Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 122

Tần Mặc đi ra từ tàng cây bên cạnh biệt thự, nhịp bước trầm ổn, một thân màu đen nhàn nhã càng nổi bật lên sự lạnh lùng, sắc mặt anh không được tốt lắm, cả người tản ra hơi lạnh.

Tô Song Song cắn môi, nhìn Tần Mặc, tâm trạng rối bời, lúc này Tần Dật Hiên đã điều chỉnh xong tâm trạng của mình, cười nhún nhường lễ phép như cũ.

Gã đi mấy bước, tới cạnh người Tô Song Song, không tiếng động tuyên bố chủ quyền trên người Tô Song Song với Tần Mặc, chỉ tiếc Tần Mặc liếc gã một cái cũng lười.

"Anh họ, tối nay Song Song tới chỗ em ở." Tần Dật Hiên cười ngoan ngoãn, giọng cũng hết sức khiêm tốn, đích thực là một thằng nhóc to xác tao nhã lịch sự.

Nhưng gã lại nhìn Tần Mặc bằng vẻ mặt lại tràn đầy khiêu khích cùng giễu cợt, những lời này dĩ nhiên là muốn khích Tần Mặc, muốn làm cho anh thẹn quá thành giận,  hủy hết hình tượng trước mặt Tô Song Song.

Tần Mặc căn bản không để ý đến gã, dĩ nhiên cũng sẽ không mắc lừa, anh nhìn thẳng vào Tô Song Song, môi mỏng hơi hơi mở ra rồi đóng lại, ngay sau đó anh quay đầu nhìn về phía Tần Dật Hiên: "Tối hôm nay anh cũng ở nơi này."

"!" Đừng nói Tô Song Song, ngay cả Tần Dật Hiên cũng sửng sốt.

Dĩ nhiên Tần Mặc vô cùng ghét gã, gần gã một chút anh sẽ cảm giác không thoải mái, lại chủ động nói vào nhà gã ở, Tần Dật Hiên nghĩ, đây quả thực là quá vi diệu rồi.

Tô Song Song nghe thấy Tần Mặc cũng ở đây, cả người cũng luống cuống, có thể là cô cố ý muốn trốn Tần Mặc, lúc này hai người bọn họ lại ở cùng nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, làm sao cô còn tĩnh táo suy nghĩ.

Lòng Tô Song Song loạn cả lên, thật ra thì đối với chuyện sáng hôm nay, cô cảm giác mình ít nhiều có chút quá đáng.

Tần Mặc không thích Tần Dật Hiên, dựa theo tính cách của anh, tự nhiên cũng sẽ không hy vọng cô đến gần Tần Dật Hiên, cho nên phản ứng buổi sáng, cũng coi như là phản ứng bình thường của tiểu cầm thú.

Chẳng qua là Tô Song Song vừa nghĩ tới Tần Mặc lại không thông cảm với chuyện mình vui sướng vì tìm được người thân duy nhất, còn nổi giận lung tung, cô liền không nhịn được khó chịu trong lòng.

Cô cố ý không nhìn tới Tần Mặc, chỉ cúi đầu nhìn chân của mình, một bộ tôi coi thường anh, không muốn để ý tới bộ dáng của anh.

Cô cho là mình như vậy rất có mặt muiz, lộ ra vẻ dửng dưng, có thể trong mắt Tần Dật Hiên cùng Tần Mặc xem ra, cô chính là đang cáu kỉnh.

Khóe miệng Tần Mặc hơi nhếch lên, Tần Dật Hiên lại nheo mắt, sau khi nhìn liếc qua Tô Song Song, gã nổi giận đùng đùng nhìn Tần Mặc.

Tần Dật Hiên đã sớm vạch mặt với Tần Mặc rồi, không phải muốn chăm sóc Tô Song Song, cho dù gã bỏ đá xuống giếng Tần Mặc là không đúng, cũng tuyệt đối sẽ không cho anh một sắc mặt tốt.

