Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi

Chương 48

Lê Ứng nhìn cậu vài giây, đoạn xốc chăn lên với vẻ mặt vô cảm rồi bước xuống giường.

“Anh đi rửa mặt.” Lê Ứng lạnh nhạt nói.

Giang Dục khẽ chớp mắt, cậu nhìn anh đi thẳng đến nhà vệ sinh, không khỏi nghĩ bụng: Đậu xanh, không phải là giận rồi đấy chứ.

Kế đó cậu cũng xuống giường, đi theo anh vào nhà vệ sinh. Cậu cố ý chen vào bên cạnh Lê Ứng, bắt chước anh cầm lấy một thỏi kem đánh răng và bàn chải lên.

Giang Dục vừa đánh răng vừa liếc sang Lê Ứng, cậu chỉ thấy anh cụp mắt, không thèm nhìn về phía cậu lấy một cái.

Trông có vẻ giận thật rồi.

Ít nhất là kể từ khi hai người quen biết nhau cho đến bây giờ, Lê Ứng chưa từng cố ý lạnh lùng với cậu như vậy.

Có lẽ câu nói kia thật sự chọc giận anh rồi.

Giang Dục thầm mắng bản thân lắm miệng, cậu nghiêm túc ăn năn một lát.

Tự kiểm điểm như thế một lúc, Giang Dục đột nhiên nghĩ mà thấy sợ.

Tính từ trại hè cho đến bây giờ, Lê Ứng đã thích cậu gần bốn năm rồi. Mà trong vòng ba năm đầu tiên, hai người hoàn toàn không có bất kì liên hệ gì. Thậm chí đối với Lê Ứng mà nói, có lẽ anh cũng đã dự tính rằng cả đời này họ sẽ không gặp lại nữa.

Thế nhưng về phần Giang Dục, cậu hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này, cậu nào biết chàng trai mình từng bén duyên vài lần lại rung động với mình. Cũng chẳng hề biết ở một góc nào đó trong thành phố này, có một người vẫn luôn lặng lẽ thích cậu.

Chỉ suýt chút nữa thôi, họ đã bỏ lỡ nhau rồi.

Nghĩ đến đây, Giang Dục cũng không dám nghĩ tiếp nữa. Cậu vừa đánh răng, vừa nâng tay huých khẽ vào Lê Ứng, người kia lại im lặng dịch sang bên cạnh vài bước.

Thấy vậy, Giang Dục không kìm được mà bật cười: “Anh ơi, em chỉ nói đùa thôi mà. Chẳng lẽ anh không nghe ra được sao?”

Dừng một thoáng, Giang Dục lại cố ý đùa: “Anh nghĩ đi, ai lại nỡ chia tay với một đại soái ca như anh chứ? Anh tưởng chia tay dễ lắm đấy hả?”

Rửa mặt xong, Lê Ứng cụp mắt đứng trước bồn rửa trong chốc lát, sau đó anh nhìn về phía Giang Dục: “Em thích anh không?”

Bất ngờ nghe thấy câu hỏi ấy, Giang Dục thoáng ngây ra.

Thế là Giang Dục cũng không đoái hoài đến chuyện ngại ngùng nữa, cậu vội vã súc miệng rồi giải thích: “Sao anh lại hỏi thế? Nếu không thích anh thì sao em lại hẹn hò với anh chứ? Vì anh đẹp trai à?”

Nói xong, Giang Dục khựng lại một chút, sau đó cậu thật thà gật đầu rồi bổ sung: “Đúng thế, đúng là em có mưu đồ với nhan sắc của anh thật.”

Lê Ứng không nhịn được mà bị cậu chọc cười.

Thấy vậy, Giang Dục thoáng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Xem ra dỗ dành bạn trai cũng không khó lắm, cậu cũng có tài năng trong chuyện yêu đương đấy chứ.

Lê Ứng khẽ buông mắt, anh đút một tay vào túi quần, nhàn nhạt hỏi cậu: “Trước kia em thích con gái…”

“Nếu bố mẹ em bắt bọn mình chia tay, bắt em hẹn hò với con gái, em định sẽ làm gì?”

Đúng là Giang Dục vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này. Dù sao thì cậu cũng là người theo chủ nghĩa lạc quan bẩm sinh, hai người cũng chỉ mới hẹn hò được vài tuần, tạm thời vẫn chưa đến lúc để nghĩ về những khó khăn phiền não như vậy.

