Dạy dỗ xong Tam Béo, Lục Giam đem Tô Diệc đến phòng của anh khi còn nhỏ.
Tô Diệc hứng thú bừng bừng mà tham quan một hồi, cầm lấy một mô hình trong suốt tinh xảo lên xem.
Xem xong mô hình, cô lại hỏi:" Có album ảnh không? Em cũng muốn xem." Rốt cuộc cũng không phải lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cô cũng muốn hiểu rõ hơn trong 20 năm qua của anh.
"Có."
Cô ngồi ở trên giường Lục Giam, nhìn anh từ ô vuông bậc một của kệ sách lấy ra một chiếc rương. Mở ra, một mảnh kim quang chiếu sáng, thiếu chút nữa làm lóe mắt cô.
"Anh làm sao có nhiều giấy khen cùng cúp như vậy?"
Tô Diệc một bên nói một bên cầm giấy khen lên xem: Giải nhất Toán Olympic, Top 3 học sinh xuất sắc nhất, Giải nhất thuyết trình tiếng Anh,.... Tất cả đều là 12 năm học từ nhỏ đến cao trung, thật là đức trí cùng nhan sắc đều hoàn mĩ.
"Oa, anh làm sao từ nhỏ đã ưu tú như vậy? Sao không đem treo lên thế?"
"Bởi vì......quá nhiều."
Tô Diệc:"......" Thật muốn cho anh một quả đấm, như thế nào lại như vậy chứ?
Lục Giam từ ở dưới đáy rương lấy ra một cuốn album, hai người cùng nhau lật xem.
Trang thứ nhất chính là ảnh chụp của hai anh em Lục gia.
Tuy rằng ảnh chụp đã từ 20 năm trước, nhưng mà được bảo vệ cẩn thận, hình ảnh thực rõ ràng. Hai đứa bé giống nhau như đúc nằm ở trên giường, trắng trẻo mập mạp, tay chân từng vòng từng vòng đều là thịt.
"Ha ha, thực đáng yêu."
Lục Giam có điểm đỏ mặt, dù gì cũng là tất cả bị lộ ra ngoài, anh nhanh chóng lật sang trang khác.
Tô Diệc tùy tiện mà vỗ vai anh:" Yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Lục Giam:"....." Nha đầu này, như thế nào lại đoạt lời kịch của anh?!
Anh đột nhiên tới gần, ở bên tai cô ái muội nói:" Được a, phụ trách như thế nào? Như vậy, hay là như vậy?"
Nói xong, anh liền hôn xuống.
Thân thể mẫn cảm của Tô Diệc run lên một chút, Lục Giam đem cô đẩy ngã trên giường, cả người cũng đè lên.
Cô có chút sợ hãi, duỗi tay đẩy anh.
Hai tròng mắt đen của Lục Giam cuồn cuộn không thấy đáy, anh nhẹ nhàng đem cổ tay của cô bắt lại, kéo lên đỉnh đầu, đem cô cố định dưới thân mình.
Anh bắt đầu hôn đến ôn nhu mà thong thả, làm Tô Diệc cảm thấy mình như một bảo bối được anh nâng niu. Dần dần, anh cạy hàm răng cô ra, phảng phất như muốn đem cô cắn nuốt, dùng sức mà hôn, đầu lưỡi linh hoạt mà nhấm nháp từng chút trong miệng cô.....
Tô Diệc bị anh hôn đến cả người xụi lơ, có một loại tê cứng truyền từ xương sống truyền tới, tim đập càng lúc đập càng nhanh, hơi thở cũng càng rối loạn.
Lục Giam cần cổ cũng nóng lên.
Không thể còn như vậy.
Thân thể sắp không thể khống chế nữa.
Lục Giam đột nhiên buông cô ra, chui đầu vào bên tai cô nặng nề mà thở dốc.
Sau một lúc lâu, anh ngồi dậy, sau đó kéo Tô Diệc lên, sửa sửa đầu tóc rối loạn của cô.
Tô Diệc bị anh hôn đến từ khóe mắt đến hai má đều ửng đỏ, hai tròng mắt ướt át, giống như một đóa hoa hồng nở rộ, vô cùng câu dẫn.
