Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 44

Sáng sớm hôm sau, Lục Giam tới đón cô, Tô Diệc lại lôi kéo anh đến chợ rau truyền thống.

Lục Giam nhìn cô hứng thú bừng bừng mà chọn măng tây, tôm lớn, xương sườn,.... Khóe miệng anh giật giật, trình độ nấu nướng của chính mình vẫn có điểm kém, anh có điểm hối hận khi hôm qua đã nói như vậy.

Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?!

Lén lén lấy điện thoại trong túi ra, Lục Giam chuẩn bị dowload một app khóa nấu ăn.

Một bàn tay thỏ con đột nhiên phủ lên màn hình, Tô Diệc cười nhìn anh:" Không cần anh làm, hôm nay sẽ cho anh nếm thử tay nghề của em."

"Kia....vậy được." Lục Giam như được đại xá:" Bất quá, em sẽ làm hết những thứ này sao?"

"Đương nhiên, anh liền chờ gọi em sư phụ đi." Tô Diệc phấn khích nói.

Trở lại Lục gia, Tô Diệc trước hết đem xương sườn rửa nước, sau đó để lửa nhỏ hầm.

Lúc sau, cô mở đủ các loại sách luyện tập, từ đề, đến các bài thi cấp bốn, nhìn Lục Giam nói:" Chúng ta cứ như ở thư viện, ai bận việc nấy, thế nào?"

Lục Giam gật gật đầu, mở notebook ra, bắt đầu biên soạn.

Gần 2h đồng hồ, hai người đều chuyên tâm làm việc của chính mình, tuy rằng không nói chuyện nhưng cũng không xấu hổ, ngược lại còn có cảm giác đặc biệt yên tĩnh.

Vốn dĩ Tô Diệc còn có chút lo lắng, cùng Lục Giam ở cạnh nhau như vậy có thể tịnh tâm để làm việc của mình không. Kết quả không nghĩ tới, anh so với mình còn nghiêm túc hơn.

Cô mượn cớ uống nước, cách chiếc ly nhìn trộm anh.

Bạn gái ở trước mắt, nên Lục Giam cũng không có vẻ gì lạnh lùng. Anh chuyên tâm, dáng người thẳng mà ngay ngắn, mi mắt cụp xuống, thần sắc yên lặng.

Thật là đẹp mắt, tựa như thiếu niên bước ra từ truyện tranh.

Như cảm giác được ánh mắt chăm chú của cô, Lục Giam đột nhiên ngước mắt lại đây.

Tô Diệc bị phát hiện, nháy mắt liền dời ánh mắt, chột dạ mà cầm ly nước uống ừng ực.

Khóe môi Lục Giam nhếch nhếch.

Ánh dương quang từ cửa sổ chiếu vào, ánh đến lông tơ mềm mại trên cổ Tô Diệc cũng đổi màu, thật đáng yêu.

Cô một tay chống đầu, rũ mắt viết viết. Một sợi tóc bên tai nghịch ngợm rơi xuống, cô liên tiếp lấy để ra phía sau tai, thật phiền toái, từ cặp sách lấy ra chiếc kẹp tóc.

Tiếng vang nhỏ từ chiếc ghế dựa phía sau, Lục Giam đi tới chỗ cô, nhận lấy chiếc kẹp trong tay cô. Đè bả vai cô lại, nói thanh:" Đừng nhúc nhích. "

Tô Diệc liền ngoan ngoãn bất động.

Lục Giam rũ mắt, ánh mắt ôn hòa mà nghiêm túc. Anh giơ tay, đem chiếc kẹp tóc lạnh lẽo cố định trên làn tóc mềm mại của cô, khi buông tay, làm như lơ đãng ở vành tai cô nhéo nhéo, lực đạo thực nhẹ, nhưng làm cho người ta cả người nóng rực.

Nội tâm Tô Diệc đã nhộn nhạo: Người này kẹp tóc cũng có một đẳng cấp khác, thật biết trêu chọc a! Đem các mỹ nhân tự nguyện gục ngã cũng đúng!!!

Lục Giam thần sắc tự nhiên mà nói:" Đừng phân tâm, em cứ viết đi."

