Nam Thần Cấm Dục, Trêu Không Ngừng

Chương 101

Edt: Mítt

~~~~~~~~

Thẳng đến khi thân ảnh Tô Mê hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Ôn Ngôn mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, liếc mắt nhìn tàn ảnh ánh sáng tím ở chỗ tối, sau đó xoay người vào phòng.

......

Chân trước vừa rời khỏi biệt viện của Ôn Ngôn, sau lưng lại ở nửa đường nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, vội vàng đi đến phòng Tự Dự.

Tô Mê nhướng mày.

Theo lý thuyết, Tự Dự cơ bản đã bị phế đi, Phượng Lan Nhi làm nữ phụ nghịch tập, hẳn sẽ không đem thời gian lãng phí ở trên người một tên phế nhân.

Trầm ngâm một lát, Tô Mê niệm một câu ẩn thân chú, giấu thân mình đi, liền đi theo.

Vào nơi ở của Tự Dự, cố ý chờ Phượng Lan Nhi đi vào một lúc lâu, Tô Mê mới đến bên ngoài cửa sổ, chuẩn bị nghiêng tai nghe lén.

Ai ngờ nháy mắt tiếp theo, tà âm quen thuộc giữa nam và nữ liền truyền vào trong tai nàng.

"Lan Nhi, nàng cuối cùng cũng là của ta!"

"Ưm, ư, tàn nhẫn một chút, dùng, lực -- a a a!"

Tiếng nói của Phượng Lan Nhi vừa dứt, trong phòng lập tức truyền đến âm thanh giường đung đưa kẽo kẹt kẽo kẹt.

Dựa theo tình cảnh này, xem ra nhiệm vụ của Phượng Lan Nhi không chỉ là công lược một mình nam chủ, hẳn là đến nam phụ cũng đều phải có được.

Tô Mê lập tức mở ra không gian, từ bên trong lấy ra một cổ kính mặt bát quái, giơ tay ở mặt trên vẽ Pháp ấn cực kì dị.

Cổ kính nháy mắt hóa thành một đạo bạch quang, tự nhiên xuyên qua cửa sổ vào phòng.

Tô Mê lạnh lùng gợi khóe môi, thời điểm đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy âm thanh nam tử kêu rên trong phòng đột nhiên im bặt, cùng với âm thanh tràn đầy ghét bỏ của Phượng Lan Nhi.

"Thật là! Phá đan dược của Cam Ly không phải nói có thể kiên trì cả đêm sao, làm sao mà mới một lúc đã không được rồi, nam nhân vô dụng, chết cũng xứng đáng!"

Tự Dự đã chết?

Trên mặt Tô Mê hơi kinh ngạc, lại nghe thấy âm thanh mặc quần áo, ngay sau đó Phượng Lan Nhi từ trong phòng đi ra.

Thấy mặt mày nàng ta ửng hồng, nhìn xung quanh một vòng, sau đó vội vàng rời khỏi nơi ở của Tự Dự.

Tô Mê vẫn chưa định làm gì, thu hồi cổ kính liền theo đó rời đi.

Về tới Bích Tiêu cung, thì đã gần chạng vạng.

Tô Mê cố ý làm một bàn bữa tối phong phú, chuẩn bị cùng ăn với Đông Phương Lẫm.

Lại không nghĩ tới, tìm hơn nửa ngày cũng chưa thấy bóng dáng Đông Phương Lẫm.

Hắn không ở đây, nàng một mình cũng ăn không hết nhiều thức ăn như vậy.

Tô Mê không muốn lãng phí đồ ăn, đành phải gọi Mạnh Thái tới, cho hắn ăn xong sau đó liền trở lại phòng khách tắm rửa, sớm đi vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, Tô Mê đang mơ màng sắp ngủ, thời điểm sắp đi vào giấc ngủ, một bàn tay đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo nàng, chậm rãi di chuyển lên, nháy mắt phủ lên hai quả đào kia, môi mỏng lạnh lẽo dừng ở trên xương quai xanh dụ người.

"Ai?!" Tô Mê đột nhiên mở mắt ra, phản xạ có điều kiện giơ tay muốn đánh úp về phía người tới.

Người tới chỉ niệm câu chú ngữ, liền định trụ được thế công của nàng, mà đôi tay vốn dĩ đang gác ở trên quả đào nhỏ, hình như có chút không vui thu lại: "Nàng đến bổn Tiên Tôn cũng nhận không ra?"

Tô Mê nghe được là âm thanh của hắn, lúc này mới yên lòng.

Vừa định thu hồi tay, lại phát hiện mình không động đậy được: "Ngươi định trụ ta làm gì? Mau cởi bỏ cho ta."

"Như vậy rất tốt." Đông Phương Lẫm thanh sắc nhạt nhẽo nói.

Rồi sau đó cúi người, môi mỏng dần dần hạ xuống, ngậm quả đào nhỏ, hơi thở tinh mịn trút xuống: "Hình như lớn lên không ít."

"Còn không phải do ngươi xoa." Tô Mê cắn môi đáp.

Đông Phương Lẫm cười khẽ một tiếng gần như không thể nghe thấy, môi mỏng càng thêm tùy ý, dừng ở mỗi một chỗ trên thân thể nàng.