Thấy Giang Dục im lặng, độ cong trên môi Lê Ứng không khỏi tắt dần.

Anh không muốn tạo áp lực cho Giang Dục, anh bằng lòng tiêu hao thời gian và công sức, bỏ ra toàn bộ kiên nhẫn để chờ đợi cậu.

Miễn là họ ở bên nhau.

Ngặt nỗi hai chữ “chia tay” tựa như một cây kim đâm vào chỗ đau của anh, xuyên thẳng vào những tâm tư ảm đạm mà anh che giấu tận đáy lòng.

Anh tuyệt đối không thể quay về với sự tuyệt vọng ấy nữa.

Chia tay là việc không có khả năng, bất kể thế nào thì giữa hai người cũng không thể tồn tại hai chữ này.

“Giang…” Lê Ứng đang định tỏ rõ thái độ của mình với Giang Dục thì chợt nghe cậu lên tiếng trước: “Dù vậy thì em cũng không chia tay đâu. Đến lúc này mà còn đi hẹn hò với con gái, thế chẳng phải em quá cặn bã à.”

Giang Dục tung ra chiêu ban nãy cậu dùng để dỗ Lê Ứng: “Hơn nữa anh đẹp trai như vậy, em nhìn mặt anh quen rồi, về sau còn ai lọt được vào mắt em nữa chứ? Thế thì không phải em sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại à?”

Dứt lời, Giang Dục lại vỗ vỗ vai anh chẳng khác nào lãnh đạo: “Anh cứ yên tâm đi, nếu bố mẹ em không đồng ý cho bọn mình hẹn hò, sau này cho dù có phải ngủ công viên, ăn màn thầu dưa muối thì em cũng sẽ không lấy đồng nào của họ đâu.”

Nhìn cậu vài giây, Lê Ứng dời mắt đến nơi khác, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà bật cười.

Dẫu biết Giang Dục chỉ đang dỗ dành mình, nhưng anh vẫn không có tiền đồ mà bị dụ dỗ rồi.

Giang Dục quả thực là một người lạc quan bẩm sinh, dường như chỉ cần đến tay cậu thì mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Thấy anh nở nụ cười, Giang Dục càng ra sức vỗ về: “Anh xem đi, trước đây em cũng chưa từng hẹn hò với con gái. Điều này chứng minh, có khả năng em cũng không thích con gái mà? Hơn nữa, chỉ một người như Giang Mộng đã đủ phiền rồi, sao em phải rước thêm phiền phức cho mình chứ.”

Lê Ứng bật cười, anh nhìn cậu hỏi: “Vậy anh có phiền không?”

Giang Dục khẽ chớp mắt, nhìn thẳng vào anh vài giây. Cái người vừa nói năng mạch lạc ban nãy lại đột nhiên dời mắt đi, vành tai ửng đỏ.

Phản ứng của cậu đến quá bất chợt, khiến Lê Ứng có phần ngạc nhiên.

Anh chỉ thấy Giang Dục dợm bước lại gần, vươn tay ôm lấy mình. Thế rồi cậu vùi đầu vào hõm cổ anh, khẽ nói: “Không phiền đâu… Em thích lắm.”

Lê Ứng thoáng bừng tỉnh, anh buông mắt nhìn cậu, chỉ thấy vành tai lấp ló dưới mái tóc bông xù như bừng cháy.

Lê Ứng lặng đi giây lát, đoạn vươn tay chạm vào tai cậu.

Rất mềm, mà cũng rất nóng.

Thật là một bạn nhỏ dễ thẹn thùng trong chuyện yêu đương.

Trông thấy dáng vẻ này của Giang Dục, Lê Ứng đột nhiên cảm thấy lòng mình mềm nhũn, cũng nảy sinh vài suy nghĩ khác trong đầu.

Nghĩ nghĩ một lúc, Lê Ứng lại tự bật cười trước, sau đó anh mới buồn cười hỏi cậu: “Nếu lúc ấy nhận được tin nhắn tỏ tình của anh, em định sẽ làm gì?”

Giang Dục nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chắc em sẽ không nhìn ra tin nhắn của anh là tin nhắn tỏ tình đâu? Có lẽ em sẽ cho rằng tính cách của mình đã mê hoặc anh, sau đó làm bạn với anh.”

Nghe vậy, Lê Ứng chợt tưởng tượng nếu khi đó anh và Giang Dục trở thành bạn bè thì mọi chuyện sẽ ra sao.

