Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 138.2

Hai người nhìn nhau cười, Tô Song Song hơi nghiêng người để cho Tần Dật Hiên bước vào. Tần Dật Hiên vươn tay vuốt vuốt lên cái mũi nhỏ hồng hồng của cô, lặng lẽ khẽ thở dài một tiếng, lúc này mới vào nhà.

Hai người ngồi nói chuyện với nhau trong chốc lát. Mới đầu Tần Dật Hiên đã định nhân cơ hội này để ngồi lại lâu hơn một chút, nhưng khi thấy vẻ mặt mỏi mệt của Tô Song Song, anh nghĩ nghĩ mình còn nhiều thời gian, liền đứng dậy đi trở về.

Còn Tô Song Song, lúc này cả thân thể lẫn tinh thần của cô đều không được tốt lắm. Khi tiễn Tần Dật Hiên ra đến cửa ra vào, vẻ mặt cô vẫn cứ ỉu xìu ỉu xìu, đang định nói với anh câu hẹn gặp lại, đột nhiên Tần Dật Hiên lại vươn tay vuốt vuốt đỉnh đầu của cô.

“Song Song, em có thể đừng tiếp tục làm cho anh phải lo lắng nữa được không? Loại người như vậy không đáng cho để cho em phải thương tâm khổ sở đâu...” Ngữ điệu nói của Tần Dật Hiên cực kỳ mềm mỏng, mang theo một chút cảm giác như muốn thôi miên.

Trong lòng của Tô Song Song lúc này có cảm giác rất khó chịu, nhưng đối diện với vẻ mặt lo lắng của Tần Dật Hiên, cô sợ sau khi anh đi rồi mà trong lòng vẫn còn canh cánh nỗi lo lắng cho chính mình, nên vội vàng ra sức khẽ gật đầu.

Mặc dù Tần Dật Hiên biết Tô Song Song lúc này chỉ gật đầu qua quít với chính mình, nhưng nhìn thấy cô gật đầu, trong lòng anh cũng đã có chút nới lỏng ra một chút. Anh lại nhẹ nhàng vuốt vuốt đỉnh đầu của cô một lúc nữa rồi mới rời đi với dáng vẻ rất bất đắc dĩ.

Tần Dật Hiên đi rồi, Tô Song Song trở lại trong phòng, trông thấy chiếc giường lớn của Tần Mặc, trong nháy mắt cả người cô lại lâm vào trạng thái không ổn định. Cô đã một cái vào trên giường tựa như muốn trút giận vậy.

Chiếc giường của Tần Mặc giống như một chiếc quan tài. Một cước này vừa mới phóng ra, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn trong nháy mắt Tô Song Song liền ngồi chồm hổm xuống trên mặt đất. Hay tay cô ôm đầu ngón chân bị đau vì vừa mới đá chiếc giường, rất vất vả mới nén lại được sự tủi thân vừa mới dâng lên.

Cô hung dữ nhìn giường lớn màu đen đang nằm chình ình ra đó, tầm mắt cô vừa lướt qua mấy thứ của Tần Mặc ở xung quanh, trong nội tâm lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, theo bản năng lúc này cô chỉ muốn vứt hết tất cả chỗ đồ đạc kia ra bên ngoài.

Tô Song Song dọn dẹp lung tung một lát, cuối cùng lại ngồi phịch một cái ở trên giường của Tần Mặc vẻ mệt mỏi. Cô giống như muốn phát tiết nên dùng sức ném đống quần áo của Tần Mặc vẫn đang cầm trên tay sang một bên. Ngẫm nghĩ một lúc, cô lại dùng chân giẫm giẫm lên đó mấy cái, lúc này mới cảm thấy có chút hả giận.

Ngày hôm sau, Tần Dật Hiên rất quan tâm đã xin phép cho Tô Song Song nghỉ làm. Tâm tình của Tô Song Song thật sự rất tồi tệ, cô cũng không cậy mạnh, liền bọc người trong đống chăn mền, nhìn chằm chằm vào đống đồ đạc của Tần Mặc chồng chất ở trên giường của anh đến ngẩn người.

Hôm nay Tô Song Song cũng không bảo Tần Dật Hiên tới nhà. Cô thật sự chỉ muốn được yên tĩnh một mình ở trong nhà, đợi cho đến tối đêm, tựa như Tô Song Song đã nghĩ thông suốt rồi, cô mạnh mẽ nhảy từ trên giường xuống.

