Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 1

Mùa thu, trời cao trong xanh, ánh nắng tươi sáng,vô số loài hoa muốn bắt lấy cái đuôi mùa hè, ra sức nở rộ.

Tại thư viện Trường Đại Học Y, Lục Giam bị một nữ sinh ngăn lại ở cửa cầu thang.

"Lục, Lục học trưởng" Nữ sinh lắp bắp mà mở miệng.

Cô nàng vóc dáng không thấp, ít nhất cao 1m68, nhưng Lục Giam càng cao, ước chừng cao hơn một cái đầu.

"Ân?" Lục Giam cuối đầu nhìn nàng một cái, không có cảm giác quen thuộc.

Nữ sinh mặt càng đỏ, nàng ngước nhìn anh, lắp bắp.

Lục Giam trong lòng hiểu rõ, loại tình huống này từ nhỏ đến lớn anh đã trải qua quá nhiều.

Nếu hẹn anh ăn cơm hoặc xem phim, anh liền nói xin lỗi không rảnh ; nếu trực tiếp thổ lộ anh sẽ nói chính mình đã có người yêu thích....

Quả nhiên, nữ sinh muốn hỏi phương thức liên hệ. Lục Giam lễ phép nói xin lỗi, sau đó trực tiếp cự tuyệt.

Nữ sinh biểu tình rất thất vọng, nước mắt chuyển động trong hốc mắt. Lục Giam do dự một lát, dự sẽ an ủi cô nàng một câu, nhưng cũng chỉ là do dự.

Anh dứt khoát xoay người, tiếp tục xuống lầu.

Làm như vậy có vẻ anh hơi nghiêm khắc hay vô tình, nhưng ra vẻ làm một chàng trai ấm áp thì không thích hợp, anh cũng không nghĩ nhiều. Không thể ngăn cản người khác thích anh, vậy thì làm các cô ấy nhanh chóng quên anh, sau đó tìm tình yêu thích hợp với mình.

Bởi vì là ở thư viện, nên Tô Diệc để điện thoại của mình chế độ rung. Cảm giác được điện thoại rung lên, cô vừa xuống lầu vừa tìm điện thoại. Đến bậc tháng gần cuối,không chú ý dưới chân, vấp một cái, cả người liền ngã nhào về phía trước.

Nghe được tiếng kinh hô, nam sinh đi phía trước dừng chân quay đầu lại. Tô Diệc theo bản năng múa tay nắm chặt hắn.

"Phanh" một tiếng, cô hai đầu gối ngã xuống mặt đất.

Tô Diệc đau đến nhe răng, nửa ngày mới trở lại bình thường.

Nam sinh bởi vì bất ngờ xảy ra biến cố, thân thể lảo đảo, nhanh chóng đỡ tay vịn cầu thang, ổn định cơ thể, nhìn về phía tên đầu sỏ gây tội.

"Buông tay"

Sau một lúc lâu, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nam.

Tô Diệc mở mắt ra, mới phát hiện đôi tay của chính mình lại đặt trên đai lưng của nam sinh kia. Thậm chí, chẳng những thấy màu xanh nhạt của quần jean, mà còn thấy logo CK của quần lót.

Cô lập tức buông tay, đứng lên, một bên hít thở một bên liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý"

Nam sinh không nói chuyện.

Tô Diệc theo bản năng ngẩn đầu, xem thử người đã bị cô "Phi lễ".

Rất cao nha! Đây là cái đầu tiên Tô Diệc cảm giác được, cô cao 1m62 nhưng đứng chỉ tới bả vai nam sinh kia.

Bởi vì chiều cao chệnh lệch, anh hơi cuối đầu, đôi mi cong cùng đôi mắt thâm thúy không vui ngưng nhìn cô.

Trên người hắn có mùi hương gỗ mộc nhè nhẹ, phảng phất theo sương sớm hơi lành lạnh, quanh quẩn ở chóp mũi cô.

"Bạn học, thổ lộ bây giờ đều đơn giản là thô bạo như vậy?? Ai cho cô dũng khí đến thế??"

Ai??

Tô Diệc sửng sốt vài giây mới hiểu được ý tứ của hắn. Người này cho rằng hắn là ai chứ. Thổ lộ???,hắn là ai cô còn không biết đấy.

Nhưng chung quy vẫn là mình sai, ban ngày ban mặt lôi kéo quần nam sinh. Cô yên lặng đứng một bên:" Không phải, anh hiểu lầm, tôi là không cẩn thận, thành thật xin lỗi"

Nói xong, cô chịu đựng đau, trốn cũng như chạy mất.

Lục Giam nhìn nữ sinh chạy trốn kia, có chút đau đầu xoa xoa ấn đường, đây được gọi là sự việc gì đây?

Lúc này, di động Wechat(*) vang lên. Là mẹ anh gửi tin nhắn, 2 tấm ảnh, một là một cặp uyên ương, một là một cặp vợ chồng khác.

(*) Mạng xã hội như Zalo ở VN.

Lục Giam: [????]

