Nam Thần Công Lược Hệ Thống

Chương 81.1

Chính là hết thảy đều không phải là do Hạ Lăng có thể lựa chọn, giờ phút này hắn duy nhất có thể làm được chính là trầm mặc, cũng chỉ có trầm mặc mà thôi. Không chiếm được câu trả lời của Hạ Lăng, Giang Mục không hiểu vì sao trong lòng sinh ra một cảm giác phiền muộn, y không biết chuyện này là xấu hay là tốt. Tối thiểu Hạ Lăng cũng không trả lời rằng hắn nhất định sẽ phải rời đi, cũng không nói sẽ tuyệt đối lưu lại.

Ngay tại thời điểm Hạ Lăng không biết nên đối mặt ra sao với Giang Mục, lại thấy Giang Mục đứng lên, vươn tay ra tựa như trước kia, khẽ khàng mang theo dị thường ôn nhu xoa xoa đầu của Hạ Lăng, “Hôm nay tôi có chút việc, đi trước đây.” Hạ Lăng nhìn Giang Mục đi ra khỏi cửa, nếu như hắn gọi Giang Mục ở lại, có lẽ kết quả cuối cùng sẽ trở nên khác. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn là yếu đuối lựa chọn trầm mặc trốn tránh.

Rõ ràng trước kia, Hạ Lăng cho rằng căn phòng ở này thực nhỏ hẹp, nhưng hiện tại hắn lại thấy căn phòng này rộng lớn tựa như không có giới hạn. Mà nơi này, chỉ còn lại có một mình hắn, trừ bỏ hắn ra không có bất luận người nào khác. Hạ Lăng đầu có chút đau, hắn cần tạo ra một ít âm thanh để lừa gạt bản thân rằng kỳ thực hắn không hề cô đơn. Quét mắt nhìn cả phòng, Hạ Lăng cuối cùng đem tầm mắt dừng lại ở trên chiếc TV duy nhất có trong phòng khách.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Hạ Lăng liền đứng bật dậy khỏi ghế, lại bởi vì động tác quá mạnh mà khiến cho bàn chân đá vào chân bàn. Nhưng mà hắn tựa như không có cảm giác, bước nhanh tới trước TV, ấn xuống nút bật. Đập vào mắt chính là một nam nhân có đôi đồng tử màu rám nắng xinh đẹp, lúc này trên mặt của y lộ ra tươi cười cực kỳ ôn nhu, hướng về phương hướng mình đang đứng mà nói.

“Tôi thích em.”

Rõ ràng chính là nam nhân vật chính mà Giang Mục đang diễn ở trong phim bày tỏ với nữ nhân vật chính, lại khiến cho trái tim của Hạ Lăng căng chặt. Hắn còn nhớ thật lâu trước kia, khi hắn ở trong thế giới này đón sinh nhật lần đầu tiên tuy không phải là sinh nhật thực sự của bản thân, Giang Mục cũng dùng ngữ khí như vậy để nói với hắn.

[Hạ Lăng, tôi thích cậu, chúng ta thử cùng chung một chỗ đi.]

Hạ Lăng khóc rất nhiều, nước mắt cho dù có lau thế nào cũng không thể lau hết, ngược lại càng lúc càng chảy ra nhiều hơn. Thẳng tới khi Hạ Lăng không thể khóc ra nước mắt được nữa, hắn mới phát hiện ra bản thân có bao nhiêu ngu xuẩn. Đây đã là thế giới công lược cuối cùng rồi, vì sao bản thân lại không muốn tiếp tục nữa, thực muốn… thực muốn cứ như vậy dừng lại cước bộ.