Cô đưa tay nhấc điện thoại cố định, dứt khoát bấm dãy số điện thoại của Tần Mặc để gọi cho anh. Điện thoại vừa mới gọi đi, chỉ trong nháy mắt, giống như hồi trước, trái tim của Tô Song Song lại đập rất nhanh.

Một tay cô bấu chặt vào cánh tay của mình, tựa như muốn dùng sự đau đớn để giữ vững được lý trí của mình, nhưng mà điện thoại ở phía bên kia lại truyền đến giọng nói: “Số điện thoại mà bạn vừa gọi đến tạm thời đang tắt máy...”

Vừa mới nghe thấy câu nói như vậy, theo phản xạ Tô Song Song liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ có điều trong nháy mắt cô lại cảm thấy loại hành vi vừa rồi của mình thực sự không có tiền đồ chút nào. Cô hít vào một hơi thật sâu, bấm số điện thoại lại một lần nữa, phía đối phương vẫn tắt máy.

Lúc này Tô Song Song không có cách nào bình tĩnh được nữa, lúc đầu cô còn nghĩ rằng cho dù Tần Mặc có lừa gạt bản thân mình, nhưng cô cũng đã sớm chiều ở chung với anh nhiều ngày như vậy, hơn nữa, anh cũng đã ngỏ lời cầu hôn với cô như vậy rồi, dù ít dù nhiều, anh cũng có thể có chút tình cảm chân thật.

Từ trước đến giờ điện thoại của Tần Mặc luôn luôn không bao giờ tắt máy, nhưng mà hai người bọn họ lại vừa mới vặn ầm ĩ với nhau một trận như vậy, Tần Mặc đã tắt điện thoại... vừa nghĩ đến đây, Tô Song Song vừa thấy uất ức lại vừa thấy tức giận.

Sẵn cơn tức giận trong lòng, Tô Song Song liền bấm số điện thoại dứt khoát gọi thẳng đến chỗ Bạch Tiêu. Điện thoại vang lên vài tiếng mới có người nhận, nghe giọng nói ở đầu kia dường như rất mệt mỏi, vừa mới mở miệng cũng đã cảm thấy giọng điệu không được kiên nhẫn: “A lô! Ai vậy? Có chuyện gì cần nói thì nói luôn đi, không có chuyện gì thì nhanh chóng cúp máy đi!”

“Bạch tiên sinh, là tôi...” Mặc dù ấn tượng của Tô Song Song đối với Bạch Tiêu không phải là đặc biệt tốt, nhưng mà cô vẫn giữ vẻ lễ độ sao cho trọn vẹn. Cô mở miệng, cố nén lại lửa giận đang bốc trong nội tâm, gắng sức giữ cho ngữ điệu nói của mình rất khách khí.

Không ngờ đối phương vừa gọi điện thoại đến là Tô Song Song, cả người Bạch Tiêu lập tức trở nên hưng phấn, anh hét lên: “Em gái Nhị Manh Hóa sao? Nhị Mạnh Hóa, thật sự là em phải không?”

“...” Tô Song Song vừa nghe thấy Bạch Tiêu xưng hô như thế, lập tức cảm thấy rất không biết phải nói gì nữa, mặc dù cô không muốn thừa nhận, chính cô cũng không biết lúc này mình gọi cho Bạch Tiêu để làm gì.

Một lát sau, nghe Bạch Tiêu ở đằng kia đầu ồn ào đến phát chán, Tô Song Song cũng cảm thấy đã quá đau đầu rồi, lúc này cô mới lên tiếng, giọng nói cũng không lấy gì làm vui vẻ lắm: “Vâng, là tôi...”

“Nhị Manh Hóa à, em mau tới đây đi! Tôi đã sắp không sao chịu nổi nữa rồi! Cậu ta thật sự bướng bỉnh đến quá mức!” Bạch Tiêu vừa nghe thấy Tô Song Song đáp lại, dường như đã tìm thấy được cọng rơm cứu mạng vậy, lại càng trở nên lớn tiếng ồn ào hơn.