Lục Giam gian nan mà nuốt nước miếng, ngón tay sờ sờ trên đôi môi hơi sưng của cô, xin lỗi nói:" Lần tới anh sẽ nhẹ một chút."
Tô Diệc chụp tay anh:" Anh, anh như thế nào lại thích hôn như vậy?"
"Khi hôn môi, 12 cơ môi cùng 17 cơ lưỡi sẽ trong trạng thái khẩn trương, có thể tuần hoàn máu, giảm đi vết nhăn hiệu quả. Hơn nữa mỗi lần hôn sâu, có thể tiêu tan đi ít nhất 12 calories. Mỗi ngày hôn 3 lần, mỗi lần trên 20 giây, liền có thể giảm béo. Cho nên, anh là vừa giúp em giữ sắc vừa giảm béo."
Lục Giam nghiêm túc mà nói, biểu tình như một giáo sư truyền thụ.
"Phụt", Tô Diệc bị anh nói đùa, ghé vào vai anh mà cười:" Vì để hôn, anh cái gì cũng có thể nói a!."
Buổi tối, thời điểm cáo từ Lục gia, Thẩm Minh Khỉ cho Tô Diệc một chiếc túi thêu xem như quà gặp mặt.
Trở lại KTX, Tô Diệc mở ra xem, bên trong có một viên phỉ thúy nạm vàng 18K. Cô tùy tiện sờ một chút, thì ra viên phỉ thúy này còn có thể xoay tròn.
Hơn nữa viên phỉ thúy màu sắc dương lục(*), hai màu phân bố giống như một áng sương mù rất cổ điển, rất đẹp mắt. Cho dù cô không hiểu gì về châu báu, nhưng cũng có thể thấy được món đồ này cực kỳ xa xỉ.
(*) xanh dương+ xanh lá Đem cất viên đá quý đi, trong lòng Tô Diệc có điểm phức tạp. Cô có thể cảm nhận được Lục Giam rất yêu mình, cũng rất vui vẻ vì được trưởng bối yêu thích. Nhưng hai người cũng chỉ vừa yêu nhau, tuổi lại còn nhỏ, cô còn không nghĩ tới kế hoạch lâu dài. Huống chi hai nhà một nam một bắc, dòng dõi cách xa, tương lai như thế nào cũng chưa thể biết được.
- --------
Mỗi năm từ đầu tháng 4 đến giữa tháng 5, ở Bắc Kinh sẽ có biết bao nhiêu bộ phim được lấy bối cảnh ở các trường đại học, đây được xem như là "Sinh viên đóng, sinh viên xem, sinh viên bình luận", đây cũng được xem là nét độc đáo trong liên hoan phim của Trung Quốc.
Bởi vậy, trong thời gian gần đây trường Y liên tục hoan nghênh đón các khách quý.
Buổi tối hôm nay trở lại KTX, Tô Diệc cặp sách cũng chưa buông, đã bị Âu Dương Mỹ Mỹ giữ chặt, đưa điện thoại cho cô xem:" Mau xem mau xem, buổi tối thứ sáu Hứa Thuần đến trường chúng ta làm tuyên truyền. Tớ muốn tìm anh ấy ký tên chụp ảnh, Tô Diệc, không phải cậu cũng rất thích anh ấy sao, cùng nhau đi nào."
Tô Diệc vừa nghe, cũng có chút kích động.
Liễu Minh Nguyệt ở một bên ăn đồ ăn vặt, một bên tạt cho hai cô gáo nước lạnh:" Muốn ký tên chụp ảnh, trước hết có được vé đã, trên diễn đàn vé bán đi đã hơn 700 rồi."
Âu Dương Mỹ Mỹ nhanh chóng xem vé, tỏ vẻ nguyện ý chấp nhận mua với giá gấp 10 lần.
Năm phút sau, Tô Diệc nhìn diễn đàn mà cảm thán:" Đúng thật là điên rồi, thế nhưng lại có người ra giá gấp 20 lần."
