Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 23

Tô Thiến thấy mục đích của chính mình không thành công, ngược lại bị nhét một đống cẩu lương, tức giận đến đau phổi. Đầu năm nay, có phải hay không các nam nhân đều soái như vậy!

Tô Thiến cũng không biết đang liên tưởng đến cái gì, không bao lâu liền cười cười, như lơ đãng mà sờ sờ vòng đá quý ở cổ, đẩy đẩy tóc.

Tô Diệc thuận thế đưa mắt nhìn. Nói thật, cái vòng cổ này khá đẹp, hoa văn chạm khắc tinh tế, còn đính lên một viên đá quý màu xanh lục nhỏ, rất tỷ mỷ.

Tô Thiến như sợ người khác không chú ý, thường thường vuốt ve cần cổ, hiển nhiên cái này không phải tự sắm, xem ra Vương Gia Duyệt đối với cô ta là có lòng.

Tô Diệc làm như không thấy Tô Thiến đang đưa tầm mắt đến khoe khoang, đạm nhiên dùng bữa.

"Sắp đến sinh nhật mẹ tôi, tôi định mua cho bà một ít lễ vật. Tôi cảm thấy quần áo thì thực không đủ giá trị lễ nghĩa, ngược lại tặng trang sức đá quý như vậy rất tốt. Vòng cổ của cô rất xinh đẹp." Lục Giam giống như mới phát hiện mà nói.

Tô Thiến xoắn xoắn đuôi tóc, khóe môi mang ý cười, cho Lục Giam một ánh mắt "Cậu thật là tinh mắt".

"Đây là quà sinh nhật của A Duyệt tặng, có một viên ngọc lục bảo(*), có hai cara a"

(*) viên đá quý xanh lục.

Tô Thiến thanh âm nũng nịu, hàm lượng đường rất cao, Tô Diệc nghe được mà cả người nổi da gà.

"Hiện tại ngọc lục bảo rất quý, quặng thô ngày càng ít, giá cả theo đó mà rất đắc đỏ. Mạo muội hỏi một chút, cái này cỡ bao nhiêu?"

Tô Thiến chỉ còn đang chờ người khác hỏi giá:" Cũng không bao nhiêu, cỡ trên 2 vạn đi" Nói xong, cười đến hoa chi loạn chiến, người được khoe giàu thì luôn thỏa mãn đến cực đại.

Lục Giam gật gật đầu:" Ngọc lục bảo vốn là rất có tiếng, vật phẩm tốt như vậy đúng là khó có được, hơn nữa giá cả cũng rất có tâm. Không biết đây là của cửa hàng đá quý nào, tôi mua cho mẹ một cái"

"Tôi có bằng hữu làm về cái này, đây là ở tiệm hắn sáng chế" Vương Gia Duyệt tiếp lời nói.

"Khó trách. Kỳ thật lúc trước tôi cũng có đi qua cửa hàng đá quý, cũng giống nhau là ngọc lục bảo 2 cara, nhưng giá phổ biến lại hơn 4 vạn".

Lục Giam vừa nói xong, sắc mặt hai người đối diện đều biến đổi.

Tô Thiến tương đối tham hư vinh, nhưng cũng không ngốc, đá quý vốn đã có giá cả như nhau, chi phí thiết kế, chi phí thủ công,... Nếu lời Lục Giam nói là sự thật, là cái dạng giao tình gì mà thể giảm đến 50% giá cả, bán chiếc vòng cổ này cho Vương Gia Duyệt?

"Tôi biết có một phòng thí nghiệm Úc Châu chuyên hiểu biết về ngọc lục bảo nhân tạo, nguyện liệu là khoáng vật thiên nhiên, bắt chước hoàn cảnh sinh trưởng của ngọc lục bảo thiên nhiên, làm ngọc lục bảo lần nữa kết tinh sinh tồn, cho nên, ngọc lục bảo có thành phần tương đối đặc thù. Nó có ý nghĩa đặc biệt đối với người tạo ra, ngọc lục bảo thiên nhiên là từ đất tạo ra, ngọc lục bảo nhân tạo là do nhân công kết tinh thành"

"Nói cách khác, ngọc lục bảo thiên nhiên là hoang dại, ngọc lục bảo nhân tạo phải là người thuần dưỡng" Tô Diệc tiếp lời nói.

"Lời nói thì như vậy, nhưng ngọc lục bảo nhân tạo giá trị chỉ có 1% so với ngọc lục bảo thiên nhiên "

Nói tới đây, Tô Thiến rốt cuộc đứng ngồi không yên. Cô ta vừa mới khoe khoe một chút, giờ như là tự vả vào mặt mình.

