Nam Thần Của Chị Gái Yêu Thầm Tôi

Chương 51

Khoảng thời gian trước, mỗi khi đến Hải Thành thì Giang Dục và Lê Ứng luôn tách ra ngủ riêng, cậu ngủ ở phòng Lê Ứng, còn anh thì ngủ ở căn phòng cách vách được chuẩn bị cho Giang Dục.

Dù rằng bây giờ Giang Dục rất hay mắng Lê Ứng lưu manh, nhưng mỗi khi ở trong hoàn cảnh riêng tư như thế này, dường như anh lại trở nên rất đoan chính.

Đồng hồ sinh học của Giang Dục rất đúng giờ, hai người về nhà xem phim được một lúc thì Giang Dục đứng dậy đi tắm trước, tránh để lát nữa mệt rồi ngủ quên mất.

Vừa bước ra khỏi nhà tắm, Giang Dục còn chưa kịp lau khô tóc thì đã nhận được liên hoàn call của bạn học, cậu ta rủ cậu lên ăn gà, tiện thể giúp cậu ta đánh một trận cùng cô gái mà cậu ta đang theo đuổi.

Ban đầu Giang Dục còn định lấy cớ buồn ngủ để từ chối, nhưng khi nghe đối phương nói là chơi trên di động, cậu bèn miễn cưỡng chơi cùng bọn họ một trận.

Lê Ứng tắm xong rồi đi ra, chợt nghe thấy tiếng Giang Dục đang chơi game trong phòng. Anh đẩy cửa bước vào, bắt gặp Giang Dục đang ngồi xếp bằng trên giường, mái tóc ướt sũng của cậu hẵng còn nhỏ giọt.

Thấy vậy, Lê Ứng bước đến, anh phủ chiếc khăn mình đang lau dở lên đầu Giang Dục rồi lau tóc cho cậu.

Giang Dục đang chơi đến đoạn quan trọng, cậu cũng không ngẩng đầu mà để mặc cho Lê Ứng lau tóc giúp mình. Đến khi Lê Ứng cầm máy sấy ra định sấy tóc cho Giang Dục, trận game của bọn cậu cũng đúng lúc kết thúc.

Đồng đội kêu gào “wow wow” trong loa rủ cậu chơi thêm ván nữa, song Giang Dục vẫn nhắm mắt làm ngơ, thẳng tay thoát khỏi trò chơi.

Cậu ngồi trên giường, ngửa đầu nói với Lê Ứng đầy đắc ý: “Dạo này bạn cùng lớp của em đang theo đuổi một sinh viên trong trường anh, ban nãy em chơi một ván cùng các cậu ấy, ăn gà rồi.”

Lê Ứng ừ một tiếng, anh nở nụ cười rồi dỗ dành cậu: “Giỏi quá ta.”

Nói đoạn, anh lấy máy sấy ra rồi thổi tóc cho cậu.

Thời gian đã không còn sớm, Giang Dục buồn ngủ ngáp một cái, cậu dứt khoát vươn tay ôm lấy eo Lê Ứng, đoạn vùi mặt vào lòng anh, đè hết trọng lượng lên người Lê Ứng.

Lê Ứng sững ra đôi chút, thi thoảng anh lại nghi ngờ phải chăng Giang Dục cố ý, nếu không thì tại sao cậu chẳng có chút tính toán nào cả. Không biết bây giờ việc gì nên làm, việc gì không nên làm.

Lê Ứng nhẹ nhàng thở hắt ra, tiếp tục sấy tóc cho cậu. Đợi đến khi khô được phân nửa, anh lại thấy Giang Dục tựa vào người mình mà không hề nhúc nhích.

Lê Ứng tưởng cậu đã ngủ nên định đỡ cậu lên giường cho ngon giấc, nào ngờ anh lại thấy Giang Dục khẽ động đậy, cậu ngẩng đầu lên, đoạn gác cằm trên ngực Lê Ứng, nhìn anh với ánh mắt lười biếng.

Khóe mắt cậu phơn phớt hồng, còn vương chút ẩm ướt, thoạt nhìn có vẻ rất buồn ngủ.

“Người anh thơm quá.” Giang Dục lười biếng nói, cậu cọ cọ cằm vào áo ngủ của anh, “Mới tắm xong à?”

Lê Ứng cụp mắt nhìn Giang Dục, anh xoa nhẹ tóc cậu rồi ừ một tiếng.

Thế rồi anh hạ một tay xuống, khe khẽ vuốt ve đuôi mắt cậu.

Giang Dục cọ mặt vào tay anh, sực nghĩ đến điều gì, cậu lại lên tiếng trêu ghẹo: “Có phải bình thường khi tắm anh luôn quấn khăn không?”