Nếu là giá vé, gấp 20 lần chính là một ngàn tư, cũng chỉ để mua vé vào cửa.
Có thể thấy được Hứa Thuần có sức hút mạnh mẽ như thế nào.
Hứa Thuần xuất thân từ gia đình nghệ thuật, mẹ là nữ diễn viên nổi danh, ba là đạo diễn có tiếng, anh ta còn là từ ngôi sao nhí đi lên.
Trên đời vốn không có gì là dễ dàng. Làm minh tinh, Hứa Thuần so với người khác có điểm xuất phát hơn người một chút, nhưng chính anh ta tự thân nỗ lực là chuyện rõ như ban ngày. Nếu không, giữa nhiều ngôi sao như vậy, sao đến lượt một minh tinh trẻ tuổi như anh ta nổi tiếng như vậy.
Anh ta cả năm hầu như đều ở phim trường, đóng phim cũng không cần dùng thế thân, ngày nóng nực hơn 40°C vẫn lăn lê bò lết trên mặt đất, hồ đóng băng nói nhảy cũng liền nhảy. Tinh thần chuyên nghiệp này mỗi người trong nghề đều biết, mọi người đều gọi anh ta là "Người liều mạng". Bởi vậy đừng nhìn anh ta tuổi không lớn, nhưng lại có thể xem là một diễn viên gạo cội đầy kinh nghiệm.
Hứa Thuần cũng là một nhân vật điển hình đẹp từ nhỏ đến lớn, ngũ quan không thể bắt bẽ, 360° không góc chết. Cho nên rõ ràng có thể dựa vào nhan sắc để kiếm cơm, nhưng lại cố tình dựa vào tài hoa, có tài đã thôi đi, còn nổ lực nhiều như vậy.
Đây cũng là lý do Tô Diệc thích anh ta.
Thở dài một hơi, Tô Diệc buông điện thoại, xem ra cơ hội tiếp xúc với Hứa Thuần gần như bằng 0 rồi.
Cô nhìn túi thịt bò đóng gói trong tay Liễu Minh Nguyệt, đang hung hăng mà ăn, sau đó lại nhìn đủ các loại thức ăn vặt ở trên bàn:" Minh Nguyệt, cậu không giảm cân?"
Liễu Minh Nguyệt ngoài miệng thì la hét muốn gầy hoặc gầy chết đi, nhưng kỳ thật "đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày(1)", cô nàng ngượng ngùng hắc hắc cười:" Đều do lão Hồ, anh ấy thấy tớ liên tục một tháng cũng không mua đồ ăn vặt, nên là mua tới, còn nói:" Em có béo thì cũng là Dương Quý Nhân(2) hơi béo". Cho nên tớ cũng không cần cố gắng nhịn nữa."
(1) tương tự như ý nghĩa câu " Kiếm củi ba năm thiêu một giờ " (2) Dương Quý Phi là một trong Tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc. "Xem này, cái miệng kia cũng thật ngọt rồi." Tô Diệc nói xong, không khỏi nghĩ đến Lục Giam. Môi người này giống như thạch trái cây, mềm mại, ngọt ngào.
A a a, cô xoa xoa gương mặt đang nóng lên, mới buổi tối đã hoa si, thật hết thuốc trị.
Cuối tuần có khóa thủ công, cô cùng Tô Diệc vừa đi vừa trò chuyện về việc Hứa Thuần đến tuyên truyền cho bộ phim <<Nhặt được của hời>>.
Chợt nghe có người gọi cô, Tô Diệc quay đầu lại, là Thân Tuấn Triết.
"Chào học trưởng, lâu rồi không gặp." Cô nói.
"Muốn đi xem Hứa Thuần? " Thân Tuấn Triết hiển nhiên là nghe được cuộc trò chuyện.
Tô Diệc gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói:" Bất quá, khó có được vé a."
Thân Tuấn Triết cười tươi, lộ ra hàm răng tiêu chuẩn,:"Anh có hai vé, vừa vặn ngày mai lại có việc, không đi được, vậy cho em đấy."
Nói xong, anh lấy vé ra.
