Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 132


Không thể nào...!Cô còn đứng ở đây làm gì? Tô Chi Niệm nhíu mày, dứt khoát để xuống hồ sơ, tựa vào ghế dựa, chăm chăm nhìn Tống Thanh Xuân.

Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm nhìn mình, cũng cúi đầu theo, nhìn lại bản thân.

Cô đâu có gì bất thường đâu ...!Sau đó liền nghi hoặc nhìn lại về phía Tô Chi Niệm, cô thấy anh còn đang nhìn mình chòng chọc không chớp mắt, thế nên bèn nháy mắt hai cái với anh, dùng ánh mắt để thầm hỏi anh rằng, sao anh lại nhìn tôi chằm chằm thế?
Mắt cô rất to, đôi mắt trong veo, khi chớp chớp thì nom rất đáng yêu, lại mang một cảm giác quyến rũ.


Không có gì cả, cô lại chớp mắt với anh làm chi, quyến rũ anh à?
Tô Chi Niệm nhấc tay lên, kéo cà vạt một cái, sau đó liền dời đi tầm mắt, tránh sự "quyến - rũ" của cô, nén lại kích động nơi đáy lòng một chút, liền cúi đầu tiếp tục xem tập hồ sơ mới mở ra khi nãy.

Thôi vậy, cô thích đứng ở đây nhìn, thì cứ đứng ở đây nhìn đi.

Trong phòng sách, cô đứng nhìn anh, anh cúi đầu xem giấy tờ, tiếng lật giấy khẽ vang lên trong giai điệu ai oán triền miên.
Lúc ban đầu, có lẽ bởi vì cô cứ chăm chăm nhìn anh, tâm trạng của anh có chút bất ổn, không thể nào tập trung vào hồ sơ, qua mười mấy phút sau, anh thông qua tiếng nhạc nghe được tiếng hít thở của cô, nhìn chăm chú vào giấy trắng mực đen trước mặt, nỗi bất ổn nơi đáy lòng dần dần hóa thành một loại cảm giác yên bình không thể nói ra lời.
Khi Tống Thanh Xuân đứng đến mỏi chân, mới phát hiện trong máy phát nhạc cứ luôn phát đi phát lại một ca khúc.

Đó là một bài hát giọng nữ, âm sắc thật trong trẻo, khiến người nghe rất dễ chịu, lại chứa một cảm giác thương cảm nói không thành lời.
Khi bài hát kia lại phát lại một lần nữa, cô cố ý để tâm đến ca từ một chút, mới phát hiện, lời bài hát lại giống như giai điệu của nó vậy, đều rất lay động lòng người.

"Tôi nói sợ nhất gió nhẹ khi trời sắp đổ mưa, bạn bảo bạn cũng y như thế , chúng ta mỉm cười ngắm bầu trời, nói mãi nói mãi đến khi cùng bật khóc ."
"Chúng ta tựa hồ đều từng được ai đó yêu thương, những giấc mộng kia hoàn mỹ đến vô phương cứu chữa, sự dịu dàng quá giống nhau, lại có những nỗi đau khác biệt."

"Hai người bạn thân lâu năm, hai mối tình đến rồi đi có lý do của nó, sau khi vật đổi sao dời, chúng ta ôn chuyện bên đường, giấc mộng bị giáng cho một cái tát kia, như tiếng sấm ì ầm..."
Khi Tống Thanh Xuân nghe đến đó, không nén được thốt ra một câu hỏi: "Đây là bài gì thế?"
Tầm mắt của Tô Chi Niệm không rời khỏi hồ sơ chút nào, mặt bình thản lật trang giấy, giọng điệu rất hờ hững trả lời:
"Chúng ta đều bị lãng quên."
"Chúng ta đều bị lãng quên , đều bị lãng quên rất lâu, thời gian chính là kẻ trộm trên một đoạn đường, chiếc ô dưới tay áo ướt kia, khuôn mặt hồi hộp chờ câu trả lời kia, bao nhiêu hạnh phúc hóa thành bấy nhiêu quạnh quẽ ..."
Tô Chi Niệm vừa trả lời câu hỏi của Tống Thanh Xuân, bài hát đã đến điệp khúc.
"Nghe cũng hay lắm." Tống Thanh Xuân chỉ đơn giản đánh giá một câu.

"Ừm." Tô Chi Niệm đáp lại một tiếng, ánh mắt vẫn dán vào giấy tờ.


"Là ai hát vậy?" Chốc nữa cô cũng phải tải bài hát này về.
"Chúng ta đều bị lãng quên, đều bị người ta lãng quên, tình yêu phải dùng bao nhiêu từ để hình dung, bạn bình tĩnh nhẹ nhàng nói, tôi nhìn mây đen trôi, bởi vì tất cả lời bạn nói tôi đều hiểu cả, tình yêu thường có mở đầu không có kết thúc."
Tô Chi Niệm phân thân làm ba, vừa nghe nhạc, vừa đọc giấy tờ, vừa câu được câu mất trò chuyện với Tống Thanh Xuân:
"Tạ An Kỳ."
Có lẽ là bởi vì Tô Chi Niệm đã giúp cô tối nay, cũng có lẽ là bởi vì cô vừa mới thấy anh cười, ở trước mặt anh, lá gan của cô trở nên to lên rất nhiều, câu hỏi cũng theo đó mà thêm lên rất nhiều:
"Bài hát này hình như không nổi tiếng lắm nhỉ? Sao anh tìm được bài này ?"

Bình Luận (0)
Comment