Đêm nay Đông Phương Lẫm dị thường ôn nhu, nhưng lại tựa hồ đang cố tình tra tấn.

Tô Mê khó có thể tự giữ, cái trán cũng chậm rãi chảy ra mồ hôi mỏng, hô hấp cũng dần dần bắt đầu dồn dập.

Khi nam nhân hôn lấy môi nàng, Tô Mê bảo hắn giải khai định thân thuật, có chút khó nhịn chủ động hôn trả, hiển nhiên đã vì hắn động tình.

Mà Đông Phương Lẫm lại cứ hôn tới hôn lui, một bộ dáng thờ ơ, cho dù nàng chống vào nơi nào đó cứng có chút dọa người, nhưng hắn vẫn không chút nào tiến thêm một bước.

Tô Mê tuy không phải tiểu thư khuê các thời cổ đại, cũng không phải đặc biệt mở ra hình thức thiếu phụ đói khát.

Nhưng đối mặt với nam nhân mình thích, tự nhiên sẽ chủ động một ít.

Tay nhỏ của nàng đã chạm đến chỗ nóng rực của nam nhân, lại bị Đông Phương Lẫm một phen chế trụ đôi tay.

Tô Mê khó hiểu ý tứ của hắn, cau mày hỏi.

"Sao vậy?"

Đông Phương Lẫm im lặng không nói, chỉ là dùng đôi mắt đen nhánh như đêm đen nhìn nàng không chớp mắt.

Ánh mắt kia vừa mang theo ma lực xuyên thấu nhân tâm, vừa mang theo khí tràng không thể bỏ qua.

Tô Mê cảm thấy hắn có chút khác thường, nhịn không được lại hỏi một câu.

"Ngươi rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Đông Phương Lẫm vẫn không trả lời, nhưng Tô Mê lại rõ ràng cảm giác được hơi thở không vui của hắn, cũng dần dần lan tràn ra làm cho toàn bộ không gian đều trở nên có chút áp lực.

Lúc này, hắn buông tay Tô Mê ra, sửa người ôm lấy nàng, an tĩnh ngủ ở một bên: "Đêm khuya rồi, ngủ thôi."

Tô Mê đột nhiên cảm thấy có chút nghẹn khuất.

Hắn muốn, thì không lúc nào không được, không muốn, thì để cho nàng nửa vời ở một bên?

Dựa vào cái gì?!

Tô Mê cắn môi, ra vẻ không có việc gì lấy tay hắn ra, đứng dậy phủ thêm áo ngoài, đi tới cửa lại nghe hắn đạm nhiên hỏi: "Nàng muốn đi đâu?"

"Đi tiểu."

Tô Mê không chút kiêng kị nhanh nhẹn trả lời.

"Trong phòng có bô."

"Ta không thích ở chỗ này."

Tô Mê nhanh chóng đáp một câu, ở một khắc sắp chạm phải then cửa thì bị một bàn tay to túm trở về, dựa thật mạnh ở trên cánh cửa, ngay sau đó toàn bộ đều là hơi thở nam nhân chuyên chúc, tràn ngập toàn bộ cảm quan.

Ngay sau đó, nâng một chân nàng lên, liền chiếm đoạt nàng.

Thế công mãnh liệt xưa nay chưa từng có làm cho Tô Mê trong nháy mắt nhíu chặt mày.

Không muốn tiếp tục nữa, Tô Mê theo bản năng muốn đuổi hắn ra, nhưng hắn lại liều mạng hướng vào bên trong.

Nói cho cùng nam nữ khác nhau, Đông Phương Lẫm lại là tu vi Đại Thừa, cho dù không cần bất kỳ tiên thuật gì, quanh thân vẫn luôn tự mang một loại khí tràng không thể chống cự.

Tô Mê rất nhanh từ bỏ giãy giụa, gắt gao chế trụ bờ vai của hắn, nhỏ giọng ngâm khẽ tiếng khóc.

Nước mắt nóng hổi dừng ở đầu vai, thân hình Đông Phương Lẫm chấn động, hai tay gắt gao ôm chặt nàng mang theo cảm xúc ẩn nhẫn xa lạ hỏi.

"Nàng thích hắn như vậy?"

Trong đêm đen, Tô Mê thấy không rõ khuôn mặt nam nhân, nhưng lại rõ ràng từ trong lời nói của hắn nghe ra một tia bực bội và bất đắc dĩ.

Trong lòng nàng căng thẳng, khàn giọng nói: "Ngươi đi qua biệt viện Ôn Ngôn?"

"Ừ."

"Chúng ta nói chuyện, ngươi đều nghe được?"

"Một câu cuối cùng."

"Hửm?" Tô Mê đầu tiên là khó hiểu, nhưng thực nhanh hiểu được, sau đó mím môi: "Cho nên ngươi để ý, ta còn yêu hắn?"

Đông Phương Lẫm lặng im một hồi lâu, không trả lời, lại động lên, dùng hành động chứng minh, hắn rốt cuộc có để ý hay không?

Tô Mê hiển nhiên bất mãn việc hắn trầm mặc, luôn cắn môi, không phát ra một âm thanh nào.

Thẳng đến thật lâu sau, Đông Phương Lẫm toàn lực thảo phạt, phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, gắt gao chế trụ nàng, tựa như muốn đem nàng khảm vào trong thân thể mình, cường thế bá đạo khàn khàn lên tiếng.

"Nàng là của ta, người thuộc về ta, tâm cũng như vậy chỉ thuộc về một mình ta."

~~~~~~~~~~~~
Bình Luận (0)
Comment