Tô Diệc chần chừ nhận lấy, rũ mắt nhìn, đúng là buổi tuyên truyền phim, vị trí còn gần phía trước.
Lần này Hứa Thuần đến, cho nên phiếu đã khó cầu, đừng nói đến việc ở hàng phía trước.
"A, vậy thật cảm ơn học trưởng. Em đem tiền vé chuyển cho anh, còn có khi nào anh rảnh, em mời anh bữa cơm." Tô Diệc nắm vé, đôi mắt sáng lấp lánh.
"Không cần khách khí. "
Tô Diệc có nằm mơ cũng không nghĩ đến mình lại có được vé như vậy. Tâm tình cô trong chốc lát liền trở nên siêu tốt, gấp đến không chờ nổi mà gọi cho Âu Dương Mỹ Mỹ. Âu Dương Mỹ Mỹ nghe xong, hưng phấn mà hét lên, qua điện thoại làm tai cô chấn động.
Giữa trưa ngày hôm sau lúc ăn cơm cùng Lục Giam, Tô Diệc còn đắm chìm trong hưng phấn.
"Ngày hôm qua vận khí của em thật tốt, gặp được Thân học trưởng, anh ấy nói có việc không đi được, liền đem vé cho em, còn vừa lúc 2 vé. Thật tốt quá, em có thể nhìn Hứa Thuần, không biết có được ký tên hay không, tốt nhất là còn có thể chụp ảnh. Nghe nói anh ấy thật sự bên ngoài rất rất soái! Oa, thật kích động."
Lục Giam sắc mặt không tốt lắm. Ngay trước mặt anh lại đi nói về chàng trai khác, có còn xem anh là bạn trai không chứ!
Cho dù là minh tinh.
Cho dù Hứa Thuần thật sự soái.
Vậy thì cũng không được!
Từ nhỏ đến lớn, so về gương mặt anh cũng không thua kém ai. Huống chi anh còn là một băng sơn cấm dục khó tiêu thụ.
Lục Giam hạ vai suy sụp, chọc chọc chén cơm.
Tô Diệc không biết Lục Giam sinh hờn dỗi, thấy lời mình nói nửa ngày không được đáp lại, hỏi:" Anh làm sao vậy, tâm tình không tốt sao?"
Đúng vậy, là cực kỳ không tốt!
Lục Giam rầu rĩ nói:"Không có gì."
Tô Diệc thấy có chút kỳ quái, vừa nãy gặp còn rất tốt, như thế nào cảm xúc liền biến đổi như vậy?
Có lẽ là đến "dượng cả(*)"?
(*) con gái có "dì cả" nên con trai có "dượng cả" ( ╹▽╹ )
"Rốt cuộc làm sao thế?" Cô ôn nhu hỏi.
"Anh hai ngày này tương đối bận, khả năng không rảnh cùng em đi đến buổi xem phim điện ảnh đó." Lục Giam nhàn nhạt mà nói một câu, anh không nghĩ mình sẽ nói anh ghen tỵ, mặt mũi sẽ bị vứt hết.
Tô Diệc chớp chớp mắt:" Em biết anh không thích Hứa Thuần, nên đã sắp xếp hoàn mĩ rồi."
Lục Giam:"....." Càng biết đánh vào tâm anh.
Rốt cuộc ai đã nói mình là mạng sống của cô?
Miệng nữ nhân, quỷ gạt người!
Lúc này, điện thoại Tô Diệc vang lên.
"Cậu khi nào trở về, tớ quên mang chìa khóa rồi." Liễu Minh Nguyệt trong điện thoại cầu cứu.
"A, vậy cậu chờ tớ, tớ lập tức trở về." Tô Diệc cũng không rảnh lo hỏi tử tế, cùng Lục Giam nói một tiếng, liền mang cặp sách rời đi.
Lục Giam theo bản năng hơi hé miệng, cô đúng là chạy trốn rất nhanh, đầu cũng không quay lại, chỉ một chút đã không thấy bóng người.
Cô không hiếu kỳ lý do vì sao anh không cao hứng? Cũng không thèm hỏi một chút?
Lục Giam càng thêm bực mình.