Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 119


Trên mặt Đường Noãn không có chút màu máu, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ toàn bộ đều uổng phí, có thể là bị sặc nước trong hồ nước cho nên vẫn luôn ho khan kịch liệt.

Cô ta nhìn thấy Tần Dĩ Nam, chưa nói câu nào thì nước mắt đã chảy xuống trước.

"Có phải khó chịu ở đâu không?" Tần Dĩ Nam nhìn thấy Đường Noãn rơi nước mắt, mi tâm nhíu chặt lại, anh giơ tay lên vừa lau nước mắt cho Đường Noãn vừa sốt ruột nói: "Anh gọi xe cấp cứu, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem! "
Đường Noãn không lên tiếng, mặt đầy nước mắt lắc đầu với Tần Dĩ Nam.

Lúc Đường Noãn đè ở trên người Tống Thanh Xuân, quần áo ẩm ướt cũng không khiến Tống Thanh Xuân cảm thấy lạnh, lúc này nhìn thấy cô ta được Tần Dĩ Nam ôm đi, gió vừa thổi qua, cô lạnh đến mức toàn thân run rẩy, sau đó cô mới ý thức được mình đã ngồi xổm trên mặt đất rất lâu rồi! thật giống như một kẻ ngốc vậy.

Lúc Tần Dĩ Nam đến, cô và Đường Noãn đều ngã ở trên mặt đất, nhưng! Trong mắt Tần Dĩ Nam, chỉ có một mình Đường Noãn.

Thậm chí hiện tại anh quan tâm đến Đường Noãn lâu như vậy cũng vẫn không để ý đến sự tồn tại của cô.

Tầm mắt Tống Thanh Xuân có chút chua chua, di chuyển qua lại trên người Tần Dĩ Nam và Đường Noãn, sau đó rủ mắt xuống, đỡ lấy cục đá tự mình đứng dậy.


"Được rồi, đừng khóc! " Tống Thanh Xuân vừa đứng vững, giọng nói dịu dàng của Tần Dĩ Nam lại vang lên, giữa câu chữ tràn đầy yêu thương: "Em vẫn đi được chứ? Để anh bế em! "
Nói xong, Tần Dĩ Nam liền muốn ôm ngang Đường Noãn lên.

"Không cần! " Rốt cục Đường Noãn cũng lên tiếng, trong giọng nói cất giấu uất ức, nhưng cô ta chỉ mới nói hai chữ thì lại đột nhiên ho khan.

Tần Dĩ Nam vội vươn tay ra vỗ nhẹ phía sau lưng, giúp cô ta thuận khí.

Một trận gió rét thổi tới, Đường Noãn và Tống Thanh Xuân quần áo ướt đẫm cùng rùnh mình một cái.

Tần Dĩ Nam vội vàng cởi áo khoác trên người mình khoác ở trên người Đường Noãn.

Tống Thanh Xuân cô đơn ôm chặt cánh tay mình, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hình ảnh này mà mím chặt môi, sau đó lặng lẽ quay đầu đi.

"Nơi này lạnh quá, chúng ta vào trong phòng trước nhé, được không?"
"Vừa rồi em rơi xuống nước, quần áo đều ướt hết, cẩn thận bị cảm.

"
"Được rồi, đừng khóc, cũng may không xảy ra chuyện gì lớn! "
Tống Thanh Xuân nghe Tần Dĩ Nam kiên nhẫn dịu dàng an ủi Đường Noãn, tay dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của mình, tha nhìn chằm chằm mặt hồ sóng nước lăn tăn, vẻ mặt có chút cô đơn.

Lúc trước Tần Dĩ Nam từng nói với cô, anh sẽ đối tốt với cô gấp bội, dùng luôn phần của Tống Thừa để bù đắp cho cô.

Lúc đó cô cực kỳ cảm động, thậm chí xem Tần Dĩ Nam là người còn sót lại trên thế giới này để cô có thể dựa vào.

Cô nghĩ, cho dù cô buông tay không thích Tần Dĩ Nam nữa, cho dù giữa cô và Tần Dĩ Nam không có tình yêu, Tần Dĩ Nam vẫn sẽ đối tốt rất tốt với cô.

Nhưng bây giờ cô mới phát hiện, là cô quá ngây thơ rồi.


Tần Dĩ Nam không phải là điểm tựa của cô, cô có thể toàn tâm toàn ý dựa vào Tống Thừa đã chết, ở trên thế giới này, cô chỉ còn lại một mình.

Tống Thanh Xuân tiếp tục dùng lực ôm lấy cánh tay mình, sau đó rủ mắt xuống, muốn về biệt thự trước.

Bảo an nhảy xuống cứu Đường Noãn trước đó có thông báo với câu lạc bộ Kinh Thành có người rơi xuống nước, hội sở cao cấp như vậy mà cũng để xuất hiện chuyện nguy hiểm như thế này, đương nhiên tương đối coi trọng, cho nên làm king động đến quản lí cũng chạy tới.

