Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 55

Tiệm trà sữa hai ngày nay đang phỏng vấn tân cửa hàng trưởng, Chu Kết Thu có chút vội, cho nên sáng sớm liền nói với Tô Diệc buổi tối sẽ chúc mừng sinh nhật cho cô.

Sau khi bọn họ đi làm, Tô Diệc một bên ăn sáng, một bên xem điện thoại. Trừ những tin tức trên diễn dàn Wechat, còn lại đều vô động tĩnh.

Cô "bang" một tiếng để điện thoại xuống, bộ mặt hung dữ mà cắn bánh bao, miệng còn lải nhải:" Cắn mày, cắn mày, cắn mày...."

Ăn xong, chuông cửa vang lên. Tô Diệc từ mắt mèo nhìn ra, là một chàng trai trẻ mang mũ lưỡi trai mang theo rương chuyển phát nhanh.

"Chuyển phát nhanh." Anh ta nói.

Tô Diệc không nghĩ nhiều, liền mở cửa, cô cúi đầu ký tên trên bưu phẩm, đang muốn đóng cửa lại, liền nghe chàng trai lần nữa mở miệng:" Từ từ, em rớt đồ."

"A, rớt cái gì?" Tô Diệc nghe vậy, lúc này mới ngẩng lên.

"Rớt bạn trai em!"

Tô Diệc không thể tin được mà trợn tròn mắt, dưới cái mũ rõ ràng chính là Lục Giam đang cười khanh khách.

"A a a!!!!" Tô Diệc sợ hãi kêu lên, nhào vào trong ngực anh.

"Sinh nhật vui vẻ!" Lục Giam đem ôm cô vào trong ngực, thỏa mãn mà ngửi hương tóc cô.

Lục Ngôn là một tên đa tình, từ lúc sơ trung đã thường xuyên nghe cậu ta nói:" Không xong rồi, em động tâm.", với tần suất mà cậu ta nói, Lục Ngôn cũng phải động tâm qua vài trăm cô gái.

Mà chính anh lại tương đối.... Phật tính(*)

(*)thanh tịnh,ít quan tâm đến ai.

Lục Ngôn từng cười nhạo anh, nói anh ít nhất độc thân đến năm 30 tuổi mới có thể thông suốt.

Cho nên, Lục Giam chưa bao giờ nghĩ đào hoa của mình sẽ nở ở tuổi 20, hãm sâu vào lưới tình, xa một ngày như cách ba thu.

Nhưng là, anh vẫn vui vẻ chịu đựng.

"Lục Giam, thật là anh? Thật sự là anh! Sao anh lại tới đây?" Tô Diệc ngây ngô cười ha ha, gặt gao ôm chặt anh, tâm tình tốt như muốn bay lên trời.

Hai người yên lặng ôm một lát, Lục Giam duỗi tay nâng cằm cô lên, tầm mắt sáng quắc rơi xuống môi cô, chậm rãi cúi đầu.

Tô Diệc nhắm đôi mắt, lông mi run rẩy, cảm nhận được hô hấp anh ngày một gần, dẩu miệng lên chạm lên môi anh.

Lục Giam phát ra một tiếng cười ngắn.

Tô Diệc trợn mắt, nhìn anh đang cỡn bợt cười mình, giơ nắm đấm lên đấm trên vai anh, tiện đà đẩy anh ra.

Lục Giam giữ chặt cổ tay cô, thoáng dùng lực, liền đem cô quay về trong lòng ngực.

Anh chui vào vai cô khẽ cười.

"Anh ăn buổi sáng chưa?" Cô hỏi.

Lục Giam lắc đầu, vì chuyến bay sớm vào sáng nay, anh không đến 4h đã rời giường. Lên máy bay, mơ mơ màng màng lại ngủ một giấc, cái gì cũng chưa ăn, lúc này bụng đã đói đến kêu vang.

Tô Diệc nấu cho anh một chén hoành thánh.

Lục Giam đúng là rất đói bụng, nhưng lại ăn không nhanh, Tô Diệc liền ở một bên nhìn anh ăn.

Tô Diệc hỏi:"Đủ không?" Nói xong, cô đem lột sạch một quả trứng cút đưa qua.