“Xin hỏi Giang Mục, anh có người mình thích hay không?” Trong TV đột nhiên vang lên một vấn đề khiến cho Hạ Lăng đang lui trong góc tường hơi hơi ngẩng đầu lên. Trong TV đang chiếu chính là một lần phỏng vấn của Giang Mục. Nữ MC ngữ khí mang theo trêu chọc khiến cho song phương đều lộ ra nụ cười, “Tất cả mọi người đều biết, Giang nam thần của chúng ta chưa từng bao giờ có scandal với nữ minh tinh khác, cho nên tôi thực hiếu kỳ không biết Giang nam thần rốt cuộc có người mình thích hay không?”

Giang Mục cũng không trả lời vấn đề của nữ MC, ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều nghĩ rằng Giang Mục sẽ không trả lời chuyện này, chuẩn bị chuyển qua vấn đề khác, Giang Mục đột nhiên lại mở miệng nói, “Có.” Câu trả lời ngoài ý muốn này khiến cho nữ MC ngây ngẩn vài giây, nhìn vẻ mặt của Giang Mục cũng không phải là nói giỡn, như vậy tức là lời này của Giang Mục đều là sự thực.

Cho nên Giang nam thần chỉ có khi ở trong phim mới lộ ra sự ôn nhu, trên thực tế ngoài đời thường lại vô cùng lãnh đạm, thực sự đã có người trong lòng? Không biết Giang Mục nói như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì, nữ MC cũng vẫn phải đi theo kịch bản đã được chuẩn bị sẵn từ trước, vì tránh để cho lại nhận được câu trả lời ngoài ý muốn, cô tự động chọn nhảy qua vấn đề về đời sống tình cảm linh tinh gì đó của Giang Mục.

“Như vậy Giang nam thần có ngày nào để ý nhất trong năm hay không?”

“Có, trước ngày quốc khánh một ngày.”

“Ai nha, bởi vì đó là ngày bắt đầu được nghỉ dài hạn lễ quốc khánh hay sao?”

“Không phải.”

“Tôi giống như mơ hồ đoán được ra Giang nam thần để ý cái gì.” Nghe được lời của MC, Giang Mục chỉ cười không đáp. Hành động của y không thể nghi ngờ chính là đã ngầm đồng ý đối với suy đoán của MC. Ngày quan trọng mà Giang Mục để ý kia, Hạ Lăng biết, đó chính là sinh nhật của bản thân.

….

[“Này, Hạ Lăng.]

[Cậu không phải là thực cảm động đấy chứ? Có hay không muốn lấy thân báo đáp?]

[Lấy thân báo đáp a, cậu nghe không hiểu à.]

[Tôi đây đổi sang một loại phương thức đơn giản hơn nhé.]

[Hạ Lăng, tôi thích cậu, chúng ta thử cùng chung một chỗ đi.]

….

Từ lúc rời khỏi phòng ở của Hạ Lăng, tâm tình của Giang Mục cũng trở nên không quá tốt,nhưng mà không đợi y đi quá vài bước, y liền thấy được một thân ảnh có chút mơ mơ hồ hồ đang đứng phía dưới tàng cây, giống như đang cố ý đợi mình đi tới. Người kia Giang Mục không quá rõ ràng thân phận của đối phương, nhưng mà Giang Mục biết, đối phương có tên là Bạch Lê.

Giang Mục thực chán ghét cái cảm giác Bạch Lê biết rõ chuyện của Hạ Lăng hơn mình, điều này khiến cho y cảm thấy Hạ Lăng không thuộc về mình. Bất quá sau khi từ Bạch Lê nơi đó biết được chân tướng, Giang Mục mới hiểu được hóa ra Hạ Lăng không thuộc về chính mình, hoặc là nên nói chính xác hơn Hạ Lăng có thuộc về chính mình, chẳng qua ‘mình’ kia có tên là Lâm Quân Ngạn.

