Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 112


"Thích.

"
Tống Thanh Xuân nói với Tần Dĩ Nam xong, có lẽ đang thử tặng quà cho anh ta, qua một lúc lâu, truyền đến tiếng nói Tần Dĩ Nam "Tôi sẽ đến", ngay sau đó Tô Chi Niệm liền nghe thấy rõ ràng, tiếng bước chân của Tần Dĩ Nam đến gần Tống Thanh Xuân, Tống Thanh Xuân cũng bởi vì Tần Dĩ Nam đến gần, mà hô hấp có chút căng thẳng.

Động tác Tô Chi Niệm cầm chai rượu, cứ đình trệ như thế.

"Tô tổng, rượu tràn ra ngoài rồi! " Có người ở một bên chú ý đến ly rượu bị Tô Chi Niệm rót đầy.

Tô Chi Niệm để ngoài tai, tay cầm chai rượu như cũ, vẫn duy trì động tác rót rượu.

"Tô tiên sinh?"
"Tô tổng?"
"Tô Chi Niệm! " Đường Nặc ngồi ở bên cạnh Tô Chi Niệm, vươn tay, lấy chai rượu trong tay Tô Chi Niệm ra, sau đó rút khăn tay, đưa cho Tô Chi Niệm: "Anh nghĩ cái gì vậy?"
"Không có gì.


" Tô Chi Niệm trở lại bình thường, nhẹ nhàng bâng quơ đáp lại một câu, cũng không có nhiều lời khác.

Anh nhận lấy khăn tay trong tay Đường Nặc, lau trên mặt bàn rượu, sau đó bên tai truyền đến tiếng Tống Thanh Xuân cười tít mắt: "Cảm ơn anh Dĩ Nam.

"
Cô rất vui vẻ, giọng nói so với khi nói chuyện bình thường với anh, nhiều hoạt bát cùng linh động hơn một chút, giòn giã lại hỏi Tần Dĩ Nam một câu: "Đẹp không?"
Mặc dù anh không tận mắt nhìn thấy, nhưng anh nghĩ, ánh mắt cô nhìn Tần Dĩ Nam, nhất định là long lanh, chứa đầy tình yêu say đắm.

Ánh mắt Tô Chi Niệm, chợt ảm đảm, bàn tay anh đang lau bàn run lên, khuỷu tay đụng vào ly rượu ở bên cạnh, chất lỏng trong suốt lan tràn, thấm ướt ống tay áo của anh.

Đường Nặc vội vã dọn dẹp họ, ngay cả con gái của Tôn tổng mang đến cách Tô Chi Niệm rất gần kia, cũng cầm khăn tay, đến lau quần áo giúp anh.

Ngón tay cô gái kia còn chưa đụng đến ống tay áo của anh, thì Tô Chi Niệm giống như bị cái gì dính bẩn, cả người lập tức đứng lên, lui về sau hai bước, giọng điệu mở miệng xen lẫn tàn nhẫn: "Đừng chạm vào tôi!"
Cả người cô gái kia bị Tô Chi Niệm rống mà run lên, sắc mặt nháy mắt trắng xanh, đáy mắt đen nhánh dâng lên một tầng vụ khí.


Vẻ mặt Đường Nặc vội vàng xin lỗi hướng về phía cô gái kia cười nói một câu "Thật ngại", sau đó quay đầu, cho Tô Chi Niệm một ánh mắt, đè thấp giọng nói: "Cho dù anh không thích phụ nữ đụng chạm, anh cũng không thể không cho người ta mặt mũi chứ?"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, trên mặt vẫn còn lưu lại chán ghét chưa rút đi, cúi đầu lau rượu trên ống tay áo, sau đó quay đầu, đối với mọi người trong phòng nói một câu "Thật xin lỗi", liền đi về phía ban công.

Đường Nặc cười nói một câu với mọi người: "Không có việc gì, tâm tình anh ấy không được tốt", sau đó tiếp tục gọi người nghe nhạc uống rượu.

Tô Chi Niệm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, gió đêm trời đông giá rét thổi đến, cảm giác lạnh lẽo nháy mắt xâm chiếm toàn thân.

Anh nhìn chằm chằm mấy ngọn đèn đường ngoài cửa sổ phát ra ánh đèn vàng ấm áp, chú ý động tĩnh của Tống Thanh Xuân bên kia một lúc, phát hiện cô ngoại trừ cùng người khác chào hỏi, không có nói chuyện nhiều với Tần Dĩ Nam.

Tâm tình vừa mới buồn phiền, dần dần bình tĩnh lại.

Bên trong phòng, vẫn uống rượu náo nhiệt chơi đố chữ, chỉ là tiếng hát đã ngừng, mọi người tụ tập ở một chỗ chậm rãi nói chuyện.

Đường Nặc có thể cảm thấy thời gian anh rời đi đã lâu, chạy đến ban công, gọi anh quay lại.

Anh luôn luôn không nói nhiều, huống chi lúc này còn có mấy người phụ nữ chen vào trò chuyện, làm cho anh cảm thấy rất chán nản, người lại càng trầm mặc hơn.

.

Bình Luận (0)
Comment