tiền mua tất cả những thứ cô ấy muốn.

Lục Thiền trong lòng ấm áp, khóe miệng không tự chủ mang theo ba phần ý cười.

Tình yêu sao, quả nhiên là ngọt ngào. Lục Thiền nghĩ, cô rốt cuộc từ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn tìm ra một điểm sáng nhỏ bé.

Dáng vẻ Cải Trắng mệt mỏi, tựa hồ đối với tất cả những thứ này đều không có hứng thú. Nó miễn cưỡng nằm trên mặt đất, cũng không thèm nhúc nhích, lữ khách đi ngang qua mang theo nụ cười thiện ý quăng tới, trẻ con thì trực tiếp chạy tới xoa xoa vuốt vuốt trên lưng nó nửa ngày, vẻ mặt hiếu kì: “Chị ơi, sao con mèo này không cử động vậy?”

Lục Thiền sờ sờ đầu đứa bé: “Mèo nhỏ chơi mệt rồi, chờ nó nghỉ ngơi xong sẽ cử động.”

Cải Trắng ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong tròng mắt u lam chợt lóe lên một tia oán giận. Tâm tình nhỏ không trốn được con mắt của Lục Thiền, cô cười cười ôm lấy Cải Trắng, nhỏ giọng nói bên tai nó: “Thật không tiện nha.”

Cải trắng rầm rì kêu, tựa hồ còn đang tức giận.

Nhưng nghĩ tới hình ảnh hơn một giờ trước, Lục Thiền không khỏi buồn cười. Có lẽ là trẻ con đối với mấy thứ đáng yêu như vậy thường có tính kiên nhẫn cùng sự yêu thích rất lớn, nhân lúc mình không phát hiện lôi kéo Cải Trắng trong khách sạn không ngừng dạo chơi rất lâu.

Cải Trắng tự dưng bị gọi tên, yêu cầu đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường …… Còn trả lời như nào, cứ kêu lên là được.

Nhưng mà Cải Trắng lại kiêu ngạo trốn vào lồng ngực Lục Thiền, không nói tiếng nào. Ngay khi vành mắt bạn nhỏ Đường Đường sắp đỏ lên, Cải Trắng mới chịu khuất phục dưới uy nghiêm của Lục Thiền, kêu vài tiếng mang tính chất tượng trưng.

Cải Trắng: “...” Cho nên tại sao phải chơi cái loại trò chơi ấu trĩ như vậy a?!

...

Đàm Hương là một khu khai thác kinh tế du lịch, đương nhiên cũng có không ít phương tiện giải trí, cửa Thanh Hà quanh co uốn khúc dưới phiến đã, kì thực cũng là một hạng mục thu phí. Tề Tiểu Uyển đã sớm đem những thứ này lập xong kế hoạch: Trước tiên tới bến đò Thanh Hà ngồi thuyền, sau đó lên núi nướng đồ ăn, nếu như còn đủ thời gian, lại đến khu bắc nhảy bungee, buổi tối ngồi chơi trong quán rượu phong cách cổ đại.

Không thể không nói, suy nghĩ của Tề Tiểu Uyển rất có tính chất xây dựng, nhưng mà chả có tí tính chất khả thi nào. Bởi vì bến Thanh Hà thật sự là người đông như mắc cửi, thời điểm Lục Thiền ôm Cải Trắng đứng cách đó hơn trăm mét nhìn về phía trước, thấy người ta cầm loa kéo căng họng gào lên “Đừng có chen lấn, bốn người một tổ”, cô yên lặng lùi bước về sau.

Lục Thiền không hiểu sao cảm thấy rất lúng túng, Dụ lịch một mình vốn là một sự tình rất tốt đẹp, đương nhiên, tiền đề là nơi này không có bất kỳ ai, cô chậm rãi đặt chân lên nhà đò đang đưa tay bên dưới, leo lên thuyền nhỏ, từ từ thưởng thức cảnh đẹp.

Vì thế nên, ngồi thuyền cái gì, pass đi.

Mục tiêu thứ hai, lên núi.

Lên núi cũng không thật sự ở trên núi, mà là ở một nơi tương tự với khu nông gia. Nhưng mà không giống với những nơi khác, nơi này thường là tự phục vụ, đốt lửa cái gì đều là mình phải tự làm, được cái sân bày rộng rãi, hơn nữa tự do.

Thế nhưng tại sao nơi này chỉ một mình bản thân đến a. Lục Thiền khóc không ra nước mắt. Cô đứng ở cửa thôn núi, phiền phiền nhiễu nhiễu không chịu đi vào. Tề Thiệu Diễn yên lặng ngẩng đầu nhìn cô một cái, tựa hồ không thèm để ý khó xử trên mặt cô, tiện đà vùi đầu chà chà, công khai trốn đi ngủ.

Thôi, pass luôn đi.

Vừa xoay người định rời đi, Lục Thiền liền nghe thấy một giọng nói mang theo từ tính xông vào tai.

“Tiểu thư, cô là?”