Lục Giam không tiếp nhận, liền ở tay cô cắn một cái. Cái cắn này không chỉ ăn trứng cút, mà còn liếm trên đầu ngón tay của cô.

Người này thật đúng là không bỏ qua cơ hội trêu chọc cô mà!

Tô Diệc bị anh trêu đến trong lòng nhộn nhạo, rất nhanh thu tay về, thậm chí đem ghế dựa lùi về sau một chút, dường như sợ Lục Giam đói đến đem cả cô ăn vào.

Lục Giam nhướng mày, cười cười:" Sớm muộn gì anh cũng sẽ ăn em." Nói xong liền làm như không có việc gì mà tiếp tục ăn cơm.

Phốc, Tô Diệc thiếu chút nữa đem ngụm nước mới uống vào phun ra.

Một từ "ăn" bao hàm rất nhiều nghĩa cùng với mờ ám. Có thể thấy anh hiện tại muốn làm nhưng không dám làm, hoặc tương lai sẽ chuẩn bị làm......"chuyện xấu".

Tô Diệc ở dưới bàn dùng chân đá anh, người nọ lại duỗi chân, nhẹ nhàng đem chân cô kẹp lại.

Lục Giam sau khi ăn một chén hoành thánh lớn, cảm giác từ trong ra ngoài đều thoải mái. Tô Diệc thu dọn, thật sự hết sạch, một miếng canh cũng không còn.

Lúc này, Kiều Gia Ninh gửi Wechat: [Tô bảo, giờ tớ đến, 11h gặp nhé.]

Tô Diệc đánh vào đầu một cái, ai nha, đem cô bạn quên mất rồi. Cô gọi điện thoại cho Kiều Gia Ninh, vô cùng xin lỗi mà nói:"Ninh Ninh, Lục Giam đến, chúng ta...."

Còn chưa nói xong, Kiều Gia Ninh liền khoa trương mà "Ngao" một tiếng:" Anh ấy là đến mừng sinh nhật cậu?"

"Ân" Tô Diệc nhìn chàng trai ngồi trên ghế sô pha, ngực tựa như chứa mấy túi mật ong, vô cùng ngọt ngào.

"Cho nên, hai người hôm nay muốn trải qua thế giới của hai người? Hoàng thượng, ta chính là Ninh quý nhân luôn được cưng chiều, người không thích ta nữa sao? Con của chúng ta cũng đã một tuổi, sẽ không được kêu phụ hoàng!"

Tô Diệc vỗ trán, diễn cũng quá sâu rồi.

"Ninh Ninh, hôm nay thật xin lỗi."

"Được, được, tớ có thể lý giải. Dù gì anh ấy cũng từ xa xôi đến ăn sinh nhật cậu, tớ không thể không thức thời đúng không? Bất quá, nhi tử của thần thiếp mới là trưởng hoàng tử, người nhớ sau này truyền ngôi cho nó nhé!"

Tô Diệc thái dương đầy hắc tuyến, trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Trấn X là thị trấn ven biển, có một cái quốc lộ cách vùng duyên hải chừng 30km cực kỳ xinh đẹp. Hai người liền thuê hai chiếc xe đạp, đạp dọc theo đường quốc lộ.

Trên không trung trời xanh thẳm, sóng biển tĩnh lặng, ánh mặt trời tươi đẹp, không khí mát mẻ, bờ cát trắng tinh,.... Mỗi một khung cảnh đều như bức họa.

Dọc theo đường đi, có không ít người chụp ảnh cưới, Tô Diệc cũng bị nhiễm, đem điện thoại ra chụp ảnh.

Bọn họ lúc bắt đầu còn chụp bình thường, sau lại không biết ai bắt đầu trước, hai người niết mặt, nhéo lỗ tai, hi hi ha ha mà chụp ảnh.

Tô Diệc cởi giày, đi chân trần trên bờ cát. Chân cô không lớn, những ngón chân như được chạm khắc, dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Hai người giống như hai đứa bé mà anh chạy em đuổi.