Giang Dục lại tự tiếp lời: “Sau đó em sẽ đưa anh đến trước mặt các bạn, để bọn nó ghen tị rằng em có một người bạn đẹp trai như vậy.”

Lê Ứng nghe vậy thì cười khẽ một tiếng, Giang Dục bèn ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thì sao? Nếu khi đó bọn mình quen biết nhau, anh định sẽ làm gì?”

“Có lẽ anh sẽ…” Lê Ứng vừa ngẫm nghĩ vừa chậm rãi nói, “Lôi kéo em thi vào Hải Đại?”

Giang Dục: “…Bây giờ quen nhau cũng ổn rồi.”

Lê Ứng bật cười rồi tiếp tục hỏi cậu: “Thế nếu lúc ấy anh theo đuổi em thì sao?”

Giang Dục cụp mắt, cậu suy nghĩ vài giây, đoạn cười nói: “Tiêu rồi, vậy thì em sẽ phải yêu sớm mất.”



Đêm trước đó hai người tán gẫu hơi muộn, vậy nên sáng Thứ hai Giang Dục ngủ quên mất, cuối cùng Lê Ứng phải sử dụng liên hoàn call để đánh thức cậu.

Giang Dục vội vàng rời giường sửa soạn rồi chạy xuống lầu, cậu vừa ngồi lên xe Lê Ứng thì trông thấy bà Giang đang đi về nhà.

Bà Giang thoáng nheo mắt, đúng lúc bắt gặp cậu nên bước đến gõ cửa ghế phó lái.

Giang Dục mở cửa sổ, cậu nhìn mẹ mình rồi nói vội: “Mẹ, có chuyện gì để tối nói sau nhé. Con sắp muộn học rồi, hôm nay phải điểm danh.”

Bà Giang còn chưa kịp mở miệng đã bị cậu làm nghẹn họng, cơn tức không có chỗ xả.

“Cô ạ.” Lê Ứng cầm tay lái, lễ phép gật đầu chào hỏi bà Giang.

Bà Giang nhìn anh với ánh mắt tìm tòi trong giây lát, sau đó cũng gật đầu chào lại. Trong lúc lên tiếng, bà thoáng buông mắt, ngắm nhìn gói bánh bao súp trong tay Giang Dục.

Là giấy gói từ quán ăn gần nhà bọn họ, cũng là quán ăn ưa thích của Giang Dục từ bé đến lớn.

Giang Dục lấy điện thoại ra thăm chừng, lại không nhịn được mà lên tiếng thúc giục: “Mẹ, con thật sự sắp muộn rồi, sáng nay phải điểm danh đó.”

Bà Giang bực mình đến mức lườm cậu: “Con còn biết bây giờ sắp muộn nữa à? Từ trước đến nay đi học toàn đến sát giờ, mỗi sáng không lười thêm vài phút là con sẽ chết đúng không?”

Giang Dục: “...”

Bà Giang cũng là người coi trọng thể diện, trước mặt một đứa trẻ ngoan ngoãn như Lê Ứng thì bà cũng không tiện nổi giận.

“Tối nay về gặp mẹ.” Bà Giang nghiêm túc nói, “Mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Trông thấy biểu cảm của mẹ mình, Giang Dục đột nhiên vừa chột dạ vừa có một dự cảm xấu.

Xe phóng một mạch về hướng của Giang Đại, Giang Dục ngồi ăn bánh bao súp, có phần không yên lòng.

Thấy thế, Lê Ứng bèn hỏi: “Có phải em sợ cô đoán ra được không?”

“Ừ, hơi hơi.” Giang Dục nói, “Trưa nay em đến gặp Giang Mộng ăn cơm.”

Lê Ứng thừa dịp đèn đỏ mà nghiêng đầu nhìn cậu.

Giang Dục ngoạm bánh bao súp, cười hỏi: “Anh nghĩ bà ấy có tìm cách mưu sát em trai ruột trong nhà hàng không?”

Lê Ứng không bị cậu chọc cười, anh vươn tay bắt lấy tay cậu rồi nghiêm túc nói: “Anh đi cùng em.”

Nghe vậy, Giang Dục ghé mắt nhìn anh: “Sao anh nghiêm trọng vậy, đừng lo, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, em đối phó được mà.”

Thấy Lê Ứng còn căng thẳng hơn cả mình, Giang Dục bèn an ủi anh vài câu, không lâu sau xe đã chạy đến trước cổng Giang Đại.

