Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 107

Tô Song Song quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, bởi vì giường của Tần Mặc cao hơn của mình, cô không nhìn thấy bóng dáng bên kia tấm rèm, theo bản năng Tô Song Song chống đỡ thân thể ngồi dậy.

Vừa động một cái, Tần Mặc nghe tiếng động, quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Tô Song Song định ngồi dậy không biết làm gì, anh lẳng lặng nhìn cô, không lên tiếng.

Tô Song Song không biết Tần Mặc đang nhìn mình, cô gãi gãi đầu, xoa mặt, vùng vẫy thật lâu mới lầm bầm ra một câu.

"A Mặc, anh đừng vì vật ngoài thân mà...khiến mình bị oan ức, sau này, tôi không keo kiệt nữa, chúng ta sẽ ăn thịt."

Tô Song Song nói xong lại nản lòng, thật ra cô không nghĩ sẽ biểu hiện lòng tốt với Tần Mặc, nhưng cô không đành lòng nhìn anh vì một chút tiền mà đánh mất sự kiên quyết của mình.

Tần Mặc ở giường bên kia sững sờ, không rõ Tô Song Song có ý gì, đột nhiên anh nhớ tới, bây giờ mình không có tiền, đoán chừng là một bữa cơm kia đã để cho Tô Song Song suy nghĩ nhiều.

Nhưng nghĩ lại, Tô Song Song không tính ngày ngày đối phó với củ cà rốt hay cải trắng cũng tốt rồi.

Mặc dù Tần Mặc đòi hỏi về ăn uống rất cao, nhưng cũng là bởi vì thân phận của mình, thật ra đối với anh mà nói, chẳng qua ăn là để nhét đầy cái bao tử thôi, không có yêu cầu đặc biệt khác, hôm nay anh bực tức là bởi vì không muốn thấy Tô Song Song vì tiết kiệm tiền mà chịu thiệt.

Lời giải thích đến miệng, anh lại nuốt xuống, một lát sau, mới khe khẽ đáp một tiếng: " Ừ."

Vốn Tô Song Song còn ôm một chút hy vọng, kết quả Tần Mặc nói một tiếng ừ, khiến cô suýt nữa một chân đạp qua, Tiểu Cầm thú này thật không có liêm sỉ, vì một bữa cơm liền bán đứng chính mình?

Tô Song Song cứ như vậy ngồi ngơ ngẩn, nhìn chòng chọc vào bóng dáng của Tần Mặc bên kia rèm, tức giận trong lòng cùng uất ức cũng càng ngày càng nhiều.

Uất ức trong cô cùng cao ngạo trong lòng Tiểu Cẩm Thú cũng không kém nhau nhiều lắm! Chẳng lẽ anh ta vì đồ ăn mà khom lưng rồi hả?

Tần Mặc nhìn Tô Song Song vò đầu bức tai, còn tưởng rằng cô thương tiếc tiền, vốn không muốn lên tiếng, nhưng lại sợ cô trằn trọc trong đêm, không ngủ được.

Cuối cùng Tần Mặc vẫn mở miệng: "Chuyện tiền nong cô không cần lo lắng..."

Câu nói này khiến cho Tô Song Song xù lông lên, Tiểu Cầm thú đối với chuyện như vậy không cho là nhục, ngược lại cho là vinh, còn rất kiêu ngạo thì phải ?

Tô Song Song vén rèm lên, hung tợn trợn mắt nhìn Tần Mặc, Tần Mặc đầu óc mơ hồ, nhìn Tô Song Song như vậy, còn chưa kịp ngồi dậy, chân Tô Song Song đã vượt qua giường hung hãn đạp Tần Mặc một cước.

Không đau, nhưng Tần Mặc bị đạp không nguyên do, vốn tính anh cũng không phải dịu dàng, nên mãnh mẽ bật người ngồi dậy, chăn trong nháy mắt tuột xuống, lộ ra phần trên không mặc áo.