Lục Giam chân dài chạy ở phía trước, khống chế tốc độ để không cách cô quá xa, lại không chờ cô đuổi tới, thậm chí còn thường thường đắc ý mà quay đầu lại khiêu khích.

Tô Diệc thở hồng hộc, oa oa kêu to:" Lục Giam, em nhất định sẽ đuổi kịp anh." Nói xong, giống như con nghé con mà hùng hổ chạy lên.

Lục Giam lại đột nhiên đứng lại, xoay người, giang hai tay.

Tô Diệc cứ như vậy nhào vào lòng anh, mũi thiếu chút bị đâm hỏng.

Lục Giam cười giống như hồ ly, ôm lấy cô, đem cằm gác trên đỉnh đầu cô.

Tô Diệc phản kháng:" Anh khi dễ người."

Nói thật, lấy chiều cao của hai người, nếu thời điểm ôm nhau Lục Giam không cong eo, Tô Diệc cảm giác có thể trong một giây mình sẽ bị ngộp chết trong ngực anh.

Nhưng là cô thích ôm anh, dày rộng mà ấm áp, quanh chóp mũi đều là mùi mộc hương, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn của anh, đặc biệt có cảm giác an toàn. Tô Diệc buông lỏng cơ thể, dựa vào lòng ngực anh, mặt cô cọ cọ trước ngực anh.

Hơi lạnh nước biển thổi lên, bao phủ cẳng chân cô, cô vui vẻ mà cười khanh khách.

Lục Giam từ phía sau ôm lấy cô. Hai người cứ như vậy lẳng lặng dựa sát nhau, ai cũng không nói chuyện, trên bờ cát là bóng của một cặp uyên ương bên nhau.

"Lục Giam" Một lát sau, Tô Diệc gọi.

"Ân?"

"Em yêu anh."

"Ân"

"Ân cái gì mà ân a, chẳng phải là anh nên nói "Anh cũng thế" sao?" Tô Diệc từ trong lòng anh tránh ra, trừng anh:" Anh mau nói, mau nói."

"Anh cũng yêu em." Lục Giam thâm thấp cười. Ánh mắt anh thâm tình mà lưu luyến ở trên mặt cô.

Đôi môi ấm áp như lông chim khẽ dừng ở trán cô, đôi mắt, gò má, khóe môi..... Động tác ôn nhu, hai tròng mắt mỉm cười, làm Tô Diệc phảng phất cảm thấy mình chính là bảo bối được anh nâng niu trong tay.

Cô chậm rãi nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, có âm thanh của những đứa trẻ đột ngột truyền đến. Tô Diệc cả kinh, liền đẩy anh ra, không nghĩ động tác Lục Giam càng nhanh hơn, mang theo cô chạy vài bước trốn đến sau tảng đá, sau đó lại hôn xuống.

Lần này không còn là chậm rãi liếm mút, mà anh hôn đến vội vàng bá đạo.

Tô Diệc sợ muốn chết, thân thể căng chặt, một cử động cũng không dám, mặc anh muốn làm gì thì làm.

Nhận thấy cô khẩn trương, Lục Giam thực mau liền buông môi cô ra, vươn đầu lưỡi liếm cánh môi cô:" Đừng sợ, chúng không nhìn thấy tới."

Tô Diệc thở hổn hển:" Anh thế nào ngày càng hư? Nam thần cấm dục cao lãnh cứ như sạc lỡ mà sụp đổ hết."

Lục Giam thần thái tự nhiên, không chút để bụng nói:" Ở trước mặt bạn gái thì cần gì ra vẻ cấm dục chứ." Nói xong, dùng ngón trỏ nâng cằm cô:" Em còn có thể chờ biểu hiện về sau của anh."

Lời này thật khó tiếp nhận.

Tô Diệc duỗi tay ở trên eo anh nhéo một cái.

Hai người từ phía sau tảng đá đi ra, Tô Diệc cúi đầu không dám nhìn những người xung quanh.

Giữa trưa, hai người trở lại nội thành ăn hải sản.

Lục Giam đi mua đồ uống, Tô Diệc một mình ngồi bên bàn ăn.

Điện thoại trên bàn sáng lên, nhìn dãy số cùng tên người gọi, động tác Tô Diệc cứng lại.