Giang Dục rút một tờ giấy, cậu còn chưa kịp lau miệng đã phải vội vàng cởi dây an toàn ra, chuẩn bị xuống xe.

Thấy cậu vội vội vàng vàng, Lê Ứng không khỏi nhắc nhở một câu: “Đừng gấp em, phải chú ý an toàn.”

Nói đoạn, không biết nghĩ đến điều gì, anh lại nhẹ nhàng níu lấy vạt áo cậu.

Sau khi nhận ra, Giang Dục lại quay đầu: “Sao thế?”

Lê Ứng nhìn cậu, cười nói: “Có nụ hôn chào buổi sáng không?”

Đến lúc này mà còn hôn chào buổi sáng?

Giang Dục khẽ chớp mắt, sau đó cậu dứt khoát không thèm lau miệng, vươn tay ôm lấy cổ Lê Ứng rồi hôn anh.

Đầu tiên cậu thơm một cái lên môi Lê Ứng, sau đó lại hôn lung tung mấy lần lên mặt anh, cọ đến mức trên mặt anh toàn dầu là dầu. Để cho anh biết làm chuyện xấu thì phải trả giá đắt!

Hôn xong, cậu lại vọt xuống xe.

Nhìn bước chân cậu như sắp bay lên đến nơi, Lê Ứng không kìm được mà nhếch môi, sau đó anh tiện tay lấy một tờ giấy ra lau mặt.

Đúng lúc này, có một sinh viên đi sượt qua xe Lê Ứng, cậu ta nhìn thoáng vào trong kính chắn gió, đúng lúc chạm phải ánh nhìn của anh.

Nam sinh nọ trông thấy Lê Ứng thì sững ra.

Kế đó anh thấy cậu ta chạy về phía trước, hét lên với Giang Dục: “Giang Dục, sao ngày nào ông cũng được trai đẹp đưa đón vậy?”



Đến gần giờ ăn trưa, Giang Dục xách hai ly trà sữa đến gặp Giang Mộng và Lê Ứng.

Các bạn học trong văn phòng đã lâu không gặp Giang Dục, khi trông thấy cậu, ai nấy đều nhiệt tình lên tiếng chào hỏi.

Cũng không biết có phải ảo giác của Giang Dục hay không, nhưng cậu cứ có cảm giác họ nhìn mình với ánh mắt là lạ.

Có điều xưa nay Giang Dục không phải là một người nhạy bén, cậu cũng không cả nghĩ, chỉ đơn giản bắt chuyện với họ vài câu. Thấy mọi người đều cúi đầu làm việc, bấy giờ Giang Dục mới đánh mắt về phía Lê Ứng, chỉ thấy người kia đang nhìn mình với ý cười đong đầy.

Đến bản thân Giang Dục còn không khỏi cảm thấy chắc hẳn Lê Ứng rất thích cậu, vô cùng vô cùng thích.

Ánh nhìn đôi bên quấn quýt trong giây lát, Giang Dục cầm trà sữa đi đến bàn Giang Mộng, cậu lấy ra một ly với vị mà cô thích nhất.

“Uầy.” Giang Mộng cầm lấy trà sữa rồi ngắm nghía, “Hôm nay mày nhớ chị thích uống cái gì cơ à?”

“Đúng, tôi phải suy nghĩ rõ lâu rồi cố ý đi mua cho bà đó.” Giang Dục định tranh công.

Giang Mộng rất hiểu tính Giang Dục, cô nghe vậy thì biết ngay cậu có việc cần nhờ mình, bèn nhất quyết không chịu nhân nhượng với cậu: “Ngày nào chị cũng nhắc chị thích uống cái gì, mày nghĩ việc mày không nhớ được là chuyện khiến chị ruột của mày đây vui lắm hả?”

Giang Dục: “...”

Dù sao thì Giang Dục cũng đuối lý, cậu bèn nhẫn nhịn rồi hiền lành nói: “Vậy trưa nay tôi mời bà ăn cơm nhé?”

Dứt lời, nhớ ra trong di động mình chỉ còn mười mấy đồng, Giang Dục lập tức sửa miệng: “Lê Ứng bảo anh ấy muốn mời bà ăn cơm.”

Giang Mộng đã đoán ra được đại khái là chuyện gì, cô nhìn cậu vài giây rồi nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười mà từ chối.

“Không ăn đâu, trưa nay chị đến chỗ bố mẹ ăn.”