Tô Diệc: "....." Rõ ràng là anh trêu chọc cô, kết quả lại biến thành cô không chuyên tâm.

Cô khẽ hừ một tiếng, cũng không nhìn anh, chính mình tự dò đáp án.

"Muốn anh xem bài thi cho em không?"

"Muốn." Dù gì thì cái người này cũng biến thái thi được 691 điểm.

Lục Giam xem qua lại bài thi, xem thực mau, tốc độ phát hiện vấn đề cũng thực mau, đem những câu khó, đặc biệt là kết cấu ngữ pháp tường tận giải thích.

Tô Diệc nghe nghe, trong nháy mắt thất thần.

Rất nhanh Lục Giam đã phát hiện, bất mãn mà gõ gõ cái trán cô:" Nhớ đến cái gì, anh giảng đề cho em còn không nghe?"

Tô Diệc chớp mắt:" Em suy nghĩ là phải chi gặp anh sớm vài năm, Thanh Bắc(*) em đều có thể thi qua!"

(*) Hai trường Đại học nổi tiếng tại Bắc Kinh: Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh.

Lục Giam lắc đầu thở dài: "Cô ngốc!"

Nếu cô thi vào Thanh Bắc, thì làm sao có thể gặp được Lục Giam?

Tô Diệc ngượng ngùng cười.

"Đúng rồi, anh học cũng là ở Bắc Kinh, tại sao không thi vào Thanh Bắc?"

"Hệ máy tính ở trường Y có tiếng khắp cả nước, quan trọng vẫn là gần nhà đi."

Tô Diệc:"......" Đại ca, anh cũng thật tùy hứng rồi.

Nói xong bài thi, thời gian cũng không còn sớm, Tô Diệc bắt đầu làm cơm trưa.

Lục Giam vốn dĩ muốn hỗ trợ cắt rau, nhưng anh nhìn bộ dáng của măng tây, thì ngập ngừng.

Tô Diệc sợ anh cắt luôn ngón tay chính mình, vội đoạt lại. Cô nhanh tay lẹ chân, chính mình đâu vào đấy mà cắt.

Lục Giam sờ sờ mũi, tự giác lột vỏ tỏi hành.

Thực mau, hương thơm nồng đậm từ phòng bếp truyền ra. Đã bao nhiêu lâu không ngửi qua hương thơm của thức ăn như vậy? Không phải ở ngoài tiệm mà là tại nhà, đây mới gọi là hương vị.

Điện thoại rung lên.

Lục Ngôn đã đăng trên vòng bạn bè: Chính mình làm, siêu hấp dẫn! Hình ảnh là một chén mì trứng cà chua.

Lục Giam cho anh một lượt thích, sau đó bình luận: Lại thất tình?!

Bằng không cậu ta đã mang bạn gái tiêu dao khắp nơi, làm gì có phá lệ mà tự mình nấu ăn?

Lục Giam đáp lại: [ Anh, anh có thể suy nghĩ tốt cho em một chút? Bạn gái về quê! Đúng rồi, anh đem thời gian chuyến bay của ông bà gửi cho em một chút, em lỡ tay xóa rồi. Hôm sau em rảnh, chúng ta cùng đi đón máy bay.]

Lục Giam gửi chuyến bay xong, lại mở video ngắn ra, quay toàn bộ mỹ hương trên bàn ăn, gửi cho Lục Ngôn.

Lục Ngôn: [ Măng tây trộn rau, cánh gà chiên coca, măng tây hấp tôm bóc vỏ, canh sườn củ sen..... Oa, đây là cơm hộp tiệm nào, em cũng muốn ăn.]

Lục Giam: [ Do Tô đầu bếp nhà anh làm!

Chỉ có một chỗ, không có chi nhánh đâu.] Tuy chỉ là hàng văn tự đơn giản, nhưng giữa những chữ là sự khoe khoang nồng đậm.

Quả nhiên Lục Ngôn bị quăng một trận bạo kích, gửi một đống bất mãn lại đây.

Tô Diệc tắt bếp, bưng món bò bít tết ớt cuối cùng ra, nhìn Lục Giam ngồi cạnh bàn như có như không cười, có điểm khó hiểu:" Anh làm sao thế?"

