Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 830


Ý nghĩ trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa thành hình, Hoàng phu nhân liền dùng khuôn mặt cười nịnh hót với cô: "Tống tiểu thư, nếu cô đã mở miệng vì tiểu..."
Sợ là Hoàng phu nhân đã nghĩ mắng Đường Noãn là "Tiểu tiện nhân" thành thói quen, nhưng lúc này nhìn mặt mũi của Tống Thanh Xuân, lại đổi lời nói: "...!Cô cầu xin, chuyện này đương nhiên sẽ cho qua, tôi có thể sẽ không cho người khác mặt mũi, nhưng thể diện của Tống tiểu thư, tôi không thể không cho..."
Đâu phải là nể mặt cô, rõ ràng là cho Tô Chi Niệm thể diện, cô chẳng qua là cáo mượn oai hùm thôi...!Chỉ là mọi người đều xuất thân hào môn, bản lĩnh gặp người nói lời người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, ai cũng không kém, Tống Thanh Xuân cười còn khách sáo hơn Hoàng phu nhân: "Vậy vẫn thật là cám ơn Hoàng phu nhân, hôm nào có thời gian, tôi nhất định mời bà ăn cơm."
"Tống tiểu thư nói gì vậy, nên phải là tôi mời cô."
...!
Tống Thanh Xuân và Hoàng phu nhân, mỗi người nịnh hót hàn huyên hai câu, mới tạm biệt nhau, Hoàng phu nhân mang theo hai vệ sĩ của bà ta, tư thế oai nghiêm lên xe, rời đi.

Người vây xem chung quanh, thấy chuyện đã kết thúc, cũng đều nhanh chóng tản đi.

Tống Thanh Xuân cúi đầu, nhìn thoáng qua Đường Noãn cuộn tròn ở trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, động môi, muốn hỏi cô ta một câu "Còn ổn chứ?", lời nói đã đến bờ môi, rồi lại cảm thấy không nhất thiết phải như thế, cũng không cần câu cảm ơn của Đường Noãn, liền xoay người đi tới xe taxi còn đợi mình ở ven đường.


Trước khi cô lên xe, cô quay đầu nhìn Đường Noãn nằm sấp trên mặt đất, giãy giụa nhiều lần cũng không đứng lên được, nhẹ nhàng than thở một hơi, liền mở túi xách của mình, rút một xấp tiền dày từ bên trong ra, đưa cho tài xế xe taxi: "Xin lỗi, tôi có thể phiền toái anh một chuyện không? Đưa tiểu thư kia đi bệnh viện nhân dân trước, cô ta có thai, nhìn giống như là có dấu hiệu sảy thai..."
Tài xế taxi nhìn xấp tiền dày của Tống Thanh Xuân, do dự một chút, liền đáp ứng, sau đó liền đẩy cửa xe ra, xuống xe đi về phía Đường Noãn.

Tống Thanh Xuân vòng qua hai xe taxi này, tiếp tục chặn một chiếc xe, mở cửa xe, ngồi lên.

Tống Thanh Xuân vẫn luôn không có quay đầu, không có lưu ý đến, ánh mắt Đường Noãn được tài xế xe taxi ôm lên xe, nhìn cô có phức tạp và kinh ngạc.

-
Lúc điện thoại Tống Thanh Xuân gọi tới, Tô Chi Niệm đang mở cuộc họp.

Anh luôn chờ đến giám đốc nghiệp vụ báo cáo xong, mới nói một câu "Xin lỗi", đứng dậy đi ra phòng họp, tìm một nơi tương đối yên tĩnh, tiếp nghe điện thoại của Tống Thanh Xuân.


...!
Chi Niệm...!
Tô Chi Niệm hoàn toàn không có chú ý tới điện thoại của mình rơi xuống dưới đất, đối diện với cửa sổ sát đất trước mặt, hơi hơi câu môi lên.

Chi Niệm...!
Trong đầu Tô Chi Niệm lại nhớ về Tống Thanh Xuân dùng ngữ khí ôn nhu gọi tên mình lần nữa, độ cong tăng lên của khóe môi trở nên lớn hơn, ngay cả giữa mặt mày, đều nhiễm lên vui vẻ.

Chi Niệm...!
Tô Chi Niệm không chê phiền chút nào lại nhớ lại lần nữa, sau đó liền không nhịn được cười hì hì ra tiếng, dừng một chút, Tô Chi Niệm lại cười ra tiếng lần nữa, vào lúc anh sắp cười ra tiếng lần thứ ba, phía sau truyền tới tiếng của Trình Thanh Thông: "Tô tổng."
Tô Chi Niệm vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, vì không để cho mình lộ ra thất thố sơ hở, anh giơ tay lên, hơi che giấu làn môi của mình một chút, mượn ho khan, đè ép vui sướng mênh mông trong lòng, rất là lạnh lùng "ừ" một tiếng, sau đó vào một giây tiếng nói anh rơi xuống, khóe môi lại không khắc chế được giơ lên.



Bình Luận (0)
Comment