"Kinh Xuyên?"

"Tô Diệc, sinh nhật vui vẻ!" Giọng nam bên kia trước sau đều ôn hòa.

"Cảm ơn cậu." Tô Diệc nói. Đối mặt với Kinh Xuyên, cô có điểm không biết làm sao. Trước đây cô còn có thể không biết, nhưng bây giờ cô có thể nhận biết được cậu ấy có tâm tình khác với cô.

"Cậu khi nào thì trở về? Nghe nói trường học đã cho nghỉ?" Tô Diệc không biết phải nói gì.

"Ân, hôm nay vừa mới trở về."

"A, vậy nhất định rất mệt, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."

Hai người vô cùng khách sáo, Tô Diệc vốn tưởng cuộc trò chuyện rất nhanh sẽ kết thúc, không nghĩ đến Kinh Xuyên đột nhiên nói:" Tô Diệc, tớ muốn gặp cậu, tớ có lời muốn nói."

Tô Diệc ẩn ẩn đã biết cậu ấy muốn nói gì.

"Kinh Xuyên, tớ...." Cô vừa mới mở miệng, đã thấy Lục Giam cầm nước uống trở lại. Khóe miệng anh cong lên, cười nhìn cô. Nhưng nụ cười này, hẳn là bên ngoài thì tốt nhưng bên trong bất ổn.

Tô Diệc không thẹn với lương tâm, nhưng ánh mắt Lục Giam lại giống như đang bắt gian. Cô khụ một tiếng, nghiêm mặt nói:" Kinh Xuyên, xin lỗi a, tớ vừa rồi chính là muốn nói bạn trai tớ đến ăn sinh nhật cùng, cho nên tớ không có biện pháp để gặp cậu."

Tuy rằng chủ động nói ra chuyện tình yêu của mình sẽ có chút tự luyến, nhưng cô không muốn "một chân dẫm hai thuyền", vừa ái muội cùng Kinh Xuyên vừa làm Lục Giam hiểu lầm, vẫn là nói sớm một chút sẽ tốt hơn.

Bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu, hơn nửa ngày Kinh Xuyên mới hỏi:" Là vị học trưởng lần trước sao?"

"Là anh ấy."

Buông điện thoại, Tô Diệc như trút được gánh nặng. Cô phát hiện sắc mặt Lục Giam đã tốt hơn, uống một ngụm nước, Tô Diệc chân chó(*) mà nói:" Anh sao lại ưu tú như thế, ngay cả mua đồ uống cũng rất ngon."

(*)lấy lòng

Lục Giam cười hừ một tiếng.

Anh là chọn loại ống hút có 2 đầu, hai người chạm trán cùng nhau uống, vô cùng ngọt ngào.

Bởi vì buổi tối Tô Diệc muốn cùng người nhà chúc mừng, ăn qua cơm trưa, Lục Giam liền đưa cô về nhà.

Ở cửa lớn tiểu khu, hai người khư khư ôm một chỗ.

Tô Diệc ôm eo Lục Giam, mềm mại mà làm nũng:" Không muốn cùng anh tách ra."

Anh cũng không muốn a, Lục Giam thở dài, dỗ cô:" Anh đêm mai mới đi, em hôm nay ngoan ngoãn ở bên người nhà, sáng mai anh lại đến tìm em." Nói xong, anh cúi người, hôn Tô Diệc một chút.

Tô Diệc ngửa đầu, nhón chân, cắn cắn môi Lục Giam:" Còn muốn nữa."

"Khụ khụ...."

Phía sau bỗng truyền đến một trận ho khan, trong lòng Tô Diệc lộp bộp một  chút, quay đầu lại, liền thấy Chu Kết Thu xách bánh kem, ánh mắt sáng quắc mà nhìn bọn họ.

"Mẹ, mẹ như thế nào bây giờ đã trở về?" Tô Diệc mặt đỏ tai hồng hỏi.

Tác giả có lời muốn nói: Kích thích không? Kinh hỉ(*) không? Gặp mặt mẹ vợ a!

(*)kinh ngạc+ vui mừng
Bình Luận (0)
Comment