Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 787


Trong nhật ký của Tô Chi Niệm, không chỉ viết một lần câu sau khi anh trở về từ Hải Nam, sẽ thường xuyên một mình thất thần này.

Lúc Tống Thanh Xuân nhìn thấy câu nói này, cũng không để ý nhiều, cho tới giờ phút này, cô nhìn thấy Tô Chi Niệm thất thần đến mức như vậy, mới rõ ràng, phía sau một câu nói đơn giản trên nhật ký của anh, rốt cuộc chờ đầy bao nhiêu cô đơn và tịch mịch của anh.

Tâm Tống Thanh Xuân, hung hăng co rút đau một cái, sau đó cô liền đi tới phía trước một bước, sóng vai đứng ở bên cạnh Tô Chi Niệm, nhẹ nhàng động môi, đánh vỡ yên tĩnh trên ban công: “Nhìn gì vậy?”
Sau khi tiếng nói cô rơi xuống, qua khoảng nửa phút, Tô Chi Niệm đứng ở bên cạnh cô mới chậm rãi quay đầu lại.

Khi anh nhìn thấy cô ở bên cạnh, đáy mắt đen nhánh thâm thúy dâng lên một chút kinh ngạc.

Anh bị hoa mắt, hay là xuất hiện ảo giác?

Tô Chi Niệm nhẹ nhàng nhăn mày lại, tiếng nói rất thấp mở miệng, gọi tên cô, giống như đang xác nhận cái gì: “Thanh Xuân?”
“Ừ...” Tống Thanh Xuân quay đầu, mặt mày cong cong nở nụ cười nhạt với Tô Chi Niệm, sau đó dùng sức gật đầu, nói: “...!Là em.”
Không phải cô đi tìm Tần Dĩ Nam ư? Sao sẽ đứng ở bên cạnh anh chứ? Anh đây là uống thuốc an thần, uống ra tác dụng phụ sao? Lại có thể sản sinh ra ảo giác chân thật như vậy...!
Lúc Tô Chi Niệm đang nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân thất thần, đúng lúc có một cơn gió đêm từ từ thổi tới, thổi mái tóc dài của cô bay loạn bốn phía, có một sợi nhỏ, nhẹ nhàng quét qua gò má của anh.

Ngứa, tê dại, loại cảm giác này vô cùng chân thật, Tô Chi Niệm bất giác giơ tay lên, liền sờ sờ gò má của mình, sợi tóc nhu thuận bóng loáng của cô, quấn lên đầu ngón tay của anh.

Anh bất giác cúi đầu, nhìn chằm chằm tóc đen nắm trong lòng bàn tay mình hai giây, sau đó thân thể đột nhiên chấn động một chút.

Hóa ra, không phải ảo giác, mà là chân thật...!Cô thật sự đang ở bên cạnh anh...!
Theo ý nghĩ trong đầu, tầm mắt Tô Chi Niệm bắt đầu dao động, vòng quanh toàn thân Tống Thanh Xuân, khi anh tiếp xúc đến đôi chân không có mang giày đứng ở sàn nhà ngoài trời của cô, mi tâm hung hăng nhíu lại.


Một giây sau, anh cởi dép lê trên chân mình ra, cúi người, ngồi xổm ở trước mặt của cô, mang dép lên chân cô.

Dép của anh, cô mang vào lớn hơn rất nhiều, nhưng bên trong sót lại nhiệt độ cơ thể của anh, ôn nhuận, ấm áp, khiến cho ngón chân đông lạnh cứng đờ của cô, khôi phục tri giác từng chút một.

Anh vốn là muốn hỏi cô “Sao lại trở về “, nhưng khi mang dép cho cô, nhìn thấy lòng bàn chân bẩn thỉu dơ dáy của cô, vết thương vẫn còn chưa xử lý, lạnh dọa người, anh nghĩ tới tật xấu đau bụng kinh của cô, đứng lên, cũng không có thời gian để lo hỏi, trực tiếp nắm cánh tay cô, dẫn cô vào trong phòng.

Anh mang cô đi phòng ngủ của anh, chỉ chỉ ghế sofa, ra hiệu cô ngồi, sau đó liền tự ý vào phòng tắm, bên trong có tiếng nước ào ào vang lên, qua khoảng mười phút, Tô Chi Niệm bưng một chậu nước bốc hơi nóng, đi ra từ trong phòng tắm.

Anh ngồi xổm ở trước mặt cô, để chậu nước xuống, sau đó giơ tay lên, nắm chân cô, để vào trong chậu nước.

Từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên có người rửa chân cho cô, Tống Thanh Xuân có chút không quen, cũng có chút không tự nhiên, cô theo bản năng liền rụt rụt chân về sau, nhỏ giọng mở miệng: “Để em tự làm.”
Tô Chi Niệm giống như không có nghe thấy lời nói của cô, cầm chặt cổ chân cô một chút, ngăn cản cử động trốn tránh của cô, cúi đầu, vẻ mặt chuyên chú xoa rửa bùn đất và vết máu trong lòng bàn chân của cô..

Bình Luận (0)
Comment