Chuyện này cỡ nào buồn cười. Bản thân đang sống nhưng cũng không phải là một tồn tại chân thực, nói dễ nghe một chút thì là trục trung tâm của thế giới này, còn nói khó nghe thì bất quá cũng chỉ là một mảnh nhỏ trí nhớ mà thôi. Mà Hạ Lăng lần này trở về, chính là vì muốn lấy lại mảnh nhỏ trí nhớ đã mất đi. Hóa ra ngay từ đầu Hạ Lăng trở về cũng không phải vì ‘Giang Mục’.

“Anh có chuyện muốn nói với tôi.” Giang Mục dùng ngữ khí khẳng định, mà Bạch Lê chính là cứ như vậy nhìn Giang Mục, mãi tới một lúc lâu sau, y mới mở miệng nói, “Cậu có hay không từng hối hận qua là thích em ấy?” Hối hận từ này Giang Mục chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vì trong ý thức của y, chỉ cần là việc mà bản thân lựa chọn làm, liền vĩnh viễn không bao giờ nghĩ tới về sau sẽ hối hậ.

“Cậu biết rõ thích em ấy, kết quả sẽ là gì, vì cái gì còn làm như vậy?” Giang Mục không thấy rõ biểu tình của Bạch Lê, nhưng mà giờ phút này y lại bởi vì lời của Bạch Lê mà bật cười, nước mắt trào ra, “Vậy còn anh, anh lại vì cái gì? Chúng ta không phải đều bởi vì nguyên nhân giống nhau, cho nên mới yêu cậu ấy hay sao?”

Bởi vì hắn là Hạ Lăng, chỉ là Hạ Lăng, những cái khác căn bản là đều không quan trọng.

“Nếu như vậy, cậu lựa chọn lưu em ấy lại hay là thả em ấy rời đi.”

“A, ai mà biết được.” Giang Mục nhìn qua lơ đãng, nhưng mà Bạch Lê lại có thể từ trong ngữ khí của y nghe ra được một tia bất đắc dĩ, “Tôi muốn lưu cậu ấy ở lại, nhưng mà cậu ấy không thể có khả năng sẽ bởi vì tôi mà muốn buông tha cho sự nỗ lực của chính mình. Mặc cho là ai, có thể kiên trì một đoạn thời gian lâu tới như vậy, không thể nào ở tại thời điểm trước khi kết thúc bởi vì đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà buông tha cho tất cả.”

“Nếu như cậu ấy muốn đi, tôi sẽ đồng ý, dù sao tôi ở nơi này, đã không có lý do để có thể lưu lại cậu ấy.” Chính là Giang Mục không biết, dù y không thể tìm ra được lý do để Hạ Lăng lưu lại bồi bản thân, thì chỉ cần những gì mà y làm, cũng đủ để khiến cho Hạ Lăng dao động.

Bằng không, Hạ Lăng hắn cũng sẽ không tới nông nỗi không thể khóc ra được nước mắt nữa.

Bạch Lê ánh mắt nhìn về phía Giang Mục thực bình tĩnh. Giang Mục không biết ánh mắt này có ý nghĩa gì, thẳng cho tới khi y bắt đầu cảm giác được bản thân rốt cuộc không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác, hơn nữa đầu nặng tới vô cùng, y đã sớm hôn mê bất tỉnh.

[Player thỉnh chú ý! Mục tiêu công lược Giang Mục hiện tại sinh mệnh đang bị vây trong trạng thái nguy hiểm, làm ơn coi trọng việc này!]

Giang Mục làm sao?!

[Bệnh cũ tái phát, hoặc là nên nói bệnh tình chuyển biến xấu, cụ thể nguyên nhân không rõ.]

Vậy hiện tại anh ấy ở đâu!

“Cậu ta ở bệnh viện, phòng cấp cứu.” Không đợi hệ thống trả lời cho Hạ Lăng, Bạch Lê đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của hắn, “Em từng làm bác sĩ của bệnh viện kia, hiện tại tình trạng của cậu ta không tốt, anh nghĩ em nên đi xem cậu ta thế nào.”

