Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 190


Lúc Tống Thanh Xuân làm cơm trưa, không quên nhắn tin cho Tần Dĩ Nam, biết anh ta đã xuất viện về nhà dưỡng thương.
Tối hôm qua Tô Chi Niệm cố nói ra những lời đó, làm cho cô đau lòng, anh cũng biết cô về trế, thế nhưng không tức giận, nói tóm lại, hôm nay Tống Thanh Xuân muốn đi thăm Tần Dĩ Nam, nhưng lại do dự.
Nếu cô làm xong cơm trưa rồi đi, thì trong nhà chỉ có một mình Tô Chi Niệm.
Anh không ở cùng với mẹ, từ nhỏ anh đã không có cha, bây giờ còn bị bệnh nặng như vậy....!......
Tống Thanh Xuân nghĩ đến đây, cắn môi dưới, cuối cùng cầm điện thoại lên gõ nửa ngay, nhắn tin xin lỗi Tần Dĩ Nam: "Anh Dĩ Nam, cảm ơn anh ngày hôm qua đã cứu em, hôm nay em muốn đến thăm anh, nhưng em có chút việc, không thể đi được."
"Không sao, Tống Tống, anh không có sao đâu." Tấn Dĩ Nam gửi tin nhắn lại rất nhanh, từ cách nhắn tin cô có thể cảm nhận được tính tình anh rất tốt.

"Thật xin lỗi, anh Dĩ Nam....!....." Tống Thanh Xuân lại nhắn thêm một tin nữa, sau đó đang nghĩ thứ gì đó, tiếp tục nhắn một chuỗi tin nhắn, ngày hôm qua cô rất lo lắng, vẫn chưa kịp hỏi Tần Dĩ Nam: "Anh Dĩ Nam, vì sao hôm qua anh lại cứu em? Mà không phải....!........"
Tống Thanh Xuân không đề cập đến Đường Doãn, nhưng cô biết, Tần Dĩ Nam sẽ hiểu ý của cô.
Tần Dĩ Nam nhìn tin nhắn của Tống Thanh Xuân gửi đến, mất một lúc, mới bắt đầu nhắn tin, gửi cho Tống Thanh: "Tống Tống, kỳ thật ngày hôm qua anh thấy hai chậu hoa rơi xuống, nghĩ muốn kêu Đường Noãn, Tống Tống, mau tránh ra, nhưng anh lại không biết vì sao, chỉ gọi Đương Noãn, sau liền bảo vệ em."
Anh nói thật, ngay cả chính anh, cũng không hiểu được tại sao mình lại phản ứng như vậy.
Tần Dĩ Nam dừng lại một lát, tiếp tục nhắn tin cho Tống Thanh Xuân: "Tống Tống, kỳ thật trong trường hợp như vậy, chính ta cũng có luống cuống, không biết nên làm sao, em cùng với Đường Noãn, anh không hi vọng bất kỳ ai không các em đều bị thương, quá tối, cuối cùng không có ai bị thương."
Trong đáy lòng anh cũng không biết mình phải cứu ai nhưng lại cứu cô....!.....!Tống Thanh Xuân nhìn thấy tin nhắn của anh gửi tới, cô rất cảm động và trong lòng cô đang quay cuồng: "Mặc kệ như thế nào, anh Dĩ Nam, em vẫn còn muốn nói lời cảm ơn anh."
"Không cần khách khí." Tần Dĩ Nam nhắn vài chữ, Tống Thanh Xuân chưa kịp nhắn lại, liền thấy "nha đầu ngốc" ba chữ xuất hiện trên màn hình.

Tống Thanh Xuân nở nụ cười, tiếp tục gửi vài tin nhắn cho Tần Dĩ Nam, sau đó dặn anh phải nghĩ ngơi thật tốt, mới bỏ qua.
Cô vừa rửa rau, vừa nghĩ đến buổi chiều hôm qua Tần Dĩ Nam vì cô mà đỡ chậu hoa thế cô.
Cho dù chuyện nay đã trôi qua hai mươi mấy giờ, cô vẫn cảm thấy rõ một màn kia, rõ như trước mắt, vô cùng rõ ràng.
Cô vẫn nghĩ đến, trong đáy lòng Tần Dĩ Nam, Đường Noãn quan trọng hơn chính mình.
Cho dù ở câu lạc bộ kia, anh cùng Đường Noãn đã trở mặt, cũng bởi vì anh cùng với cô quen biết nhau hơn hai mươi năm, mới để cho cô thắng Đường Noãn một lần.
Nhưng anh không nghĩ tới, ở thời khắc quan trọng nhất, Tần Dĩ Nam đưa ra quyết định cứu cô.
Tống Thanh Xuân cảm nhận được trái tim của mình đập rất nhanh, bắt đầu mất tiết tấu, có một loại niệm tưởng mãnh liệt, lòng của cô bắt đầu rục rịch..

Bình Luận (0)
Comment