Lê Ứng nghe vậy thì thoáng im lặng, sau đó anh chợt nở nụ cười: “Không, hôm đó là vì kiêng dè em thôi.”

“Bình thường mỗi khi tắm rửa,” Dừng một thoáng, giọng Lê Ứng dần dần nhẹ đi rồi trở nên khàn khàn, anh chậm rãi nói, “Anh không mặc gì cả.”

Ánh mắt anh dõi theo Giang Dục chẳng rời.

Giang Dục cũng đang ngửa đầu nhìn anh, lồng ngực cậu thoáng phập phồng, hơi thở dần dần trở nên dồn dập, đoạn không nhịn được mà liếm môi.

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Lê Ứng bỗng chốc ôm lấy gương mặt Giang Dục, đặt lên trán cậu một nụ hôn dịu dàng. Thế rồi anh lần theo khóe mắt, chóp mũi, nụ hôn cứ thế rơi xuống từng chút từng chút, cuối cùng đậu lại thật khẽ bên khóe môi cậu.

Thân người cao lớn của anh áp đến khiến Giang Dục nhất thời bị đẩy ngã về phía sau.

Lê Ứng thuận thế quỳ một chân lên giường, anh cúi người, ngắm nhìn cậu từ trên cao.

Hầu kết Giang Dục chuyển động vài lần, ánh nhìn của Lê Ứng cũng theo đó mà trượt xuống, anh vươn tay gãi nhẹ vào trái cổ của cậu, rồi lại khẽ khàng vuốt ve nơi ấy.

Giang Dục lập tức bắt lấy tay anh, cậu thấp giọng nói: “Ngứa em.”

Giọng cậu rất khẽ, tựa như đang nghẹn ngào.

Khoảnh khắc ấy, hơi thở của Lê Ứng bỗng trở nên dồn dập, anh nuốt nước bọt, nhìn Giang Dục đầy sâu lắng, đoạn dằn lòng hỏi: “Muốn anh dừng lại ở đây không?”

Nói đoạn, anh dừng một chút, giọng nói khàn khàn vang lên: “…Nếu không anh sợ lát nữa anh không kiềm chế nổi đâu.”

Giang Dục lặng đi trong giây lát, cậu khẽ liếm môi, dời mắt sang một bên: “Đây chẳng phải là chuyện sớm muộn sao.”

Lê Ứng nhìn cậu.

Thấy anh không nói gì một lúc lâu, Giang Dục bèn giương mắt liếc trộm một cái. Chỉ thấy Lê Ứng nở nụ cười, anh đặt bụng ngón tay lên nốt ruồi trên môi cậu, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, từng chút rồi từng chút, cứ mân mê qua lại như thế.

Thấy vậy, Giang Dục lên tiếng: “Có phải anh thích nốt ruồi của em hơn —”

Không đợi Giang Dục nói cho hết câu, Lê Ứng đã biết cậu muốn nói gì nên lập tức cúi đầu chặn lấy môi cậu.

Cánh môi Giang Dục chỉ kịp thốt ra một tiếng nức nở chưa kịp nuốt vào.

Nụ hôn của Lê Ứng ngang ngược hơn mọi lần, Giang Dục cảm giác môi mình bị anh cắn mút không dứt, thậm chí cậu còn không kịp làm gì để đáp trả.

Đến khi chẳng còn thỏa mãn với việc môi chạm môi, Lê Ứng luồn một tay ra sau gáy Giang Dục, sau đó anh không để cậu lùi lại chút nào, lập tức cạy mở cánh môi cậu.

Nụ hôn này mãnh liệt hơn mọi lần, hàng mi đen nhánh của Giang Dục không khỏi run lên, đuôi mắt cũng rịn nước theo cái hôn dồn dập.

Giang Dục bị hôn đến mức lẩy bẩy, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, yết hầu trượt xuống, định bụng sẽ hôn đáp trả. Nhưng khi đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng vươn ra thì lại bị người kia cuốn lấy, đáp lại cậu còn mãnh liệt hơn trước.

Hôn nhau hồi lâu, Giang Dục dần cảm thấy mình không chịu nổi nữa, khóe môi không kìm được mà phát ra từng tiếng nghẹn ngào.

Bấy giờ Lê Ứng mới buông lỏng cậu ra, thay bằng cái hôn dịu dàng lên môi cậu.

...

Lê Ứng thay một bộ trải giường mới.

Thấy anh đã thay bộ cũ ra, Giang Dục đứng cạnh bèn nói: “Đưa em đi, để em cho vào máy giặt.”

Nghe vậy, Lê Ứng vo bộ trải giường cũ thành một đống rồi đưa cho cậu. Giang Dục ôm lấy rồi bước đến ban công.