Hạ Lăng đã sớm thành thói quen việc Bạch Lê đột ngột xuất hiện, bất quá sau khi nghe được tin tức Giang Mục hiện tại đang ở bệnh viện, hắn vẫn miễn cưỡng đỡ tay vào tường, rút ra một chiếc khăn tay để lau khô nước mắt trên mặt. Hạ Lăng thoáng nhìn qua Bạch Lê, sau đó mới chạy về hướng bệnh viện. Không phải bệnh của Giang Mục đã sớm khỏi hẳn rồi sao, tại sao bây giờ lại biến thành như vậy…

[Player thỉnh bình tĩnh, trung tâm trí năng của tôi mới vừa rồi bị virut xâm lấn, cho nên mới khiến cho thế giới này xuất hiện BUG.]

Vậy tình huống của Giang Mục như thế nào, anh ấy có thể hay không gặp chuyện không may?

[Hiện tại virut đã hoàn toàn tra xét xong, còn chờ tiêu diệt. Về phần Giang Mục có thể hay không nguy hiểm tới sinh mạng, tôi cũng không dám cam đoan chắc chắn.]

Thấp giọng mắng một câu, Hạ Lăng sau khi chạy tới bệnh viện liền vọt đến chỗ hộ sĩ tiếp tân, hỏi chuyện tình của Giang Mục. Giang Mục vừa mới được đẩy vào trong phòng giải phẫu, Hạ Lăng chỉ có thể ngồi ở ngoài để chờ đợi kết quả. Có thể nói khi Hạ Lăng ngồi ở hàng ghế bên ngoài phòng giải phẫu, tim đập vô cùng nhanh, rõ ràng chỉ mới qua vài phút nhưng hắn lại cảm thấy như đã qua vài giờ đồng hồ.

Lần giải phẫu này giằng co vài giờ, tuy rằng tình huống của Giang Mục đã không còn nghiêm trọng như trước, bất quá vẫn bị vây trong tình trạng hôn mê. Đợi cho tới khi hỗ sĩ đem Giang Mục đưa tới phòng nghỉ đơn để nghỉ ngơi, Hạ Lăng đã bị bác sĩ Hạ túm lấy kéo qua một bên, “Cậu không phải là quen biết người đó đấy chứ?”

“Ừm.” Hạ Lăng hiện tại vội vã muốn đi xem Giang Mục, căn bản không có tâm tư nghe bác sĩ Hạ nói, ngay cả câu trả lời cũng chỉ là ứng tiếng cho có, tỏ vẻ bản thân mình vẫn nghe. Thấy Hạ Lăng như vậy, bác sĩ Hạ cũng có chút bực bội, hung tợn cầm tệp hồ sơ trong tay đánh lên trên đầu của Hạ Lăng. Sau khi như nguyện ý thấy được ánh mắt cừu hận của Hạ Lăng, bác sĩ Hạ mới nói: “Tôi nói quen biết không phải là quen biết như kiểu minh tinh diễn viên, mà là quan hệ của hai người có phải là bạn bè hay không. Còn có hiện tại bệnh nhân còn cần phải nghỉ ngơi, chúng tôi cũng không có khả năng để cậu đi vào quấy rầy anh ta.”

“Tôi cùng anh ấy có quan hệ gì, anh quản nhiều thế làm chi.” Hạ Lăng xem thường nhìn bác sĩ Hạ, sau đó sâu kính hỏi, “Anh sẽ không phải là thích Giang Mục đi?” Bị những lời này của Hạ Lăng chọc tức, bác sĩ Hạ thiếu chút nữa hộc máu, hận không để đánh cho đối phương vài cái để giải hận, “Cậu nghĩ quá nhiều, tôi đã có bạn gái.”

Nghĩ tới vị hộ sĩ bạo lực cường thế bên người bác sĩ Hạ kia, Hạ Lăng vẫn làm bộ như không biết cái gì cả, không có dự tính đi làm một kẻ tò mò nhiều chuyện, “Tôi khi nào mới có thể vào để thăm Giang Mục?”