Sự kiên nhẫn của Tần Dật Hiên đã vượt ra khỏi mức cực hạn gã có thể chịu đựng, chẳng qua là vừa đụng đến Tần Mặc, gã liền không cách nào khống chế tâm tình của mình, không phải dư quang vẫn nhìn Tô Song Song, chỉ sợ gã đã sớm nổi giận.

"Anh họ muốn ở đây? Thật là vinh hạnh cho em." Giờ phút này Tần Dật Hiên hận không được nói bảo vệ trực tiếp đuổi Tần Mặc ra ngoài.

Nhưng gã biết nếu làm như vậy rồi, Tô Song Song nhất định sẽ thương tiếc Tần Mặc, vẻ tao nhã gã cố duy trì trước mặt Tô Song Song cũng sẽ tan thành mây khói trong nháy mắt, cho nên gã cắn răng nhịn xuống,

" Ừ." Tần Mặc lời ít ý nhiều phun ra một chữ, trực tiếp xoay người đi vào bên trong, ngay cả liếc cũng không nhìn Tô Song Song và Tần Dật Hiên.

Dáng vẻ anh cao cao tại thượng, như là chủ nhân nơi này, mà Tần Dật Hiên chẳng qua là khách.

Không phải Tần Mặc cố ý không để mắt tới Tô Song Song, mà là đang trên đường tới anh cũng không nghĩ tới chuyện làm như thế nào để gạt đi hiềm khích lúc trước với Tô Song Song, cho nên vì không muốn làm lớn chuyện càng không thể rời cô, liền lựa chọn trầm mặc.

"Đi thôi." Tần Dật Hiên nhìn bóng lưng Tần Mặc, trực tiếp đưa tay ra kéo tay nhỏ của Tô Song Song, đi theo Tần Mặc.

Lúc ba người bọn anh tiến vào phòng khách, Tần Mặc quay đầu nhìn gã, khi nhìn thấy hai người bọn họ dắt tay nhau, cặp mắt đào hoa lạnh như băng thoáng hiện lên vằn đỏ thắm.

Tô Song Song nhất thời cảm giác tim mình đập mạnh, mà tay của mình cũng rất giống như bị thiêu cháy, theo bản năng cô liền tránh thoát khỏi tay Tần Dật Hiên.

Tần Dật Hiên khẽ chau mày, quay đầu không hiểu nhìn Tô Song Song, Tô Song Song cũng thấy được động tác của mình có chút đường đột, cô vội vàng xoay người đầu nhìn bức tranh treo trên tường, ngốc nghếch cười lên, muốn hóa giải thời điểm lúng túng này.

" Anh,  phòng khách được trang trí thật là đẹp mắt... Nhìn..." Tô Song Song nói lời này tuyệt đối không có suy nghĩ nhiều, bởi vì đợi cô thấy rõ toàn bộ phòng khách, nhất thời cô thấy không được tốt rồi, lời nói bỏ dỡ cũng cà lăm không nói ra miệng.

Tần Dật Hiên mới dời tới đây, vì muốn vào ở sớm, chẳng qua là đơn giản trùng tu căn nhà một chút, hơn nữa gã không thích trang trí quá phức tạp, căn nhà được sủa sang có thể nói cực kỳ đơn giản, so với căn phòng bình thường không khá hơn bao nhiêu.

Một lúc sau cũng không nghe thấy tiếng Tô Song Song, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Tần Dật Hiên, nhất thời cô cảm thấy mình tuyệt đối là con khỉ phái tới đây để trêu chọc người ta... Nói chuyện lúc nào cũng không suy nghĩ trước!

Tần Dật Hiên nhìn dáng vẻ Tô Song Song, không nhịn được nhẹ nhàng cười lên, theo bản năng liền đưa tay ra muốn sờ đầu Tô Song Song.

Nào biết tay vừa mới đưa ra, Tần Mặc liền duỗi bàn tay, kéo Tô Song Song,, làm cô lảo đảo hai bước về phía anh, đỉnh đầu của cô cũng trực tiếp bỏ lỡ tay Tần Dật Hiên.