Nữ kị sĩ: [ Bạn gái, con không có! Vợ, con cũng không có]

Lục Giam:[ Mẹ, con vẫn còn là đứa trẻ đấy, tha cho con đi]

- -------

Khoảng cách trường Y một km còn có trường M, Kiều Gia Ninh- bạn tốt lúc cao trung (*) đang học hệ tiếng Anh ở đây.

(*)Cao Trung: trường cấp 3 ở VN

Giờ phút này, 2 người đang ngồi trong một cửa hàng thức ăn nhanh ở giữa 2 trường, một bên gặm hamburger, một bên chạm đầu ghé trán thì thầm với nhau.

Kiều Gia Ninh che miệng, vẻ mặt bát quái:" wow! Như vậy thật kích thích, nam sinh kia có soái không?"

Tô Diệc liếc nàng một cái:"Đại tỷ, trọng điểm không phải là cái này!"

Kiều Gia Ninh lắc cánh tay cô: "Trọng điểm chính là cái này, có soái không a?"

Tô Diệc nghĩ nghĩ, tuy rằng người nọ rũ mắt nhìn cô, môi nhẹ nhấp, có một cự ly khoảng cách, nhưng không thể phủ nhận người kia soái đến kinh thiên động địa. Cô nặng nề gật đầu: "Soái, cực kỳ cực kỳ soái, có thể cho xuất đạo làm diễn viên, ca sĩ nha"

Kiều Gia Ninh cười to: " Vậy mà bị cậu chiếm tiện nghi,hahahaha. Cái vị đại soái ca kia có lẽ sẽ ngốc đi mất, ban ngày ban mặt bị lôi kéo quần, trời giáng tai họa bất ngờ, đau lòng cho hắn 3 giây"

Tô Diệc không thèm nói với cô nàng nữa, chính mình tự ăn hết 1 cái hamburger. Cô ăn xong thì liếc nhìn nửa cái còn lại của Kiều Gia Ninh:" Không phải cậu rất thích hamburger sao, sao không ăn nữa?"

Kiều Gia Ninh không có hình tượng gì nằm liệt xuống bàn uống Coca, vẻ mặt không có gì luyến tiếc: "Tô Diệc, tớ thật sự rất nhớ nhà!"

" Cậu hôm quốc khánh vừa về nhà cơ mà"

Các cô đều là người trấn X, ngồi máy bay đến vùng đế đô này mất 3 giờ đồng hồ.

"Chính là tớ lại nhớ nhà! Chỉ có tớ và cậu ở đây, thức ăn ở trường học thật sự rất khó ăn, cảm giác học ở đây 4 năm, tớ thật sự gầy thành tia chớp mất. Tớ nhớ thức ăn của ba mẹ, canh tương đậu phộng, xôi gà, lẩu hải sản..... Hiện tại này là mùa cua biển, rất thơm ngon đấy" Nói xong lời cuối cùng, Kiều Gia Ninh nuốt một ngụm nước miếng.

Tô Diệc chỉ có thể vỗ vai bạn tốt mà an ủi, chuyển đề tài:" Cậu và Ngô Lãng như thế nào rồi?"

Ngô Lãng là thời cao trung bọn họ quen, ở trường Y học ngành về gỗ(?), hắn là đối tượng mà Kiều Gia Ninh thầm mến 3 năm, cũng là động lực lớn nhất mà cô nàng rời nhà đến đế đô này học.

"Chúng tớ mỗi ngày đều trên Wechat chúc nhau ngủ ngon" Quả nhiên nhắc đến Ngô Lãng, trong ánh mắt Kiều Gia Ninh liền có thần thái trở lại.

"Rất tốt a." Tô Diệc lại hỏi:" Anh ta thổ lộ với cậu?"

"Không, nên tớ định là đêm nay sẽ cùng anh ấy làm rõ, tớ cảm thấy anh ấy cũng thích tớ"

"Loại sự tình này, cậu không thấy nên để nam sinh chủ động sao?"

Kiều Gia Ninh xua xua tay:" Tớ cũng không phải thục nữ dịu dàng gì, nếu không chủ động, anh ấy sẽ bị nữ sinh khác chiếm đi mất. Thích liền chủ động thổ lộ, gặp được người mình thích không dễ dàng a"

Tô Diệc nghĩ nghĩ:"Cũng đúng, nếu không thích cậu, như thế nào lại mỗi đêm chúc cậu ngủ ngon chứ, cố lên!"

Từ cửa hàng thức ăn nhanh đi ra, qua đường lớn, Tộ Diệc cùng Kiều Gia Ninh cùng đi vào một ngôi nhà, nơi đây là nơi những đồng hương trường Y và trường M tụ họp.

Các cô đến tương đối trễ, đã có không ít người đến. Hội trưởng đồng hương tương đối nghiêm nghị, ở trường M học năm 3, anh ta nhiệt tình rộng rãi giới thiệu 2 tiểu học muội là 2 người bọn cô với mọi người.

Chào hỏi xong, Tô Diệc và Kiều Gia Ninh kiếm 1 góc ngồi xuống.