“Đợi một lát nữa đi, tôi vừa lúc có thể kiểm tra bệnh tình của cậu.” Hạ Lăng hoàn toàn không thể hiểu nổi loại lang băm này vì sao cần phải chuyên nghiệp tới như vậy, mỗi ngày đều coi những người không có bệnh trở thành bệnh nhân, thế mà vẫn có thể trở thành bác sĩ nổi danh. Nghe nói Hạ lang băm còn từng chữa trị qua cho rất nhiều người, quả thực là kỳ tích.

Hạ Lăng căn bản không muốn cùng Hạ lang băm đi tới phòng khám ở [khoa tinh thần] kia để xem bệnh, nhưng mà hiện tại nếu như hắn muốn đi vào thăm Giang Mục còn cần phải được sự đồng ý của Hạ lang băm, bởi vì mổ cho Giang Mục chính là Hạ lang băm. Hạ Lăng bắt đầu hoài nghi không biết sau cuộc phẫu thuật này, lỗ tai của Giang Mục có thể hay không sẽ trở nên hoàn toàn điếc.

Thẳng cho tới khi ngồi ở trên ghế, Hạ Lăng bị Hạ lang băm hung hãn hãm hại một phen, lúc này mới phát hiện ra bản thân có bao nhiêu ý niệm muốn đem lang băm trước mắt này hành hung một phen. Nói cái gì mà kiểm tra bệnh tình, không nghĩ tới Hạ lang băm sau khi ngồi xuống trên ghế, cư nhiên bắt đầu cùng hắn chơi ‘Máy bay cờ vua’! Đúng vậy chính là ‘Máy bay cờ vua’!

“Sáu.” Ở sau khi Hạ lang băm tại ngay lần đầu tiên tung ra được số sáu, Hạ Lăng liền cảm thấy không có chuyện gì tốt. Mọi chuyện cũng y như theo hắn nghĩ, ‘máy bay’ của Hạ lang băm cơ hồ cũng rất nhanh liền tới được điểm cuối cùng, mà hắn vẫn chưa lắc ra được con sáu nào. Loại giá trị may mắn thấp tới mức này, Hạ Lăng cũng muốn say.

“Hóa ra đã là lần thứ ba.” Hạ Lăng ở sau khi Hạ lang băm lại một lần nữa tung được con sáu, rốt cuộc nhịn không nổi đem toàn bộ những chiếc ‘máy bay’ cùng với bàn cờ hất ra mặt đất, “Anh gọi tôi tới là vì để cùng tôi chơi cái trò ‘Máy bay cờ vua’ này?!”

“Không, cùng cậu chơi một chút cũng không thú vị.” Hạ lang băm một câu tựa như tiễn xuyên tim, khiến cho Hạ Lăng có chút cảm giác được sự bi thương. Nhưng mà Hạ lang băm dường như không nhìn thấy vẻ mặt đầy huyết của Hạ Lăng, tiếp tục bổ đao không thương tiếc, “Tôi cảm thấy thực hiếu kỳ, cậu như thế nào ngay cả một con sáu cũng không lắc được ra. Dựa theo xác xuất bình thường mà nói, xúc xắc có sáu mặt, tỷ lệ để lắc ra được từng mặt là 1/6…”

Liền chỉ bằng những lời này của Hạ lang băm, Hạ Lăng thề tuyệt đối phải tìm được một lúc nào đó khi tan tầm, trùm bao tải lên đầu của đối phương, sau đó kéo đối phương vào trong một ngõ nhỏ, hung hăng đánh cho một trận để hả giận.