"Vương Gia Duyệt, anh nói vòng cổ này là bạn anh sáng chế, lúc ấy còn có giấy chứng nhận. Nào, anh gọi điện cho hắn, kêu hắn nói cho rõ ràng, nếu đây là đồ nhân tạo, em quyết không tha cho hắn"

Vương Gia Duyệt hiện tại hận không thể kéo Tô Thiến chạy nhanh đi. Hắn biết Tô Thiến luôn thích khoe khoang, vốn định bỏ vài chục ngàn mua vui cho cô, ai ngờ giờ lại bị vạch trần.

"Thật xin lỗi, chúng tôi sắp phải đi đăng ký, đi trước, sau lại gặp" Cùng Tô Diệc và Lục Giam chào hỏi xong, hắn liền tiến lên lôi kéo Tô Thiến.

Tô Thiến lúc này còn đang nổi nóng, một mặt tức giận thành gan heo, nháo bắt Vương Gia Duyệt phải gọi điện cho bạn hắn.

Vương Gia Duyệt đen mặt, vung tay, quay đầu rời đi.

Tô Thiến sững người, nhìn anh ta đi thật sự không quay đầu lại, trong lòng mới hoảng hốt, chạy chậm theo sau.

"Thật là đồ nhân tạo?" Hai người kia đi xa,Tô Diệc mới có chút không phản ứng kịp.

" Đồ nhân tạo là từ khoáng thiên nhiên kết tinh thành, cũng giống nguyên lý tự nhiên, thành phần đá quý, độ cứng đặc thù,... anh chỉ dựa bằng mắt đương nhiên không nhìn ra được"

"Vậy anh......"

"Anh chính là xuyên tạc một chút, không nghĩ tới....." Lục Giam buông tay.

"Uy, anh cũng có mặt xấu nha"

Lục Giam không để ý tới cô, đối với Tô Diệc ra lệnh:" Lột tôm cho anh. Nói nhiều như vậy, vẫn chưa ăn được gì"

"Được được, chiều theo ý ngài, ngài muốn ăn gì cứ nói" Tô Diệc lập tức như cún con nói.

Cô một bên lột tôm một bên nói:" Đúng rồi, tại sao anh có nhiều kiến thức về châu báu như vậy?"

"Nhà anh vẫn luôn kinh doanh về đá quý"

Tô Diệc vẻ mặt bừng tỉnh:" Khó trách, nhà anh có mấy cái cửa hàng?"

Lục Giam tính toán trong lòng:" Đại khái một ngàn cái đi"

Tô Diệc đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó sắc mặt không gợn sóng nhìn anh, vẻ mặt "Em liền lẳng nghe anh nói", cuối cùng đưa ngón tay cái:"Nói về khoác lác em phục anh"

Lục Giam:"......."

Kỳ thật, nếu Lục nói là một hai cửa hàng, Tô Diệc vẫn là tin, dù sao anh cũng hiểu biết nhiều về đá quý như vậy. Nhưng là một ngàn cái cũng quá khoa trương đi, cô chưa từng thấy qua chân chính phú nhị đại (*), nhưng ngày thường Lục Giam đơn giản tiết kiệm như vậy, nhìn thế nào cũng không giống phú nhị đại.

(*) chỉ những người giàu nức vách ấy.

Ai, con người không ai hoàn mỹ,người này cái gì cũng tốt, chỉ có điều lại khoác lác.

- -----------

Lên máy bay, Lục Giam hướng tiếp viên hỏi chăn lông cho Tô Diệc.

Đây là lần đầu tiên anh ngồi khoang phổ thông, nói thật, chân để có chút khó chịu.

"Em khi còn nhỏ có biệt danh là gì, tiểu sư tử?" Anh nhìn Tô Diệc uống nước trái cây, hỏi.

Tô Diệc cười cười, nói:" Là mẫu sư tử (sư tử mẹ). Tô Thiến so với em lớn hơn 4 tuổi, chúng em chính là cùng một trường tiểu học. Cô ta với em vẫn luôn không thích, truyền nhau nói xấu em. Có một lần bị em nghe được, liền đem cô ta trên mặt đất mà đánh, cái này chính là do cô ta bắt đầu trước, tưởng rằng em không biết"

Lục Giam lẳng lặng mà nghe:" Cùng nam sinh cũng đánh?"

"Ân, lớp em có một nam sinh, vẫn luôn kêu em là sao chổi, hắn so với em cao hơn một cái đầu, lại thực cứng rắn, nam sinh trong lớp đều sợ hắn, nhưng em đánh hắn mắt thành gấu trúc. Bất quá sức lực hắn rất lớn, đem em đẩy ngã, đầu em đập vào cầu thang, chảy rất nhiều máu, hù mẹ em sợ muốn chết, cuối cùng chỉ để lại một vết sẹo không lớn ở trên đầu......"