Tô Song Song quá tức giận, cộng thêm cũng đã thấy vóc dáng của anh, nên sinh ra một chút miễn dịch, vào lúc này đưa ngón tay ra chọc chọc lồng ngực Tần Mặc.

Cô thấy Tần Mặc bộ dáng như không biết chuyện gì xảy ra, càng tức giận, cô hít một hơi thật sâu, không nghĩ sẽ nhẫn nhịn.

"Tiểu Cầm thú, anh muốn sa đọa, tôi mặc kệ, chẳng qua là anh muốn làm những chuyện xấu xa kia, thì đi xa ra, đừng làm dơ bẩn phòng tôi!"

"?" Gương mặt Tần Mặc luôn luôn lạnh nhạt cũng toát ra sự nghi ngờ, anh nhìn gương mặt của Tô Song Song, không đỏ, xem ra không lên cơn sốt, nhưng tại sao lại nói mê sảng.

"Chuyện xấu xa gì cơ?" Tần Mặc hỏi một câu, cảm thấy nhất định là Tô Song Song lại suy nghĩ nhiều quá, có chút nhức đầu.

Tô Song Song vốn cho là Tần Mặc sẽ cảm thấy xấu hổ, nào biết người này lại còn chai mặt hỏi làm chuyện xấu xa gì, Tô Song Song tức giận muốn điên.

Còn có liêm sỉ hay không? Nha, Tô Song Song không đếm xỉa đến, chợt đứng lên, trên cao nhìn xuống nhìn Tần Mặc.

Tần Mặc ngửa đầu, trực tiếp nhìn thấy chiếc váy ngủ ngắn ngủn của Tô Song Song, vội vàng xoay đầu, lúc này Tô Song Song mới phát hiện vấn đề, che váy ngồi xuống.

Tô Song Song vốn là tức giận, gương mặt càng đỏ hơn, trong lòng gào thét bi thương một tiếng: Hôm nay thật là hỏng hết kế hoạch, váy ngủ ngắn, kích động một cái, đã quên chuyện quan trọng như vậy.

Không biết là có phải quá quen thuộc với Tần Mặc hay không, mặc dù Tô Song Song ngượng ngùng, nhưng không khóc to lên như lúc mới đầu, cô ho nhẹ một tiếng, che giấu lúng túng, nhưng chưa quên việc muốn khiển trách Tần Mặc chuyện kia.

"Tần Mặc, annh dám làm mà không dám nhận! Anh đều đã... Việc đó, đi tới đó rồi!"

"..." Trong lòng Tần Mặc một đống dấu hỏi, cái gì chứ? Mặc dù chỉ số IQ của anh cao, nhưng không có nghĩa là có thể hiểu rõ được kiểu nói trừu tượng mỗi khi não hoạt động của Tô Song Song.

Tô Song Song nháy mắt mấy cái, thấy Tần Mặc không phản ứng, không nhịn được, đùng đùng tức giận nói ra tất cả những gì giấu trong lòng.

"Nếu anh cùng Thẩm Ôn uyển ở cùng nhau, nếu anh ôm cô ta, để có thể có tiền, tôi keo kiệt, nhưng cũng chỉ là muốn tiết kiệm ít tiền, muốn góp tiền lại để chi tiêu, anh cũng không cần vẽ cái mình không thích vẽ... A!"

Tô Song Song còn chưa nói hết, Tần Mặc trực tiếp đứng dậy xoay người, đè Tô Song Song xuống dưới người.

Đôi mắt đào hoa của Tần Mặc sáng lên, nhìn chằm chằm Tô Song Song.

Tô Song Song hét lên một tiếng, đã nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của mình chiếu trong đôi mắt đen láy của anh, "Thịch!" Tim bắt đầu không nghe lời đập mạnh, hô hấp dồn dập.