“Quên đi, cùng chơi với cậu chẳng bằng tôi lên máy tính đấu với người ta. Cậu đi tìm Giang Mục đi, dựa theo tình huống của anh ta mà nói, anh ta hiện tại hẳn là đã không còn bao nhiêu vấn đề. Nếu có phát sinh chuyện gì thì cứ gọi người tới là được.” Đối với loại bác sĩ không có trách nhiệm như Hạ lang băm, Hạ Lăng bắt đầu có chút lo lắng. Nếu cứ để người này chữa bệnh cho mình, bản thân còn có thể sống tới ngày mai hay không, cũng là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Bất quá nếu như lang băm đã chịu thả người, vậy Hạ Lăng cũng không tiếp tục do dự, trực tiếp liền hướng về phía phòng bệnh của Giang Mục chạy tới. Nhìn thấy Hạ Lăng chạy đi, vị lang băm nào đó có chút bất đắc dĩ thở dài, sau đó yên lặng mở máy tính lên cùng người trên mạng đối chiến. Hạ lang băm dám thề, cùng Hạ Lăng chơi trò ‘Máy bay cờ vua’ xong, lại tiếp tục đối chiến với máy tính, sẽ cảm giác được máy tính có bao nhiêu thân thiết.

Ít nhất máy tính người ta tới lần thứ hai cũng có thể lắc xúc xắc được ra mặt sáu.

….

Hạ Lăng thời điểm đẩy ra cửa phòng của Giang Mục, Giang Mục còn chưa tỉnh lại. Hạ Lăng cũng chỉ có thể phóng nhẹ cước bộ của bản thân, để không quấy rầy tới sự nghỉ ngơi của Giang Mục. Hạ Lăng vốn nghĩ muốn chờ sau khi Giang Mục tỉnh lại thì sẽ rời đi, chỉ là hắn phát hiện ra vô luận bản thân có chờ thế nào, Giang Mục cũng đều không có dấu hiệu tỉnh lại.

Đây là có chuyện gì? Một suy nghĩ không tốt dâng lên trong đầu của hắn, Hạ Lăng đi ra khỏi phòng bệnh liền nhìn thấy Hạ lang băm cũng đang tính toán đi vào. Nhíu nhíu mày, Hạ Lăng hỏi, “Bác sĩ Hạ, vì sao Giang Mục còn chưa có tỉnh lại?” Vì cái gì còn chưa tỉnh lại? Hạ lang băm đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, sau đó mới trả lời: “Trở thành người thực vật. Sau khi giải phẫu thành công, tôi cũng đã từng lo lắng không biết Giang Mục có thể hay không sẽ trở thành người thực vật, nhưng mà tỷ lệ cũng không vượt quá 0.01%, cho nên loại tình huống này hẳn là sẽ không phát sinh.”

“Bởi vì tỷ lệ không quá 0.01% cho nên anh liền không nói qua?!”

“Đúng vậy, tôi thừa nhận đây là thất trách của bản thân.” Hạ Lăng lại một nữa cảm nhận được tràn ngập ác ý từ Hạ lang băm. Đừng nói tới Giang Mục đang được tiếp nhận trị liệu, ngay cả chính bản thân Hạ Lăng cũng có chút cảm giác mình không được ổn. Hạ lang băm quả nhiên không cô phụ danh hiệu mà bản thân đặt cho, toàn bộ hành vi chức nghiệp tận chức tận trách ngày thường đều quá mức giống lang băm.

Nói tới nói đi, bản thân anh ta cũng không phải chính là một lang băm hay sao (╯‵□′)╯︵┻━┻

[Player an tâm, Giang Mục không có biến thành người thực vật, đừng nghe cái tên lang băm kia nói bậy ←_← Hắn chỉ là đang tạm thời hôn mê, sau đó không muốn tỉnh lại mà thôi.]