Lục Giam gắt gao nhấp môi. Anh nhìn bộ dáng nhẹ nhàng của Tô Diệc, lòng như có vô số cây kim châm vào.

"Cho anh xem!"

"Ân?" Tô Diệc giật mình.

Tay Lục Giam đã ở trên đầu cô sờ soạn.

Nguyên lai là muốn xem vết sẹo của mình.

Tô Diệc đơn giản vạch tóc, thoải mái mà chỉ cho anh xem:" Ở chỗ này!"

Lục Giam tinh tế mà vuốt ve vết sẹo nhô lên kia, nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm lúc đấy, không nhịn được nói:" Em như thế nào lại to gan như vậy, nếu vết thương này ở trên mặt, em liền bị hủy dung"

Tô Diệc còn thấy không sao mà an ủi anh:" Lòng em đẹp là được rồi."

Lục Giam không nói chuyện, ánh mắt có chút thương xót.

Thần kinh mấy ngày nay của Tô Diệc vẫn luôn căng chặt, ăn phần cơm trên máy bay xong, liền nhắm mắt lại.

Máy bay gặp khí lưu, có chút xóc nảy. Tô Diệc ngủ mơ mơ màng màng, mắt thấy đầu mình sắp đụng phải cửa sổ, tiếp theo trong nháy mắt, Lục Giam đưa tay chắn đầu cô trước cửa sổ máy bay.

Cô ngủ không quá thoải mái, cau mày lầu bầu một câu.

Lục Giam thấy thế, nâng tay lên, nhẹ nhàng đem đầu cô dựa trên vai chính mình.

Tô Diệc hừ hừ một tiếng, ở đầu vai anh cọ cọ, tìm vị trí thoải mái. Mày nhăn lại nhanh chóng giãn ra, lộ ra một cô bé tươi cười. Lục Giam nhìn, khóe môi cong cong lên.

Tô Diệc hô hấp đều đều, thân thể không nhúc nhích, như đang ngủ rất say.

Lục Giam nhìn chăm chú khuỷu tay thiếu nữ, ánh mắt thâm trầm ở những sợi tóc mềm mại ở trán cô, đến hàng mi cong, cái mũi thon, cánh môi anh đào màu hồng nhạt,..... Ma xui quỷ khiến, anh chậm rãi vươn ngón trỏ, ở gò má đỏ ửng của cô, nhẹ nhàng chọc chọc. Xúc cảm mềm mại, làm anh thấy rất mới mẻ.

Tô ngủ một giấc dài, cô mơ mơ màng màng mở mắt, giống như mộng du mà nhìn người trang phục đen trước mắt, cổ áo trễ xuống lộ ra ngoài một khoảng xương quai xanh.

Cô hiểu rõ nuốt một ngụm nước miếng, di chuyển tầm mắt.

Cằm thon gầy xinh đẹp, môi hình dáng rõ ràng, sóng mũi cao thẳng, lông mi rậm như lông quạ rũ xuống,... Không thể không nói, cho dù ở gốc độ này, Lục Giam vẫn soái không chê vào đâu được.

Cô vô tri vô giác phát hiện, cả người mình vô cùng thân mật mà nhào vào trong lòng Lục Giam. Móng vuốt của cô còn gắt gao nắm bàn tay khô ráo của anh.

Quả thực.

Lục Giam ngủ rất nhẹ,Tô Diệc vừa động, anh liền tỉnh.

Tầm mắt hai người chạm nhau.

"Tỉnh rồi?" Thanh âm anh khàn khàn vừa tỉnh ngủ.

Tô Diệc ừ một tiếng, từ trong ngực anh lui ra, giống như không có việc gì mà gãi gãi tóc. Nhưng là Lục Giam lại nhìn đến hàng lông mi bất an run rẩy của cô, cùng khuôn mặt hồng như quả táo.

Máy bay đúng giờ đáp cánh.

Tô Diệc hướng xe buýt ở sân bay đi tới, lại bị Lục Giam giữ chặt:"Không cần ngồi xe buýt, có người tới đón, một lát liền đến"

Nói xong mang cô ra khỏi sân bay.

"Anh" Lục Ngôn hướng bọn họ vẫy tay.

Tô Diệc đi càng ngày càng gần nam sinh, chậm rãi há to miệng.

Tác giả có lời muốn nói: Lục Giam: Anh không có khoác lác <mặt ủy khuất>.
Bình Luận (0)
Comment