"Làm... Làm gì?" Tô Song Song vừa mở miệng, sớm đã không còn khí thế, mềm mại dịu dàng,có chút chột dạ, bởi vì cô rất sợ Tần Mặc nhìn ra cô có điểm là lạ.

Tần Mặc cứ nhìn chằm chằm Tô Song Song như vậy, đột nhiên môi mỏng cong lên một nụ cười, lộ ra vẻ kì lạ trước giờ cô chưa thấy qua.

Tô Song Song thấy được hô hấp của mình đều ngừng lại, nuốt nước miếng một cái, muốn quay đầu không nhìn anh nữa, Tần Mặc lại nắm lấy cằm nhỏ của cô, để cho cô không thể trốn chạy.

"Cô... Không thích tôi cùng cô ta ở cùng nhau?" Tần Mặc cúi đầu xuống, tựa vào bên tai Tô Song Song, chậm rãi mở miệng, mang theo một chút mùi thuốc lá thoảng qua mặt cô.

Tô Song Song cảm thấy thân thể tê rần, cô bị dọa sợ đến co lại, nhưng cả người Tần Mặc ép trên người cô, cô không nhúc nhích được.

Tô Song Song còn tưởng rằng Tần Mặc thẹn quá thành giận, muốn trêu chọc cô, xem cô bị xấu mặt, Tô Song Song cắn răng, bộ dáng dẫu có chết không đầu hàng, không cầu xin.

Cô hung tợn nhìn Tần Mặc: "Ừ! Anh cũng quá không có khí phái, vì muốn ăn ngon liền bán đứng chính mình!"

Tần Mặc nghe một chút, giờ mới hiểu được Tô Song Song lầm bầm cái gì , chẳng qua là anh không hiểu, làm sao Tô Song Song biết Thẩm Ôn Uyển tới tìm anh?

Đột nhiên anh nghĩ thông suốt, khóe miệng cười lớn hơn, không để ý tới Tô Song Song, chỉ muốn ép cô nói ra lời mình muốn nghe, lời sâu kín trong lòng cô.

"Hôm nay sau khi tôi đi ra ngoài, cô đi tìm tôi, sau đó... Nhìn thấy Thẩm Ôn Uyển?" Trọng điểm trong lời nói của Tần Mặc là cô đi tìm anh, mà trọng điểm mà Tô Song Song nghe được, chính là cô nhìn thấy Thẩm Ôn Uyển.

Tô Song Song dùng sức gật đầu một cái, một bộ tôi đã nhìn thấy, anh tính sao?

Ánh mắt Tần Mặc lại sáng hơn, Tô Song Song đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, bởi vì ánh mắt anh thật sự giống như chó sói nhìn thấy con mồi, còn thiếu hiện lên tia sáng thôi.

"Làm... Làm gì?" Tô Song Song nuốt nước miếng một cái, cô run sợ.

Cô cảm giác mình có chút phách lối quá mức, đều quên bản tính của Tiểu Cầm thú kia rồi, nói không chừng anh ta thẹn quá thành giận sẽ đánh cô, cô có thể đánh lại anh không?

Tần Mặc nhìn ánh mắt Tô Song Song hơi đỏ lên, cảm nhận cơ thể dưới mình khẽ run lên, trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng: Làm gì? Bây giờ anh muốn ăn cô!

Nhưng Tần Mặc sợ hù Tô Song Song hoảng sợ, bộ dáng bí hiểm không nói gì, cứ như vậy nhìn thẳng Tô Song Song, suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Tại sao tới tìm tôi?"

Tô Song Song nghe vậy, không hiểu rõ, Tiểu Cầm thú rốt cuộc muốn làm gì, cô trề môi, không muốn thừa nhận, nhưng cô không sẽ nói dối, thở dài vẫn nói thật: "Đi mua thịt."

Tô Song Song nói thật, thật ra thì trong lòng vẫn ôm một chút mong đợi, cô hy vọng Tần Mặc có thể nhìn thấy mình tốt với anh ta, nên sẽ rời khỏi cô ta.