Tô Song Song nghe mà không sao giải thích được, hơn nữa hơn một ngày qua cô không làm sao mà ăn bữa cơm cho thật ngon lành nổi. Đầu óc choáng váng, cô cũng không muốn tiếp tục vòng vo nói chuyện phiếm với Bạch Tiêu nữa, nói thẳng ra là, lần này cô gọi điện thoại cho Bạch Tiêu là có mục đích của mình.

“Bạch tiên sinh, tôi nhờ ngài liên lạc hộ với Tần Mặc một chút, nhờ anh nhắn hộ lại với anh ta rằng, anh ta đã mang thứ gì đến đây cảm phiền hãy đến lấy mà mang đi, nếu như anh ta muốn bỏ đi thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ ném ra...”

“Nhị Manh Hóa, cô nghe tôi nói đã này! Tần Mặc giờ đây đã đên mức độ thế này rồi, cô đừng có nói những chuyện gì mà có đồ với không đồ được không?” Bạch Tiêu vừa nghe Tô Song Song nói, trong lòng lập tức liền nóng nảy, anh quay đầu lại thoáng nhìn vào trong phòng bệnh, chỉ hận không thể trực tiếp kéo được Tô Song Song vào trong đó.

“Sao... Làm sao vậy?” Tô Song Song vừa nghe thấy câu “ Tần Mặc giờ đây đã đên mức độ thế này rồi “, trái tim liền co rút lại một cái mạnh mẽ, trong nháy mắt hô hấp liền trở nên dồn dập hơn.

Trong lòng cô cứ một lần lại một lần nữa, tự nói với mình rằng, cô không thể tiếp tục ngốc nghếch như vậy được nữa. Nhưng mà, vừa nghe thấy Tần Mặc có chuyện gì đó, cô lại vẫn như cũ, không sao kiềm chế nổi sự lo lắng.

Dường như Bạch Tiêu đã phải cực kỳ vất vả, mãi mới tìm được một người có khả năng giúp đỡ chia sẻ với anh, giống như đang đảo đậu vậy, cứ thế một hơi nói ra tuốt tuồn tuột toàn bộ mọi thứ.

“Nhị Manh Hóa à, tôi mặc kệ giữa cô và Tần Mặc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng mà không thể mang cái mạng nhỏ của Tần Mặc ra mà làm àm ĩ lên được. Buổi trưa hôm nay, khi tôi chạy tới bệnh viện, lúc này Tần Mặc đã phải nằm ở trong phòng cấp cứu rồi. Dạ dày của cậu ta còn chưa được khỏe, tại sao cô có thể để cho anh ta uống nhiều rượu như vậy chứ?”

Bạch Tiêu vừa nói xong, thân thể Tô Song Song giật nảy người lên một cái, lạnh run. Nhưng rồi cô lại nghĩ lại, Tần Mặc đã lừa gạt cô như vậy, nếu như cô còn chưa nhận thấy rõ được sự thật, đến bây giờ lại còn đau lòng cho anh ta nữa thì cô có chết cũng đáng đời.

Tô Song Song cắn răng dậm mạnh chân một cái, nói ra những lời nhẫn tâm: “Là anh ta đã lừa gạt tôi trước chứ, anh ta đã đùa giỡn chơi tôi trước chứ, tôi và anh ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, Bạch tiên sinh, xin ngài đừng tìm tôi để nói những chuyện về anh ta nữa...”

“Những chuyện xảy ra lúc trước, cô đã biết rồi sao? Nhưng mà, Nhị Manh Hóa này, toàn bộ chuyện này không thể đổ hết lên người Tần Mặc được. Quá nửa chuyện này, chính cô đã hiểu lầm anh ấy rồi!” Bạch Tiêu vừa nghe ro nguyên nhân, trong nháy mắt liền nổi lên sự kích động.

Tô Song Song vừa nghe thấy vậy, rất nhanh con mắt chuyển động vẻ đầy bối rối. Cũng không biết vì sao, đột nhiên lúc này trong lòng của cô thấy rất sợ hãi, chỉ cần Bạch Tiêu nói một câu thôi cũng được, vậy mà lại làm như không có chuyện gì để mà nói nữa vậy..., cô có cảm giác hình như chính mình đã trách lầm Tần Mặc điều gì đó thì phải.

Thế cho nên cô mới mở miệng hỏi lại, lại bắt đầu nổi lên cà lăm: “Đến... Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Bình Luận (0)
Comment