Trên đường đi đến ban công, vành tai Giang Dục có hơi hâm hấp. Nhưng đến khi đứng trước máy giặt, Giang Dục bỗng dưng khựng lại một chút, cậu cụp mắt nhìn khăn trải giường trong tay, chậm rãi đưa lên ngửi ngửi.

…Bên trên còn vương mùi hương mà cậu thường xuyên ngửi thấy trên người Lê Ứng.

Nhận ra mình vừa làm gì, cả người Giang Dục không khỏi nóng bừng. Cậu thầm mắng bản thân một câu biến thái, sau đó chán nản tống bộ trải giường vào máy giặt.

Đậu xanh, cậu cũng không biết tại sao mình lại làm chuyện kì quặc như vậy nữa.

Đến khi cậu về phòng thì Lê Ứng cũng đúng lúc trải giường xong. Anh chỉ thấy vùng cổ trắng nõn của Giang Dục đột nhiên đỏ bừng, đôi mắt cứ lấp la lấp lánh.

“Sao vậy em?” Lê Ứng có phần khó hiểu.

Đương nhiên là Giang Dục ngại nói, cậu chỉ vùi đầu vào lòng anh: “Không có gì, em mệt thôi.”

Quả thực bây giờ cũng đã trễ, Lê Ứng vỗ về tóc cậu rồi dỗ dành: “Anh trải xong rồi, có thể ngủ được rồi.”



Qua một ngày nữa là đến lễ tốt nghiệp của bọn Lê Ứng.

Sáng hôm ấy, Giang Dục vừa ngồi dậy khỏi giường thì đã trông thấy tin nhắn WeChat của Triệu Văn.

Giang Dục đang định trả lời thì Giang Mộng lại gọi điện đến.

“Mày đâu rồi?” Dưới ánh mặt trời, Giang Mộng đang dùng một tay che nắng, “Không phải đã hẹn sẽ đến đây chụp ảnh à, sao chưa thấy vác mặt đến nữa?”

“Sắp.” Giang Dục ghét nhất là bị thúc giục, cậu trả lời qua loa rồi cúp điện thoại cái rụp.

Giang Mộng bực mình không thôi, cô không khỏi quay sang lườm nguýt người đứng cạnh mình lúc này – bạn trai của Giang Dục.

“Xin cậu dạy dỗ lại nó một chút đi.” Giang Mộng không nhịn được mà nói, dù sao thì bây giờ cô cũng không dạy dỗ được.

Lê Ứng vui vẻ đáp lời: “Em biết rồi chị, để em nói lại với em ấy.”

Gọi cực kì thuận miệng.

Giang Mộng nhìn anh trong giây lát, đoạn lạnh nhạt dời mắt đi. Cô chẳng dại mà đi tin tưởng câu nói này của Lê Ứng.

Chứng kiến cảnh tượng này, Lý Thiến Văn đứng gần đó lập tức bật ngón cái với cô: Chị em, cậu thật trâu bò.



Nhà riêng của Lê Ứng cách Hải Đại rất gần, không lâu sau Giang Dục đã tới nơi.

Cậu đi thẳng một mạch vào trong, tìm được vị trí của bọn họ, chỉ cần liếc mắt thì cậu đã trông thấy chàng trai xuất chúng đang đứng dưới ánh mặt trời.

Lê Ứng đang nói chuyện với người khác, khi trông thấy Giang Dục, anh chợt nhướng mày rất khẽ, trong mắt dạt dào ý cười, đoạn đi về phía cậu.

Gương mặt anh vẽ nên niềm vui chẳng thể che giấu.

“Em đến rồi.” Lê Ứng nói.

Giang Mộng biết thừa là tin ai chứ đừng tin Lê Ứng. Thấy vậy, cô liếc nhìn đứa em oan gia của mình, không nhịn được mà tỏ vẻ khinh bỉ.

Vẻ khinh khỉnh của cô quá rõ ràng, Giang Dục đúng lúc trông thấy, hai chị em bèn gườm gườm nhìn nhau, sau đó đều ghét bỏ dời mắt đi.

“Nhanh lên, sắp muộn rồi.” Lý Thiến Văn nói, kế đó cô giơ máy polaroid của mình lên như thể đang khoe khoang, “Để mình lấy bé cưng của mình chụp cho ba chị em một tấm ảnh lưu niệm thật đẹp.”

Vài ngày trước họ đã bàn bạc sẽ chụp ảnh với nhau trong lễ tốt nghiệp, kết quả là Giang Dục lề mề đến tận bây giờ.

Giang Mộng ôm cục tức trong bụng, khi bước đến cạnh Giang Dục, cô lại không nhịn được mà lườm cậu một cái.