Tô Song Song chỉ cảm thấy bị Tần Mặc kéo một cái, thân thể lảo đảo một chút liền ngã vào lồng ngực Tần Mặc, Tần Mặc nhanh chóng khoác tay quanh eo thon của Tô Song Song, giữ thăng bằng cho cô.

Lúc cô còn chưa phản ứng kịp xảy ra chuyện gì, Tần Mặc lại xoay người, sau đó đè hai tay đang đặt trên hai vai cô, hơi đè một cái, Tô Song Song liền ngồi ở trên ghế sa lon.

Tô Song Song chưa kịp phản ứng, đã ngồi vào ghế sa lon mềm mại, cô nháy nháy con mắt, nhìn Tần Mặc ngồi xổm trước mặt mình, có chút khó hiểu.

Tần Mặc không có lên tiếng giải thích cái gì, chỉ là ngồi như vậy trước mặt Tô Song Song, đưa tay ra, đặt chân trái của cô trên đầu gối của mình, ngay sau đó thuần thục không do dự kéo một cái, vớ của Tô Song Song lại bị hỏng trong nhát mắt.

Tô Song Song nghe một tiếng roẹt quen thuộc này, cả kinh trợn to mắt, ngay sau đó lên cơn giận dữ, không hề nghĩ ngợi liền thuận miệng khiển trách: "Tần Mặc, sao anh lại xé vớ em? Là không phải xé thành ghiền?"

Tô Song Song nói tới đây lại nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tần Mặc, không có phân nửa dáng vẻ áy náy, lửa giận nhiều hơn, cô quơ chân đang nằm trên đầu gối Tần Mặc, thật hận không được một cước giẫm khuôn mặt nhăn nhăn của anh.

"Mặc dù đây là vớ là 'Nhâm quân xé ", anh cũng không cần xé không thương tiếc vậy chứ!" Tô Song Song một mực than phiền, căn bản quên mất Tần Dật Hiên còn đứng ở bên cạnh.

Tần Mặc không chú ý tới miệng nhỏ đang lải nhải của Tô Song Song, chẳng qua là cúi đầu nghiêm túc kiểm tra cổ chân trái của cô, vừa mới nhìn cổ chân sưng lên vì đi bộ, cũng biết nhất định cô lại không nghe lời, gắng sức quá độ.

Vào lúc Tần Mặc nhìn một cái, quả thật cổ chân trái lại bắt đầu sưng đỏ, anh đưa ngón tay ra đâm một cái, Tô Song Song lập tức im miệng, đau đớn hít một hơi.

Tần Dật Hiên đứng bên cạnh nhìn Tần Mặc thuần thục tự nhiên xé tất chân của Tô Song Song, mặc dù cô sinh khí, nhưng  giọng nói kia giống như là làm nũng.

Nhất là một câu "Tại sao anh lại..." làm cho gã nheo cặp mắt lại, che giấu sát khí trong mắt, xem ra đây không phải lần đầu Tần Mặc xé tất chân của Tô Song Song, vậy lần trước là tình huống gì?

"Cầm túi đựng nước đá tới." Tần Mặc quay đầu nhìn Tần Dật Hiên, lạnh lùng mở miệng, giọng nói không có phân nửa nhiệt độ, khuôn mặt nhăn nhó nhìn Tần Dật Hiên, trong nháy mắt lại lạnh thêm vài phần.

Tần Dật Hiên thấy Tần Mặc lại dám nói chuyện với mình như vậy, tay nắm thành quả đấm, suýt nữa không che giấu được sát ý trong mắt.

Gã còn sót lại một phần lý trí tự nói với mình Tô Song Song còn ở đây, vội vàng cúi đầu xuống, dời tầm mắt đi, gã nhìn thấy cổ chân Tô Song Song sưng đỏ, sửng sốt một chút.

Vừa rồi gã một mực bị lửa giận che  mắt, căn bản không có ý thức được Tần Mặc đang làm gì, vào lúc này nhìn thấy cổ chân Tô Song Song sưng đỏ, trong lòng gã nổi lên sự áy náy.