Bởi vì đều là người trấn X, có không ít người thậm chí là bạn cao trung, cho nên cũng không kéo dài nhiều, rất nhanh liền bắt đầu bữa tiệc này

"A, Ngô Lãng thế nào không có tới?" Tô Diệc đưa một miếng dưa hấu đến cho Kiều Gia Ninh.

Kiều Gia Ninh giật mình, vội buông điện thoại:"Anh ấy nói có cuộc họp Hội Học Sinh, không biết có đến không."

Hội trưởng đằng kia đứng trên đài, cầm micro kêu lên:"Ai biết hát Lemon tree(*) nào?"

(*) Một bài hát của Fool"s Garden

Kiều Gia Ninh nhấc cao tay:" Em đề cử Tô Diệc,cô ấy hát rất hay bài hát này." Nói xong liền đẩy đẩy Tô Diệc đứng dậy.

Tô Diệc kỳ thật cũng không quá thích hát, trình độ của cô không thuộc về lĩnh vực này, nhưng nhạc dạo vang lên, cô cũng không hề ngại ngùng mà hát theo.

Các bạn học nể tình, cũng vỗ tay sôi nổi. Trong đó còn có vài nam sinh reo hò cho cô nhiệt liệt.

Diện mạo của Tô Diệc chính là điển hình của những nam thẳng thích, gương mặt tròn tròn, mái tóc ngắn cùng mái bằng hơi cong,đôi mắt to tròn, lông mi dài cong vút, ánh mắt sạch sẽ ướt át, giống như búp bê đáng yêu.

Hoàn thành nhiệm vụ, khóe mắt Tô Diệc liếc đến vị trí trên sô pha khác, nam sinh tuấn tú cũng vỗ tay.

Trái tim cô lỡ mất một nhịp.

Học trưởng vừa nghe nhạc vừa cầm ly bia, đi đến trước mặt nam sinh kia: "A Triết, đến muộn, tự phạt mình một ly "

Thân Tuấn Triết không nói hai lời, trực tiếp uống xong, không rơi một giọt.

Mọi người ồn ào hoan hô.

Kiều Gia Ninh hào hứng, vô cùng mãn nhãn: "Bạn của học trưởng cũng thật soái quá đi."

Tô Diệc lấy ra một miếng khăn giấy đưa qua, chế nhạo nói:" Nhanh nhanh chùi nước miếng đi."

Ca hát hơn nửa tiếng, học trưởng đùa đề nghị chơi trò nói thật lòng hay đại mạo hiểm. Tuy rằng đây là tiết mục xưa cũ, nhưng không thể phủ nhận, xác thật là làm cho không khí trở nên sôi động hơn.

Chơi mấy vòng, thì chuyển tới Thân Tuấn Triết.

"Học trưởng, nói thật tình hay đại mạo hiểm đây"

Thân Tuấn Triết không nghĩ nhiều, nói:" Tôi chọn nói thật tình"

"Vậy em xin thay mặt các nữ sinh ở đây hỏi một câu, học trưởng có bạn gái chưa ạ?" Nam sinh kia cười xấu xa hỏi.

Vấn đề vừa đưa ra, khắp nơi ồn ào, không khí vô cùng sôi nổi

"Không có"

"Có nghe được không, tôi nói với các học muội, phải biết tận dụng cơ hội nhé!"

Lại là một trận cười lớn.

Gần thời điểm kết thúc, Tô Diệc muốn đi toilet. Bởi vì không quen biết nhiều, cô ngăn người phục vụ hỏi. Sau khi biết được thì cô bước ra ngoài.

Cô vô tình liếc mắt một cái, kỳ quái là ánh đèn chiếu lên hai nam nhân đang ở bên nhau, quan trọng miệng tương đối kề sát nhau nha:))))

Tô Diệc vẫn là lần đầu tiên chứng kiến trường hợp này! Ách, không sao đi. Tình yêu chính là thần thánh cao thượng, không phân biệt giới tính. Củ cải rau xanh mỗi người một sở thích, đây cũng không phải chuyện của mình.

Bất quá....

Trong đầu cô bỗng phảng phất 1 tia sáng, đôi mắt mở to tròn xoe.

Trong đó một vai chính không phải là nam sinh hôm nay bị cô kéo quần sao?!

Thế nhưng....

Khiếp sợ rất nhiều, Tô Diệc không thể không cảm thán: Nam nhân vậy mà cũng cùng nữ nhân đoạt nam nha!

Toilet cách hàng ghế chỗ họ không xa, cô liếc mắt đến cuối hành lang liền thấy một thân Thân Tuấn Triết hơi cuối xuống hút thuốc.

Anh hơi rũ mắt nhìn phía bên ngoài, đầu ngón tay nhấp nháy ánh lửa.

Nhìn vô cùng đơn giản một cái bóng, lại khắc sâu mà đánh vào lòng Tô Diệc một nháy.

Cô giơ điện thoại lên, nhắm ngay Thân Tuấn Triết mà chụp một tấm.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, một đạo sáng ngời chiếu lên hành lang tối tăm, Thân Tuấn Triết trong nháy mắt cũng quay đầu lại.
Bình Luận (0)
Comment