“Đừng mà.” Giang Dục lập tức sốt ruột, cậu bắt đầu khua môi múa mép, “Chị ơi, chị gái xinh đẹp đáng yêu thông minh nhất trên đời của em ơi, chị muốn ăn gì thì tùy chị chọn, được không ạ?”

Nghe vậy, Giang Mộng lại nhìn cậu với ánh mắt thâm thúy, cô hỏi: “Mày chắc chắn nếu Lê Ứng mời khách thì mày có quyền để chị chọn lựa tùy ý à?”

Giang Dục lặng đi một lúc, cậu cứ cảm thấy Giang Mộng nhìn mình với ánh mắt rất lạ.

Dừng một thoáng, Giang Dục thử hỏi: “Có phải bà đoán ra được gì rồi không?”

“Gì cơ?” Giang Mộng ra vẻ ngây thơ.

Cô càng tỏ vẻ như vậy, Giang Dục lại càng quả quyết cô đã đoán ra được gì đó rồi.

“Đừng giả vờ nữa.” Giang Dục nói.

Sau đó cậu cụp mắt, ấp úng hỏi: “Bà biết từ lúc nào vậy?”

Giang Mộng nghĩ nghĩ: “Chắc là còn sớm hơn mày.”

Giang Dục sững sờ, thậm chí cậu còn nghi ngờ họ không nói về cùng một chuyện.

Thấy vậy, Giang Mộng bèn nói: “Mày tưởng ai cũng đần như mày hả? Cậu ấy đối xử tốt với mày còn chưa đủ lộ liễu à?”

Nhất thời Giang Dục có hơi bực mình: “…Vậy sao bà không nói trước cho tôi biết?”

Không nói cho cậu thì cũng thôi, đằng này cô còn bắt cậu đi tìm hiểu xem người Lê Ứng thích là ai, lại còn gọi ‘tiểu yêu tinh’ này nọ, Giang Dục nghi ngờ Giang Mộng cố ý trêu ngươi cậu.

Giang Mộng nghẹn lời, câu hỏi này khiến cô lập tức đuối lý.

“Chị cũng không tiện nói về tính hướng của người khác.” Giang Mộng nói xong thì khựng lại, cô nâng mắt nhìn về phía Giang Dục, “Hơn nữa, ban đầu trông mày cũng không thẳng lắm, cậu ấy cũng đối xử với mày rất tốt. Một người xuất sắc về cả tính cách lẫn gia cảnh như Lê Ứng, cho dù không làm người yêu thì làm bạn bè cũng không hề có hại. Mày không biết trong trường chị có bao nhiêu người muốn bấu víu quan hệ với cậu ấy đâu.”

Giang Dục nhìn cô, bỗng dưng cảm thấy buồn cười: “Sao trước kia tôi không nhận ra bà thực tế như vậy nhỉ?”

Giang Mộng cho cậu ăn bơ, một lát sau đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô lại đưa mắt nhìn cậu rồi hỏi: “Nếu chị nói với mày ngay từ đầu rằng Lê Ứng thích mày, mày có định tránh xa cậu ấy không?”

Giang Dục im lặng một thoáng, cậu khẽ lắc đầu: “Bà không biết tính tôi à?”

Giang Mộng bật cười một tiếng, cũng không để ý nhiều.

Suy cho cùng, “nếu” cũng chỉ là “nếu” mà thôi, đối với hai người bọn họ, kết quả ấy đã không còn quan trọng nữa.

Sai một li, đi một dặm. Chúng ta vĩnh viễn không biết được chân tướng của “nếu như”.



Tán gẫu với Giang Mộng xong, Giang Dục cầm một ly trà sữa đi đến bàn Lê Ứng.

Cậu vừa để ý đến những người khác trong văn phòng, vừa nhỏ giọng nói với Lê Ứng: “Giang Mộng đã biết chuyện rồi.”

Lê Ứng thoáng chựng lại, song vẻ mặt của anh lại không mấy bất ngờ, Giang Dục nghĩ anh cũng đoán ra được rồi. Đến cậu còn nhận ra sự bất thường của các bạn học trong văn phòng, Lê Ứng nhạy bén như vậy, đã thế ngày nào anh cũng ở cùng bọn họ, sao có thể không phát hiện được.

Lê Ứng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Giang Dục đang rũ xuống dưới bàn, anh cầm bánh ngọt được bạn học cho rồi đưa cho cậu.