"Túi đựng nước đá và thuốc tiêu viêm." Tần Mặc lên tiếng lần nữa, giọng nói càng lạnh hơn lúc nãy, cho dù tận lực áp chế, giọng lạnh như băng kia trong lộ vài tia sát khí bức Tần Dật Hiên phải lui về phía sau nửa bước.

Mặc dù Tần Dật Hiên không muốn nghe Tần Mặc nói, thế nhưng gã lo lắng cho chân của Tô Song Song hơn, vội vàng xoay người đi lấy túi đựng nước đá.

Bây giờ Tần Dật Hiên hối hận muốn chết, vì gã muốn có thế giới riêng với Tô Song Song, liền đuổi hết người làm trong nhà ra ngoài.

Trăm ngàn lần gã không nghĩ tới, nửa đường lại lòi ra một Tần Mặc, chẳng những phá hư chuyện gã và Tô Song Song, lại còn tiến dần từng bước, tựa như chủ nhân!

Tô Song Song cũng nhận ra được Tần Mặc có gì không đúng lắm, cô nháy nháy mắt, đá đá chân trái đang được Tần Mặc che chở trên đầu gối.

"Đừng lo, em không sao đâu, chỉ là sưng một chút, ngày mai sẽ ổn thôi." Tần Mặc nửa ngồi chồm hổm dưới đất ôm chân của cô như vậy, Tô Song Song có da mặt dày, cũng có chút không chịu nổi.

Cô vừa nói vừa muốn rút chân mình về, nào biết Tần Mặc lại nắm chân cô không thả, một tay lạnh như băng nhẹ nhàng đặt lên cổ chân sưng đỏ của Tô Song Song, từ từ nắn bóp.

Tô Song Song đau đớn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu một cái, thân thể nghiêng về phía trước, một đôi tay nhỏ đặt lên tay Tần Mặc, không để cho anh nhân cơ hội trả thù.

Tần Mặc chỉ là muốn kiểm tra xem thử xương Tô Song Song có sao không,  chẳng qua là quá lực, may sao chỉ sưng đỏ, anh yên tâm, quay đầu nhìn phía Tô Song Song, vừa quay đầu, Tần Mặc sửng sốt một chút.

Tô Song Song thấy Tần Mặc ngây ngẩn, có chút kỳ quái, theo lý thuyết Tiểu cầm thú có thấy  núi thái sơn sụp đổ mặt cũng không đổi sắc, làm sao có thể liếc nhìn cô một cái liền ngây ngẩn.

Tô Song Song nghi ngờ cúi đầu theo tầm mắt của anh nhìn, cái nhìn này, cô cũng ngây ngẩn, thế nhưng một giây kế tiếp cô liền kịp phản ứng.

Hai tay cô chợt vòng lấy ngực của mình, hoảng sợ trợn mắt nhìn Tần Mặc, mắng một câu: "Tên háo sắc!"

Chân trái động đậy, vừa muốn đá Tần Mặc một cước, anh nhanh tay lẹ mắt bắt chân cô, cưỡng chế muốn đặt nó ngay ngắn trên đầu gối mình.

Tô Song Song giật giật chân trái, thấy không nhúc nhích được, cũng không vùng vẫy vô ích, cô nghiêng mặt sang bên, mím môi, ánh mắt hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.

"Sao vậy Song Song?" Tần Dật Hiên nghe tiếng cô, ngay cả túi đựng nước đá cũng không kịp lấy liền vội vàng chạy tới, vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô, gã cắn răng thật chặt, dùng sức hít một hơi, mới đè xuống lửa giận trong lòng.

Tô Song Song tự nhiên ngượng ngùng với Tần Dật Hiên, dư quang cô hung tợn trợn mắt nhìn Tần Mặc, cắn răng nghiến lợi giải thích: "À? A! Không có chuyện gì, anh trai, chỉ là vừa mới nãy Tiểu cầm thú bóp chân em đau quá!"

"Thật sao?" Tần Dật Hiên kì lạ hỏi một câu, ánh mắt nhìn về phía Tần Mặc  đã không che giấu được lửa giận hừng hực.
Bình Luận (0)
Comment