Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 477


Trình Thanh Thông bị nghẹn chỉ có thể nuốt nửa câu sau vào trong bụng, cô muốn nói nhưng lại thôi nhìn Tô Chi Niệm chằm chằm, muốn khuyên, nhưng lại không dám khuyên, đành phải đứng tại chỗ nghiêm mặt, không nhúc nhích.

Tô Chi Niệm xoa xoa đôi bàn tay, dùng bàn tay ma sát nhiệt độ, thêm một chút dầu hồng hoa, thời điểm đang chuẩn bị đặt tay lên cổ chân Tống Thanh Xuân, vẫn thấy Trình Thanh Thông đứng ở một bên còn chưa đi, tay cũng chậm lại đưa mắt, liếc cô một cái.

Một cái ánh mắt rất ngắn ngủi, hoàn toàn không có dừng lại trên mặt Trình Thanh Thông quá nhiều, đã chuyển đi, nhưng Trình Thanh Thông lại rõ ràng cảm nhận được nồng nặc cảnh cáo trong ánh mắt vừa liếc qua, phía sau lưng cô trở nên lạnh lẽo, lập tức ý nghĩ gì cũng không nhớ, nhanh chân đi ra khỏi phòng.

Thời điểm đóng cửa, Trình Thanh Thông nghe giọng Tô Chi Niệm nhỏ nhẹ: " Lúc thoa dầu có thể sẽ đau, cô kiên nhẫn một chút, thoa được sẽ thoải mái rất nhiều.

"
Lời nói kia phải nói là có bao nhiêu thủ thỉ thù thì có bấy nhiêu thủ thỉ thù thì, giống như là sợ đê-xi-ben lớn sẽ làm người trước mặt kinh sợ.

Trình Thanh Thông theo bản năng quay đầu, xuyên qua cánh cửa sắp đóng lại, nhìn cảnh tượng bên trong phòng.


Gương mặt Tống tiểu thư thất thường không lên tiếng, thậm chí không thèm nhìn Tô Chi Niệm, trong khi anh từ trước đến giờ là đại BOSS cao cao tại thượng nhưng mà không có nửa điểm tức giận và không vui, ngược lại còn cầm lấy cổ chân của cô nâng niu ở trong lòng bàn tay, động tác dịu dàng tỉ mỉ.

Rất nhiều năm trước, cô cũng biết, trong lòng cô anh tồn tại giống như nam thần, trong lòng có một trái tim ấm áp.

Mặc dù cho tới bây giờ cô cũng muốn nhìn thấy anh hạnh phúc, nhưng mỗi lần nhìn đến anh đối với người trong lòng tốt như vậy thì trong lòng cô vẫn sẽ hiện ra nhàn nhạt mất mác.

Trình Thanh Thông cố gắng nắm thật chặt bàn tay của mình, khiến đau đớn qua nhanh trên mặt mình phải mỉm cười hoàn mỹ nhất, đi giày cao gót, từng bước từng bước đi về phía thang máy, lên lầu.

-
Trình Thanh Thông sau khi rời khỏi đây, trong phòng càng thêm lộ ra vẻ yên tĩnh vắng vẻ.

Lòng bàn tay Tô Chi Niệm rất nóng, sức lực vừa đúng, hơi dùng sức thì có vẻ đau, giảm sức thì qua nhẹ, Tống Thanh Xuân uốn éo cổ chân đau, bóp cực kỳ thoải mái.

Thời điểm xoa bóp một nửa, ánh mắt Tống Thanh Xuân nhìn ra ngoài cửa sổ xoay lại nhìn trên người của Tô Chi Niệm.


Cả bên trong phòng, bồng bềnh toàn bộ đều là mùi hoa dầu hồng.

Anh cúi đầu, bàn tay đang cầm cổ chân trắng mịn của cô, gương mặt nghiêm túc chuyên chú.

Cô nhìn hình ảnh như vậy, lông mi dùng sức run lên hai cái, tay thả xuống trên ghế, lặng lẽ cầm làn váy lên, dùng sức nắm chặt.

Sau khi Tô Chi Niệm bóp cổ chân của Tống Thanh Xuân, cũng không có gấp gáp đứng dậy, vẫn quỳ một chân trước mặt cô, khẽ ngẩng đầu lên đầu, ôn nhu hỏi: "Khá hơn chút nào không?"
Tống Thanh Xuân vẫn không có nói chuyện, hốc mắt lại bỗng dưng biến đỏ.

Mặc dù Tô Chi Niệm và Tống Thanh Xuân da thịt chạm nhau, nhưng lúc này trong lòng Tống Thanh Xuân cái gì cũng không nghĩ, chỉ là có thêm cảm giác khổ sở trong ngực cô không ngừng lăn lộn, rất mãnh liệt, Tô Chi Niệm vừa nhìn mắt cô đỏ, lại không hỏi cô tại sao, nhất thời trở nên hốt hoảng đứng lên: "Sao thế? Cổ chân còn đau hả?"
Cô vẫn như cũ không lên tiếng, nhưng đáy mắt lại có nước mắt rơi xuống.

Sau lưng Tô Chi Niệm nhanh chóng chảy ra một tầng mồ hôi thật mỏng, anh nghĩ nghĩ, có lẽ vừa rồi anh mới vừa bóp cổ chân làm cô bị đau hơn: "Có phải vừa rồi tôi dùng sức quá mạnh ? Bóp quá mạnh làm cô đau phải không?"
Anh vừa dứt lời, thì một giọt nước mắt từ trong mắt cô rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay của anh.



Bình Luận (0)
Comment