Lục Giam lập tức buông điện thoại: "Không có gì, tức phụ(*) vất vả rồi."

(*) Ý nói người phụ nữ đảm đang, ở đây ý muốn gọi "bà xã" đó.

Tức, phụ?

Tô Diệc cứng lại. Nhìn người nào đó sắc mặt không đổi, cô hết nói nổi. Từ sau khi xác nhận quan hệ, người này da mặt dày ra không ít.

Lục Giam ăn một miếng cơm, lông mày nhướng lên:" Vì sao em nấu cơm ngon như vậy?"

Đôi mắt Tô Diệc sáng lắp lánh:" Anh ăn ra được? Em không phải dùng nồi cơm điện nấu, mà là dùng bếp lửa nấu."

"Bếp lửa? Là nấu cơm từ cái nồi kia sao?"

"Ân ân, đây là bà ngoại em dạy, nhà của em luôn làm như vậy. Như vậy cơm vừa chín tới, hơn nữa phía dưới còn có một tầng cơm cháy, đặc biệt thơm."

Cuối cùng cũng tin Tô Diệc lợi hại, cuộc đời Lục Giam lần đầu tiên ăn cơm cháy cùng canh sườn.

Hai người sức chiến đấu cực mạnh, cơm, bốn món ăn cùng một canh đều hết sạch.

Lục Giam một bên thu dọn chén đĩa, một bên nói:" Mẹ của anh không có nấu cơm, từ nhỏ đến lớn, anh đều ăn cơm ở bên ngoài."

Anh nói tùy ý, nhưng nghe vào tai Tô Diệc liền cảm thấy anh có chút đáng thương.

Vì thế nói:" Vậy về sau, chỉ cần chúng ta có thời gian liền ở nhà cùng nấu, hương vị khỏe mạnh còn tiết kiệm."

Lục Giam không đồng ý:" Quá phiền toái". Cứ để bạn gái nấu cho ăn thì cũng quá ngại rồi.

Tô Diệc cười:" Không sao, em ở nhà đều làm đến quen rồi."

"Anh sẽ làm trợ thủ cho em, anh học cái gì cũng rất mau."

"Được a."

Đem chén dĩa bỏ vào máy rửa chén, Lục Giam đề nghị: " Xem phim không? Sau đó anh giúp em luyện tập khẩu ngữ."

Tô Diệc đột nhiên nghĩ đến việc xấu hổ lần trước, Lục Giam cũng nghĩ đến, anh khụ một tiếng:" Lần này sẽ không có vấn đề gì nữa, hoặc là......"

"Em muốn nghe anh đánh đàn."

"Được."

Rõ ràng là đã tới đây,nhưng là khi bước lên lầu hai, Tô Diệc vẫn cứ là kích động, máu trong người đều sôi trào. Đứng ở cửa, cô nhẹ nhàng nuốt nước miếng, chân đều run nhẹ, nhất thời không thể bước đi.

Lục Giam đã nhận thấy được, xoay người nhìn cô, thấy bộ dáng ngây ngốc của cô, khóe miệng hơi cong, bước lại, đem tay cô nắm lấy:" Tiến vào a."

Lục Giam mở máy tính ra, ngồi ở trước đàn, ngón tay thon dài được ánh mặt trời chiếu sáng đến rực rỡ trên phím đàn trắng đen đánh, linh hoạt mà sinh động. Bài hát anh đang đàn là ca khúc cô thường nghe trước khi đi ngủ. Hiện giờ, âm thanh vốn chỉ tồn tại trong video vậy mà lại gần ngay bên tai, Tô Diệc vẫn có điểm không tin được, Tiểu Huyền Tử thật sự trở thành bạn trai cô!!!

Cô hiện tại vô cùng vui sướng.

Từ trước đến nay, Tô Diệc cảm thấy duyên phận chỉ là một thứ đồ chơi, quá mức mờ mịt hư ảo, chỉ tồn tại trong phim kịch. Nhưng, cô cùng Lục Giam quen biết như thế, không phải duyên phận thì là gì?!