Cái gì gọi là Giang Mục không muốn tỉnh lại? Hạ Lăng không hiểu những lời này của hệ thống là có ý nghĩa gì, bất quá có thể xác định được Giang Mục sẽ không biến thành người thực vật, Hạ Lăng sau đó có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cũng từ ngày đó bắt đầu, Hạ Lăng mỗi ngày đều sẽ chạy tới bệnh viện, có đôi khi ngốc ở trong phòng bệnh để ngủ. Trong khoảng thời gian đó trợ lý của Giang Mục cũng có tới qua vài lần, những đều bị Hạ lang băm sử dụng đủ mọi lý do để từ chối, mục đích rất rõ ràng, chính là không muốn để cho trợ lý đem Giang Mục rời đi.

Chỉ trong chớp mắt đã qua hơn một tháng, Hạ Lăng có thể đã sớm trở thành thói quen mỗi sáng sớm đều tới bệnh viện, sau đó ôm theo hy vọng xa vời chờ đợi Giang Mục tỉnh lại. Khoảng thời gian này Bạch Lê không xuất hiện lại, liền ngay cả vị trợ lý của Giang Mục trước kia ngày nào cũng ồn ào trong bệnh viện đòi nhìn thấy Giang Mục cũng không có xuất hiện nữa, Hạ Lăng mỗi ngày ở trong bệnh viện việc cần làm chính là bồi tên hỗn đản Hạ lang băm nào đó chơi ‘Máy bay cờ vua’.

“Woa nha, lại một bàn không hề lắc ra được con sáu, xin hỏi cậu có cảm tưởng gì?”

“Muốn đánh chết anh.”

“Được rồi, cậu nói chuyện trực tiếp như vậy, tôi có chút không thể tiếp nhận nổi.” Mặc kệ Hạ lang băm mỗi ngày đều tiếp tục không ngừng tìm đường chết, Hạ Lăng ngựa quen đường cũ đi tới trước cửa phòng bệnh của Giang Mục. Mỗi một lần đều theo thói quen gõ cửa phòng bệnh, nhưng mà vẫn luôn không nghe thấy được thanh âm quen thuộc của Giang Mục truyền từ bên trong ra.

Hạ lăng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Giang Mục đang nằm trên giường bệnh nhưng sắc mặt so với trước đã tốt hơn rất nhiều, cuối cùng vẫn nhịn không nổi hỏi hệ thống.

Virut trước đó rốt cuộc là có chuyện gì?

[Vấn đề này tôi cũng vô pháp tìm ra lời giải. Tôi chỉ có thể nói, Giang Mục phát bệnh không phải là do ngoài ý muốn.]

Thật không…

Vươn tay xoa xoa lên cánh tay trái bị cắm dịch truyền của Giang Mục, cả người có chút lạnh lẽo. Không biết vì cái gì, ở thời điểm hắn nhìn thấy bộ dáng im lặng nằm đó của Giang Mục, chóp mũi có chút chua xót. Sau cùng Hạ Lăng vẫn cảm thấy ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng đi theo Hạ lang băm lâu như vậy, cảm xúc của hắn cũng sẽ không còn mãnh liệt giống như trước kia, chỉ là tới cuối cùng vẫn nhịn không nổi bật khóc lên. Nâng tay lên lau đi nước mắt, thanh âm của Hạ Lăng mang theo một chút nghẹn ngào, “Giang Mục, đừng náo loạn nữa, tới lúc rời giường rồi, tôi đưa anh về nhà có được hay không.”

Tôi đưa anh về nhà. Ở một giây tiếp theo sau khi Hạ Lăng nói xong, hắn tựa như nghe được một thanh âm vô cùng mỏng manh, rất khẽ. Nhưng nếu cẩn thận nghe kĩ, hắn liền có thể phát hiện ra, thanh âm này chính là truyền tới từ miệng của Giang Mục.

“Về nhà.”

Chỉ là nhà ở nơi nào.

A, nơi có Hạ Lăng chính là nhà.

~ ~ ~ ~ ~

* Máy bay cờ vua: một trò chơi của Trung Quốc, na ná với ‘Cờ cá ngựa’ của Việt Nam mình

飞行棋棋盘
Bình Luận (0)
Comment