Mặc dù ý nghĩ này khiến Tô Song Song cảm giác mình rất không biết suy nghĩ, nhưng cô không có cách nào lừa gạt chính mình, cô không hy vọng xa vời sẽ cùng Tần Mặc yêu nhau, nhưng cô hy vọng có thể nhìn thấy Tần Mặc nhiều hơn, có thể hằng ngày gặp anh.

Hèn mọn như vậy, chính là thực tâm cô đối với Tần Mặc.

Khóe miệng Tần Mặc càng cong lên, nhìn Tô Song Song không giải thích được, còn tưởng rằng Tần Mặc thẹn quá thành giận, cô bị dọa sợ đến khí thế chỉ còn một chút.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì!" Tô Song Song cố làm ra vẻ, la lên một tiếng, sau đó cẩn thận nhìn Tần Mặc, rất sợ đột nhiên anh cúi đầu xuống, đánh cô, đánh ngay vào trán!

Tần Mặc nghe được, mắt sâu thêm, giọng nói cũng khàn đi: "Cô cảm thấy tôi cùng Thẩm Ôn Uyển là gì?"

Tô Song Song nhíu mày lại, vào lúc này Tần Mặc đã ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Song Song thật hận không cho anh ta một cước!

"Có thể là gì, cứ như vậy... Như vậy... Như vậy thôi!" Tô Song Song nói xong hung hăng trợn mắt nhìn Tần Mặc, lại bổ sung một câu, "Không phải Thẩm Ôn Uyển một mực mong đợi sao?"

"Xuy..." Tần Mặc lần đầu bật cười, anh cẩn thận quan sát nét mặt của Tô Song Song, trong lòng thầm nghĩ: Thì ra bộ dáng khi ghen là thế này.

Tô Song Song không nghĩ tới Tần Mặc có thể bật cười, sửng sốt một chút, lúc này mới cảm thấy không đúng, này không phải là bộ dạng khi bị bắt gian nha!

Tim cô chợt run lên một cái, cố gắng hết sức không muốn thừa nhận nghĩ đến: Chẳng lẽ cô hiểu lầm? Chẳng lẽ Tiểu Cầm thú không phải cùng Thẩm Ôn Uyển cái đó cái đó cái đó?

"Anh... Cùng cô ta, rốt cuộc thế nào?" Tô Song Song trừng hai mắt nhìn Tần Mặc, nhướng mày thận trọng hỏi.

"Tôi nói với cô ta... Ta bây giờ được cô nuôi, cô ta liền chạy đi." Tần Mặc nhìn chằm chằm Tô Song Song, nhìn cô vẻ mặt của cô thay đổi theo lời nói của mình, cuối cùng mặt đầy áo não, thật muốn cúi đầu xuống hung hãn hôn lên đôi môi đỏ mọng đang trề ra của cô.

"Cái gì? Anhkhông thể dè đặt một chút sao, cái gì gọi là tôi nuôi chứ..." Tuyệt đối Tô Song Song muốn nói nhảm, muốn đổi chủ đề.

Cô tin tưởng nhân phẩm của Tần Mặc, không cần phải nói dối lừa cô, vào lúc này cô cũng cảm thấy là não mình hoạt động quá nhiều, tại sao nói Tần Mặc là người ngông nghênh, anh là người có chết đói cũng không bán thân đâu!

Tô Song Song nhìn đôi mắt đào hoa lạnh lùng của Tần Mặc thoáng qua một tia chế nhạo, liền hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Nhưng cô phát hiện Tần Mặc còn đè ở trên người mình, nếu hai người bọn họ không phải muốn đánh nhau, lập tức cảm thấy không được tự nhiên, cô bĩu môi một cái, hỏi "Cái đó... Không phải anh nên đứng dậy rồi sao?"
Bình Luận (0)
Comment