Lục Thiền sững sờ, nhìn cặp giày da màu đen dưới chân kia, cùng một đoạn nhỏ mắt cá chân trơn bóng. Ánh mặt trời cực nóng nhất thời bị ngăn trở, bóng tối dày đặc phủ trên người cô, lúc Lục Thiền ngẩng đầu lên, cũng có chút không rõ mặt của ngời đàn ông đó.

Đường nét gương mặt hắn bởi vì có ánh sáng phản quang nên trông càng thêm tuấn tú, ngũ quan sắc bén cũng nhu hòa rất nhiều, đôi mắt lạnh lùng hẹp dài cũng giống như là đã bị mài mòn góc cạnh, đuôi lông mày hàm chứa ý cười nhìn về phía Lục Thiền.

Ồ? Ồ Ố?

Trên mặt người đàn ông bình tĩnh như trước, tựa hồ sau khi nhìn thấy Lục Thiền thì không hề toát ra thần sắc kinh ngạc, giống như gặp Lục Thiền ở nơi này là chuyện hết sức bình thường.

“Lãng... Lãng tiên sinh?”

Lục Thiền cảm giác mình vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Lãng Hàng Dục cong cong môi, nở nụ cười nhạt nhẽo: “Ừm. Thật bất ngờ?”

Tề Thiệu Diễn yên lặng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Lãng Hàng Dục, nhưng không cúi đầu lại.

Lục Thiền gật gật đầu: “Lãng tiên sinh sao lại ở đây?”

Lãng Hành Dục nói: “Công tác. Thuận tiện đến tham quan, vận may của tôi rất tốt, vừa đến đã gặp được cô.”

Được rồi, lời này rất dễ nghe, nhưng Lục Thiền lại không hiểu sao cả người nổi da gà.

Thấy Lục Thiền không hề trả lời, Lãng Hành Dục cụp mắt nhìn cô, âm thanh so với bất kỳ lần nào nói chuyện cũng ôn hòa hơn: “Muốn đi vào sao?”

Vốn là muốn, thế nhưng hiện tại không muốn nữa rồi!

Lãng Hành Dục quét mắt vào trong, mùi nấu nướng rất dễ dàng chui vào trong mũi cô, Lục Thiền sáng nay không kịp ăn điểm tâm, cho Cải Trắng ăn no liền vội vã đi ra cửa lên xe buýt, bây giờ nghĩ lại, đã tới buổi trưa a.

Lãng Hàng Dục cười khẽ, nói: “Vừa hay đói bụng, tôi tới đây một mình, không biết Lục tiểu thư có chịu nể nang mặt mũi cùng tôi ăn một bữa cơm?”

Cải Trắng: “...Meo!” Mau từ chối hắn!

Lục Thiền suy nghĩ một chút, gật gật đầu. Mình tự đi chỗ nào ăn cơm cũng có cảm giác…..thật kỳ quái, lẽ nào thật vất vả ra ngoài một lần còn phải về khách sạn ăn mì hay sao? Thật bi kịch. Thôi kệ đi, Lãng Hàng Dục cũng không phải người xấu, cùng ăn một bữa cơm cũng không có vẫn đề gì.

Lãng Hàng Dục lần này là thật sự nở nụ cười.

Cải Trắng: “...” Tên này quá đáng ghét rồi! Lục Thiền đáng ghét hơn!

****

Lục Thiền ngồi bên cạnh vỉ than nướng, yên lặng nhìn Lãng Hàng Dục cầm xâu thịt nướng lăn qua lăn lại trên vỉ. Từ đầu đến giờ, đều là một mình hắn bận việc, cơ hội để Lục Thiền chạm tay vào cũng không có, tại vì Lãng Hàng Dục nói, không có lý do để cho nữ sĩ động thủ.

Được rồi, cái loại cảm giác toàn thân được chăm sóc này thật sự vẫn rất là sảng khoái. Lục Thiền an tĩnh gặm xâu thịt, nhìn một vòng gái vây xung quanh Lãng Hàng Dục, Rất nhàn nhã thoải mái ôm Cải Trắng ngồi trên xích đu lắc lư qua lại.

Dung mạo Lãng Hàng Dục rất soái, điểm này không có gì đáng trách, Lục Thiền không thừa nhận cũng không được. Đáng tiếc tuy rằng Lục Thiền trạch, nhưng xung quanh cũng không thiếu tuấn nam mĩ nữ sắc đẹp kinh diễm, sau khi xem loại hình nam âu mỹ, điểm ưu thế về tướng mạo này liền bị bào mòn hầu như không còn. Thế nhưng bây giờ Lãng Hàng Dục, mặc áo sơ mi trắng đứng trước sạp nướng đồ ăn nhưng không có nửa phần thiếu nhã nhặn, giơ tay nhấc chân cũng làm người khác chú ý như trước, động tác như mây bay nước chảy, giống như là dù hắn hiện tại đang cầm ống nước rửa xe cũng rất tuấn tú.

Then chốt là, hắn còn một mực trầm tĩnh nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, vầng sáng trong tròng mắt bao vây cô, lại thỉnh thoảng ân cần ỏi một câu: “Còn muốn ăn gì? Tôi nướng cho cô.”

Được rồi, bây giờ Lục Thiền liền bắt đầu suy nghĩ một chút về vấn đề tại sao mình lại chán ghét hắn như vậy.