Tiếng đàn vẫn cứ tiếp tục, tâm Lục Giam lại bắt đầu có một tia hỗn loạn. Anh khẽ thở dài, dừng lại, vươn tay nhìn cô gái kia.

"Lại đây."

Tô Diệc đáp tay trên tay anh, anh hơi dùng lực, cô liền an vị ngồi trên đùi anh.

"Em muốn thử không?"

"Em có thể?" Tô Diệc có chút nóng lòng muốn thử.

"Đương nhiên."

Tô Diệc tò mò mà trên phím đàn đè xuống một chút, phát ra một tiếng âm thanh giòn tan. Ánh dương quang phía sau đem vành tai cô chiếu đến trong suốt, lông mi cô run rẩy, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, khóe môi giương lên, hai chữ vui vẻ chói lọi treo ở trên mặt.

Tâm tình Lục Giam cũng tăng cao.

Tô Diệc hỏi anh phím nào là âm "đô", sau đó dùng ngón trỏ đàn một đoạn bài <<Ngôi sao nhỏ>>(*)

(*) một bài hát do Uông Tô Lang trình bày.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, Tô Diệc trong nháy mắt đỏ mặt. Cô cực kỳ hối hận, vì cái gì lại ra vẻ trước mặt anh chứ? Cô nhanh chóng đứng dậy, chính là một bước cũng chưa đi, đã bị Lục Giam một lần nữa ôm trong ngực, chẳng qua tư thế hai người từ ngồi biến thành đứng.

"Anh không có cười nhạo em, chẳng qua là thấy em đặc biệt đáng yêu. Nếu em thích, anh có thể dạy cho em."

Tô Diệc đầu trống rỗng:" Không cần, em ngốc như vậy, khẳng định học không được."

"Không sao, còn thời gian cả đời, chậm rãi học, không cần vội."

Tô Diệc sửng sốt, ngước mắt nhìn anh.

"Anh từ trước đến nay không có bạn gái, Tô Diệc, anh đối với em là nghiêm túc. Hiện tại tuy rằng không thể hứa hẹn cái gì, nhưng anh kết giao với em lấy kết hôn là tiền đề."

Tô Diệc mấp mấy môi, nhất thời không nói gì.

Lục Giam nhíu mày nhìn cô, có phải nhắc đến kết hôn gì đó với cô, bị dọa rồi?

Kỳ thật, Tô Diệc không phải không nghĩ đến nói chuyện, mà là lúc này đại não cô hoàn toàn trống rỗng, lòng cô như đang được ngâm trong bể mật, ngọt ngào. Cùng Lục Giam quen biết hơn nửa năm, người này nhất định không phải vì cảm tình mà hồ đồ, cũng không phải cao thủ tình trường gì. Cho nên, với một người có lý trí nghiêm túc mà nói ra lời như vậy, Tô Diệc nghe vào, so với lời âu yếm đường mật còn ngọt ngào hơn nhiều.

Đối với Lục Giam, sức chống cự của cô bằng 0.

Tô Diệc đánh bạo, nhón chân vươn đầu lưỡi ở hầu kết anh liếm một vòng.

Có thể nói là thực khiêu khích.

Cô tránh khỏi cái ôm của anh, xoay người muốn chạy, Lục Giam so với cô càng nhanh hơn, ỷ vào thân cao chân dài, một bước liền đem cô xoay vòng đến trước mặt, chặn ngang bế lên, cẳng chân Tô Diệc run rẩy:" Anh thả em xuống."

Lục Giam nghe lời mà buông cô xuống, giây tiếp theo liền đem hai tay cô bắt chéo ra phía sau, đem người đè trên tường. Tô Diệc trợn to hai mắt, mặt mũi chàng trai ngay trước mắt, ngũ quan tinh xảo bất biến, nhưng trong đôi mắt đen lại cuộn trào tia nguy hiểm.

Lục Giam như bị mất trí mà hóa thành quỷ a!

Tô Diệc cơ hồ thấy sợ hãi.

"Trêu ghẹo xong rồi chạy, ân?"

Tác giả có lời muốn nói: Xử nam Lục Giam cuối cùng cũng hóa đen tối rồi. (#^.^#)
Bình Luận (0)
Comment