Thấy vậy, Lý Thiến Văn bèn nói: “Giang Mộng, sao cậu đứng xa vậy, nếu cậu đứng như thế thì chụp ảnh đơn luôn đi cho rồi. Cậu thấp nhất, cậu vào đứng giữa hai người bọn họ đi.”

Giang Mộng lườm cô bạn một cái, sau đó cô cũng nghe lời mà đứng vào giữa hai người, một tay khoác lấy Lê Ứng, một tay khoác lấy Giang Dục.

Khi Lý Thiến Văn hô “cheese”, một tiếng ‘tách’ vang lên, khoảnh khắc ấy được lưu lại vĩnh viễn ở nơi vỏn vẹn một tấc vuông.

Ảnh chụp xuất hiện, Lý Thiến Văn cầm lên ngắm nghía.

Chỉ thấy ba mỹ nam mỹ nữ trong hình đều cong mắt cười, trông rất giống người một nhà.

Giang Mộng đi đến cạnh cô, vội vàng hỏi: “Sao? Đẹp không? Cho mình xem với.”

Lý Thiến Văn đưa ảnh chụp ra: “Với nhan sắc của các cậu thì làm sao xấu được? Ai xấu chứ? Cùng lắm là cậu thôi.”

Giang Mộng giả vờ đánh Lý Thiến Văn, cô bật cười tránh né, sau đó lại bắt lấy bả vai Giang Mộng rồi gào lên: “Giang Mộng ơi, mình ghen tị với cậu chết mất —”



Ở một diễn biến khác, Giang Dục và Lê Ứng chậm rãi đi dạo trong khuôn viên trường.

Thỉnh thoảng Giang Dục lại nhận ra có người đi ngang qua rồi nhìn họ với vẻ mặt đong đầy ý cười. Hay nói đúng hơn là đang quan sát cậu.

Tuy vẫn không quen lắm, song hiện tại Giang Dục đã không còn lúng túng như vậy nữa.

Trong lúc hai người chậm rãi đi dạo, Lê Ứng bỗng nghiêng đầu nhìn cậu: “Bọn mình nắm tay được không em?”

Giang Dục thoáng khựng lại. Tuy rằng hai người đã come out rồi, thế nhưng lúc này những người lui tới quá nửa đều là người quen.

Đây quả thực là xử phạt công khai mà.

Chốc lát sau, Giang Dục ừ một tiếng.

Lê Ứng nở nụ cười, anh vươn tay ra, siết chặt lấy lòng bàn tay cậu.

Kế đó, anh chợt nghe Giang Dục hỏi: “Nghe nói — có nhiều bạn học muốn chụp ảnh với anh lắm à?”

Tin tức truyền đi nhanh vậy sao?

Lê Ứng nghĩ bụng, đoạn không khỏi nhướng mày.

Hiện tại hai người có rất nhiều bạn chung, nhất thời Lê Ứng cũng không đoán ra được người nào nói cho cậu biết chuyện này.

Giang Dục nhìn thẳng về phía trước, cậu nói tiếp: “Nam thần không hổ là nam thần nhỉ? Dù có người yêu hay không thì vẫn luôn được mọi người chào đón.”

Nói xong, cậu nghiêng đầu chạm mắt với Lê Ứng, nở một nụ cười không rõ ý tứ: “Đi đến đâu cũng được người khác thích. Lúc anh sinh ra, có phải trên người đã có thêm buff không?”

Nghe cậu vòng vo trong chốc lát, Lê Ứng đột nhiên bật cười.

Đến khi thấy Giang Dục lườm mình, anh mới hỏi ngược lại: “Trưa nay em có muốn đi ăn bánh bao súp không?”

Giang Dục đang không hiểu tại sao anh lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, chợt nghe Lê Ứng nói: “Phải chấm thêm chút giấm mới được, bánh bao giấm ăn rất ngon.”

Nghe vậy, Giang Dục lập tức vòng tay qua cổ Lê Ứng với vẻ bất mãn, cậu đặt một tay lên cổ anh rồi uy hiếp: “Ai là bánh bao giấm? Bây giờ anh còn dám cười nhạo em nữa à?”

“Không.” Lê Ứng hơi nghiêng người, anh bật cười ngặt nghẽo, song ngoài miệng lại nói, “Anh nào dám cười em.”

“Ê, hai anh đẹp trai, nhìn đây này.” Giang Mộng nói xong thì chụp ‘tách’ một tiếng.

Một bức ảnh cứ thế ra đời.

Trong bức hình là hai nam sinh nọ, một người đang tươi cười rạng rỡ, người còn lại thì ôm biểu cảm cáu kỉnh đầy đáng yêu.
Bình Luận (0)
Comment