“Tôi ăn không vào.” Lục Thiền đỏ mặt nhìn cái mâm nhỏ trước mắt, cùng một đống que xiên trong thùng rác bên cạnh, “Lãng Hàng Dục anh cũng ăn đi, nãy giờ toàn là tôi ăn, như vậy cảm giác như tôi rất tham ăn.”

Lãng Hành Dục cười nói: “Không sao, tôi ăn rồi, trong lúc cô đờ ra.”

Ô? Phụt ------

Lục Thiền cười gượng hai tiếng, tùy tiện cầm một que lên nghiêng đầu ngoan ngoãn gặm....

Sau khi ăn uống no đủ, Lục Thiền mới bắt đầu tính toán đến cơm trưa của Cải Trắng, cô nghĩ nghĩ rồi chạy vào phòng bếp cầm ra một chén cơm tẻ, lại mượn phòng bếp xào quả cà đặt trên cơm, đưa cho Cải Trắng. (Chị ăn uống chán chê rồi cho người ta cơm cà:V)

Nếu như lúc trước, Cải Trắng khẳng định vui sướng ngoe nguẩy chạy tới, mà hôm nay…..Cải Trắng chỉ lạnh nhạt liếc mắt qua, ngoắt ngoắt đuôi đi ra ngoài.

Lục Thiền hơi sửng sốt, cầm mâm nhỏ đẩy về phía trước một cái, nhỏ giọng nói: “Cải Trắng, ăn cơm thôi.”

Cải Trắng như trước không thèm để ý đến cô.

Lãng Hàng Dục chậm rãi đi tới, hắn đã rửa tay xong, cũng đã mặc áo khoác. Lại thành bộ dáng ôn văn nhã nhặn. Hắn từ từ ngồi xổm xuống, nhìn Lục Thiền hỏi: “Cải Trắng không ăn cơm?”

Lục Thiền khóc không ra nước mắt gật gật đầu.

Lãng Hàng Dục suy tư nhìn mâm cơm nhỏ trước mặt cùng Cải Trắng đang nằm bò ra xích đu dưới chân, lông mày hơi nhíu, trầm tư trong chốc lát nói: “Có thể là quá nhiều người, nó xấu hổ đấy.”

“...” Thật sao? Mặt Lục Thiền đen lại.

Cải Trắng nhịn xuống kích động muốn giơ vuốt cào mặt hắn nở hoa, đứng dậy ngoe nguẩy đuôi nhào tới lồng ngực Lục Thiền, chà chà. Nó ngẩng đầu, đôi mắt to tròn long lanh nhìn về phía Lục Thiền, lấy lòng “Meo” một tiếng, giơ chân trước lên cà cà, tựa như đang … làm nũng?

Ồ? Lục Thiền nhịn không được, mặt mày cong cong ôm lấy Cải Trắng.

Con ngươi Lãng Hàng Dục hơi lóe lên, lập tức ôn hòa nở nụ cười, nói: “Xem ra Cải Trắng muốn nghỉ ngơi. Không ngại, tôi đưa cô về nghỉ trước. Nghỉ trưa xong ra ngoài đi dạo đi.”

Lục Thiền sững sờ: “A? Làm sao anh biết tôi ở đây?”

Lãng Hàng Dục cười cười nói: “Tôi có hỏi qua chị họ.”

Lục Thiền: “...” Tôi hiện tại cũng rất muốn thăm hỏi chị họ của anh đấy!

****

Ở cửa khách sạn, Lục Thiền xa cách mà lễ phép đưa tiễn Lãng Hàng Dục, quay đầu liền nhìn thấy Đường Đường nghiêng đầu, ngọt ngào hô một tiếng: “Cô Lục.”

Lục Thiền cười đáp lại, sờ sờ đầu cô bé. Cải Trắng trong lồng ngực khi nghe thấy tiếng chào kia không khỏi run lên. Cái quan niệm “Trẻ con là ma quỷ” hẳn là vào lúc này hình thành trong lòng hắn đi.

“Cô, người kia là bạn trai của cô sao?”

“Không phải a.” Lục Thiền không đình chỉ nụ cười, cô không nhịn được nhéo nhéo mặt cô bé, cười nói, “Đường Đường nhỏ như thế, cũng biết cái gì là bạn trai sao?”

“Biết a.” Đường Đường hất tóc, “Bạn trai chính là người có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau chơi game mà. Cô, cô có bạn trai chưa?”

Lục Thiền đàng hoàng trịnh trọng lắc lắc đầu.

“Tại sao a? Cô tốt như vậy.” Đường Đường có chút ủ rũ, lập tức con mắt lại sáng lên, “Cô, cô đã thích ai chưa?”

Lục Thiền sững sờ, như là rơi vào suy tư lâu dài, ánh mắt của cô dần dần bước ra khỏi ánh sáng dìu dịu bên trong, cười nhạt: “Có a.”

Tề Thiệu Diễn sững sờ, ngẩng đầu liếc nhìn Lục Thiền, tim đột nhiên lạc nhịp một cái.
Bình Luận (0)
Comment