Rõ ràng quản lí sợ xảy ra tình huống lớn, sau khi chạy tới đây thì xác nhận Đường Noãn có bị gì không trước đã, xác định xong hết rồi thì thở phào nhẹ nhỏm hỏi: "Cô ạ, cô rơi xuống nước như thế nào vậy?"
Quản lí vừa hỏi, Tần Dĩ Nam cũng sực tỉnh nghĩ tới trọng điểm này, hơi cúi đầu, hỏi Đường Noãn trong ngực: "Đúng vậy, đang êm đẹp sao em lại rơi xuống nước?"
"Em! " Đường Noãn ngừng khóc, trên mặt vẫn đọng mấy giọt nước mắt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, cô ta chỉ nói một chữ, giống như đang lo lắng điều gì, ngừng lại hồi lâu, lại nói một chữ: "Em! "
Quản lí câu lạc bộ Kinh Thành truy hỏi: "Sao chữ lặp lại một chữ vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cứ nói đi chứ? Gây ra tại họa lớn như vậy, tôi phải giao phó lại cho ông chủ nữa.

"
"Tôi! " Đường Noãn cắn cắn môi, vẫn không nói tiếp.

Tần Dĩ Nam nhìn ra Đường Noãn như đang khó xử gì đó, mang theo vài phần trấn an nói: "Không sao, em muốn nói gì thì nói đi.

"
Đường Noãn khẽ gật đầu, lại chậm chạp không mở miệng, quản lí câu lạc bộ Kinh Thành rõ ràng có nóng nảy, còn Dĩ Nam lại rất có kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào Đường Noãn.

Đường Noãn tựa như đang đấu tranh tâm lý, qua một hồi lâu, sau đó hít sâu một hơi: "Không phải em tự mình rơi xuống hồ! "

"Không phải tự mình rơi xuống hồ?" Quản lí câu lạc bộ Kinh Thành ngạc nhiên lên tiếng: "Là ý gì? Cái gì gọi là không phải tự mình rơi xuống hồ? Chẳng lẽ có người đẩy cô xuống hồ?"
Đường Noãn im lặng một hồi, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Thấy cô ta gặp đầu, quản lí câu lạc bộ Kinh Thành có chút mất bình tĩnh, "Cô à, cô chắc là cô bị đẩy xuống hồ chứ? Đây không phải là tùy tiện có thể nói đùa đâu, cái này là mưu sát đấy, chúng tôi không muốn bị dính vào chuyện này đâu, nếu cô nói không sai, chúng tôi phải suy xét báo cảnh! "
Quản lí câu lạc bộ Kinh Thành còn chưa nói xong, Tần Dĩ Nam nhíu chặt mi tâm lại, giọng điệu rõ ràng không còn dịu dàng như vừa rồi nữa, thay vào đó là chút nghiêm túc: "Đường Noãn, là ai đẩy em xuống hồ?"
Đường Noãn không lên tiếng, qua hai giây, tầm mắt mới nghiêng về nơi Tống Thanh Xuân đang đứng.

Tống Thanh Xuân chuẩn bị rời đi, lúc nghe thấy quản lí câu lạc bộ Kinh Thành nói những lời này thì trong lòng hiện lên dự cảm xấu, sau đó cô liền thấp thoáng cảm nhận được tầm mắt của Đường Noãn, đột nhiên ngừng bước chân, quay đầu, nhìn lại Đường Noãn, đúng lúc đụng phải tầm mắt dịu dàng của Tần Dĩ Nam nhìn sang Đường Noãn.

Trong khoảnh khắc Tần Dĩ Nam nhìn thấy Tống Thanh Xuân, gần như không hề do dự lắc lắc đầu, giống như nghe được lời nói bậy, không chút chần chừ mở miệng: "Làm sao có thể là Tống Tống được? Đường Noãn, lúc em rơi xuống hồ, Tống Tống đã gọi điện cho anh, lúc đó cô ấy run rẩy đến sắp khóc, đến nói cũng nói năng lộn xộn!"
Sau đó Tần Dĩ Nam liền xoay người, cực kỳ chắc chắc nói với câu lạc bộ Kinh Thành đứng một bên: "Không phải Tống Tống, tuyệt đối không phải Tống Tống, từ nhỏ tôi đã nhìn Tống Tống lớn lên, cô ấy là loại người gì, tôi là người hiểu rõ nhất, là ai cũng được chỉ duy không thể là cô ấy!"
Tần Dĩ Nam vừa nói mặt bên nhìn tình huống chung quanh một chút: "Nơi này tối như vậy, Đường Noãn, nhất định là em lầm rồi.

".

Bình Luận (0)
Comment