Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 106


"Tôi giúp anh mua một ít đồ ăn bán bên ngoài, được không?"
"Anh muốn ăn bữa cơm tây, đồ ăn Trung Quốc, bữa ăn cho ngày, hay là những thứ khác?"
Tô Chi Niệm quay đầu, nhìn về phía điện thoại di động đã lấy ra, đang nghiên cứu đồ ăn Tống Thanh Xuân mua bên ngoài, trên mặt của cô luôn tươi cười rực rỡ, đáy mắt đen nhánh, sáng chói.
Bởi vì cô có thể gặp Tần Dĩ Nam, cho nên mới vui vẻ kích động như vậy sao?
"Tô tiên sinh, nếu không ăn đồ ăn Trung Quốc đi? Món ăn Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên, món Hồ Nam, món ăn Bắc Kinh, anh muốn loại nào?"
"Món ăn Quảng Đông đi, buổi tối ăn thanh đạm một chút vẫn tốt hơn.

.

.

.

.

."
Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, Tô Chi Niệm đột nhiên ném cái điều khiển tivi trong tay vào trên khay trà, phát ra một âm thanh thanh thúy.
Tống Thanh Xuân sợ tới mức ngậm miệng lại, từ trên điện thoại di động ngẩng đầu lên, thấy Tô Chi Niệm đứng lên, đi tới trước mặt cô.
Vừa rồi cô nói sai cái gì sao? Sắc mặt của anh trở nên khó nhìn như vậy? Không phải anh lại muốn lên cơn chứ?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân thấp thỏm nghĩ tới, vẻ mặt nhìn về phía Tô Chi Niệm yếu ớt cười lên.
Trong đôi mắt trong suốt đen nhánh của cô mang theo chút lấy lòng vàcầu xin, còn mơ hồ cất giấu vẻ bất an.

Tô Chi Niệm nhìn chằm chằm ánh mắt của cô chỉ trong chốc lát, sau đó liền nhàn nhạt dời tầm mắt đi, giống như là đè nén tức giận phập phồng trong lồng ngực, nhìn chằm chằm một chiếc đèn trên tường trước mặt nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn không hề nói gì, liền cất bước, lướt qua Tống Thanh Xuân bên cạnh, đi về phía cầu thang.
-
"Mình mặc bộ váy này, còn cái váy này thì sao ta?"
"Ừ.

.

.

.

.

.

Cái này cũng không tệ.

.

.

.


.

."
“Được rồi, vẫn là cái váy đầu tiên đẹp hơn.

.

.

.

.

."
Tô Chi Niệm ngồi ở trong thư phòng, nghe Tống Thanh Xuân ở trong phòng ngủ của cô vừa thử quần áo, vừa lầm bầm lầu bầu nói, không kìm chế được vò mát phần văn kiện trên bàn thành một đoàn, dùng sức nắm vào lòng bàn tay.
Anh biết rõ Tống Thanh Xuân vì đi tham gia bữa tiệc với Tần Dĩ Nam, nhất định sẽ tỉ mỉ ăn mặc, nhưng anh vẫn đợi lúc Tống Thanh Xuân xuống lầu, tìm cớ đi tới ban công, nhìn cô sau khi ăn mặc tỉ mỉ.
Bên trong cô mặc một chiếc váy dài màu tím, bên ngoài khoác một cái áo giữ ấm màu trắng, dưới chân mang một đôi giày cao gót cao hơn mười mấy cm, bước chân lại bước vô cùng nhẹ nhàng.
Mặc dù anh chỉ có thể nhìn một bên gò má của cô, nhưng lại càng rõ ràng từ trên mặt cô thấy được nụ cười tràn đầy vui vẻ, còn có khuôn mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp.
Tô Chi Niệm dùng sức nắm lan can trên ban công, kìm chế mình đang muốn lao xuống lâu, túm cô trở lại, không cho phép cô đi tham gia yến hội với Tần Dĩ Nam.
Trước khi cô ra cửa, đã sớm kêu xe, xe sẽ chờ ở cửa biệt thự, cô một đường chạy nhanh tới, không có chút do dự và chần chờ mở cửa xe, ngồi xuống.
Anh cứng ngắc đứng ở trên ban công, trơ mắt nhìn xe chạy đi, mãi cho đến khi biến mất, trong ánh mắt anh có chút nhàn nhạt đau thương nổi lên, tâm cũng đi theo từng chút từng chút lọt vào trong bóng tối.
Cô cứ rời đi như vậy, làm việc nghĩa không được chùn bước, ngay cả một câu tạm biệt, thậm chí một lần quay đầu lại, cũng không có cho anh.
Thật ra anh không muốn để cho cô đi tham gia yến hội với Tần Dĩ Nam.
Cô đi, anh không vui, cô ở lại, cô không vui.
Nếu là giữa anh và cô, chỉ có thể có một người vui vẻ, như vậy nhất định người đau lòng kia, chỉ có thể là anh.
Không biết đứng ở đây bao lâu, Tô Chi Niệm nghe được bên trong thư phòng truyền tới tiếng chuông điện thoại.
Anh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt đi về thư phòng, cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua hiển thị cuộc gọi đến, bấm nút nghe..

Bình Luận (0)
Comment