Giang Dục cũng không khách sáo, cậu dứt khoát mở ra ăn luôn, vừa ăn vừa buồn cười nói: “Anh tin được không? Giang Mộng còn biết anh thích em sớm hơn cả em nữa đó.”

Lê Ứng thoáng bất ngờ, chợt bật cười theo: “Anh cũng không ngạc nhiên lắm, vốn dĩ con gái luôn nhạy bén hơn con trai mà. Đôi lúc anh cũng cảm thấy mình không khống chế được bản thân, cũng may mà em vô tâm.”

Giang Dục cố ý chậc một tiếng, thế rồi cậu nhìn một vòng quanh phòng, vươn tay đút Lê Ứng một miếng bánh ngọt. Đúng lúc này Tần Dương quay đầu lại, chớp mắt với họ đầy mờ ám.

Giang Dục đột nhiên cảm thấy hai người bọn cậu giấu diếm cũng như không.

“Không ngờ yêu đương lén lút khó thật đấy.” Giang Dục không khỏi trêu chọc chính mình một câu, “Em cứ tưởng tất cả mọi người đều không biết, cuối cùng chỉ có mình em là nghĩ thế.”

Lê Ứng bị cậu chọc cười: “Là lỗi của anh, anh không giấu được.”

Giang Dục nhìn anh, cậu cắn cắn thìa, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng không hẳn, hình như em cũng không giấu được.”

Lê Ứng ngắm cậu vài giây, anh gãi gãi vào lòng bàn tay cậu, đoạn nói: “Đừng cắn thìa em.”

“Sao chứ.” Giang Dục liếc anh, “Đến chuyện này mà anh cũng quản à?”

Lê Ứng nở nụ cười, anh dùng khẩu hình miệng gằn từng chữ: “Khiến, anh, muốn, hôn, em.”

Đọc xong khẩu hình miệng của anh, Giang Dục lập tức ngượng chín mặt. Đang ở trước bàn dân thiên hạ mà anh lại phun ra mấy câu như vậy.

Im lặng một thoáng, Giang Dục đè thấp giọng nói: “Anh có nhận ra dạo này anh lưu manh lắm không?”

“Ừ, anh phát hiện ra rồi, cảm ơn em đã khai thác tiềm năng này của anh.” Lê Ứng nói.

Giang Dục: “...”

Vì Giang Mộng đã biết chuyện nên ba người ăn một bữa trưa đơn giản cùng nhau.

Giang Dục không có lớp vào tiết đầu tiên của buổi chiều, vậy nên cơm nước xong thì cậu cũng quay về văn phòng cùng bọn cô.

Đường về rất vắng người, hai người dùng bữa xong thì vẫn luôn lặng lẽ nắm tay nhau.

Giang Mộng thấy vậy thì không khỏi lắc đầu, cô nói thầm trong bụng, không ngờ lúc hẹn hò Giang Dục cũng dính người yêu như vậy.

Quả nhiên cho dù là ai thì cũng không phải ngoại lệ.

Lúc bước đến dưới lầu, Giang Dục đang định buông tay thì Lê Ứng lại nói: “Hôm nay bọn họ đến nhà hàng ở chợ đêm ăn cơm, chắc phải lâu lắm mới quay lại.”

Nhìn đôi gà bông bốc lên vị chua của tình yêu, trong lòng Giang Mộng không khỏi có chút lên men. Cô thật sự rất ghen tị, không ngờ một thằng nhóc khô khan, chỉ biết đến game như Giang Dục lại có được tình yêu ngọt ngào trước cả cô.

Đậu xanh rau má, người so với người đúng là tức chết mất.

Có điều Giang Mộng vẫn tốt bụng nói đỡ giúp Lê Ứng một câu: “Đúng đó, nhà hàng đó chờ lâu lắm, chắc chắn giờ này họ vẫn chưa về đâu.”

Nghe vậy, Giang Dục cũng không nghĩ nhiều, ba người vừa tán gẫu vừa đi vào thang máy.

Giang Mộng là người đầu tiên bước vào văn phòng, đợi đến khi cô hô lên một câu “đừng vào” thì tất thảy đã quá muộn.

Tiếng hô của Giang Mộng lôi kéo sự chú ý của mọi người, họ vừa ngước mắt lên thì đúng lúc bắt gặp hai chàng trai đang nắm tay nhau bước vào.
Bình Luận (0)
Comment