Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 139.2

Chẳng qua là khi tầm mắt của anh quét đến, nhìn thấy chiếc giường màu đen của Tần Mặc thì cảm thấy không được thoải mái như cũ, anh thoáng khẽ híp đôi mắt lại, hận không thể đá văng cái giường đang vô cùng chướng mắt kia, bắn luôn ra bên ngoài.

Lần đầu tiên Tần Dật Hiên tiến vào trong phòng của Tô Song Song, khi anh trông thấy mấy đồ vật gì đó của Tần Mặc, thì một khắc này suýt nữa tâm trí của anh như bị điên cuồng, chỉ hận không thể cầm lấy bờ vai của cô mà gầm rú hỏi cô một câu, rốt cuộc ở đây đã có chuyện gì xảy ra vậy.

Nhưng đến cuối cùng lý trí của anh vẫn chiếm được ưu thế, Tần Dật Hiên cứng rắn nhẫn nhịn lại được, sau khi trở về anh đã đi điều tra rõ ngọn nguồn chân tướng của chuyện này.

Khi Tần Dật Hiên biết rõ được rõ ràng Tần Mặc đã chơi xấu Tô Song Song lâu như vậy, thì quả thực anh hận bản thân mình không thể đảo tung hết cả căn phòng lên. Tuy nhiên, lần này đến đây khi trông thấynhững đồ vật của Tần Mặc thì xem ra anh đã có vẻ như khá bình tĩnh, kỳ thật trong nội tâm của anh lại vẫn như cũ, sự tức giận vẫn đang cuồn cuộn lên như sóng trào cực kỳ mãnh liệt.

“Những thứ này là gì vậy?” Giọng nói của Tần Dật Hiên đầy vẻ ôn hòa, buông ra một câu hỏi. Tô Song Song quay đầu theo lại, ánh mắt nhìn theo hướng ánh mắt của Tần Dật Hiên, lúc này vẫn đang nhìn vào những đồ dùng của Tần Mặc còn đang chất đống lên để ở chỗ kia, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô lại thấy thân thể của mình run lên một cái như cũ.

Cô cố sức cố nặn ra vẻ tươi cười, Tô Song Song cho là mình cười rất tươi tỉnh, nhưng khi vào trong mắt của Tần Dật Hiên, nụ cười này của Tô Song Song quả thực còn thấy khó coi hơn cả khi cô khóc.

“Đó là mấy thứ đồ dùng của Tần Mặc, em đang dự định gửi trả về cho anh ấy.” Tô Song Song nói xong liền ỉu xìu, cô cúi đầu nhìn xuống ngón tay mình không nói một lời.

“Để anh đưa qua trả cho anh ấy giúp em được không?” Tần Dật Hiên nhìn những đồ đạc đang chồng chất ở nơi đó thấy rất chướng mắt, thực hận không thể trực tiếp lôi tất cả ra ngoài, sai người phá hủy bằng sạch.

Tô Song Song chỉ thoáng nhìn qua đống vật dụng đang ở phía đối diện kia với vẻ buồn rầu, vừa nghe Tần Dật Hiên nói muốn giúp mình chuyển đi, mặc dù trong lòng có chút gì đó không muốn, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Vốn dĩ Tần Dật Hiên còn tưởng rằng Tô Song Song sẽ không đồng ý, còn đang ngẫm nghĩ phải tiếp tục khuyên nhủ, nói với cô như thế nào, không nghĩ tới cô lại dễ dàng đáp ứng như vậy.

Tâm trạng của Tần Dật Hiên trước nay vẫn luôn phải chịu đè nén, trong nháy mắt liền thấy thoải mái hẳn. Anh không nhịn được, chỉ muốn bật cười to thoải mái, nhưng lúc này trên mặt lại vẫn giữ cái vẻ mặt nghiêm túc như cũ.

“Được, vậy hiện tại anh sẽ chuyển những đồ này đi giúp cho em!” Tần Dật Hiên tuyệt đối không muốn mình còn phải nhìn thấy những đồ vật này một chút nào, dù chỉ một phút đồng hồ cũng không muốn đợi, trực tiếp đứng dậy, gọi điện thoại bảo người tới khuân đồ mang đi.

Tần Dật Hiên bận rộn, Tô Song Song vẫn ngồi yên tĩnh ở trên giường, lặng lẽ ngẩn người, được một chốc lát, đến khi nhìn thấy trong căn phòng đã trống được một nửa, khi Tần Dật Hiên mới nói câu chào tạm biệt với Tô Song Song hẹn gặp lại cô sau, Tô Song Song vẫn còn đang chìm trong trạng thái như người ở trong cõi mộng.

Mãi cho đến khi trong phòng đã trở nên tối đen như mực, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, một mình ở trong phòng trống trải, Tô Song Song giật nảy mình, sợ hãi tới mức hơi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, cho đến lúc trông thấy ba chữ “Đồ Cầm Thú” hiện lên trên màn hình điện thoại di động báo tên người gọi đến, Tô Song Song đột nhiên tỉnh táo lại.

Tô Song Song mạnh mẽ chộp lấy điện thoại nhưng lại không dám nhận cuộc gọi đến, ngón tay giật giật, nhưng cũng không có đủ dũng khí đưa tay ra nhấn phím nghe điện thoại. Ngay khi Tô Song Song còn đang cố lấy dũng khí định giơ tay ra bấm phím nhận thì đột nhiên điện thoại lại ngừng chuông.

Tô Song Song vội vàng cầm điện thoại lên, nhìn những dòng tin nhắn nhắc nhở, đột nhiên có chút cảm thấy chẳng biết mình sẽ phải làm gì với cái tin nhắn đó...

Tô Song Song cảm thấy đau đầu, một tay cầm lấy điện thoại một tay đỡ lấy đầu của mình, ngửa đầu ngã người xuống giường, trong lòng đầy phiền muộn, đầu óc bắt đầu quay cuồng.

Khi cô lăn người sang một bên thì đột nhiên điện thoại lại vang lên, Tô Song Song lập tức bị giật nảy người, liền ngồi bật dậy, gắt gao nhìn vào màn hình điện thoại của mình chằm chằm, trên màn hình lại lập lòe lóe sáng ba chữ “Đồ Cầm Thú” rất rõ ràng, ánh mắt của cô cảm thấy có chút đau đớn.

Lần này Tô Song Song lập tức nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở trầm ổn, Tô Song Song nghe thấy bất tri bất giác cảm thấy trái tim lại bắt đầu ê ẩm.

Hình ảnh Tần Mặc lần trước nằm trên giường bệnh thoáng hiện lên trước mắt cô, bàn tay Tô Song Song cầm điện thoại thoáng cái liền trở nên run rẩy.

“Song Song...” Tần Mặc thở nhẹ một tiếng, anh vừa mở miệng giọng nói nghe khàn khàn làm cho người nghe chợt cảm thấy đau lòng, tựa như đã thật lâu rồi anh chưa mở miệng, nên vừa nghe thấy giọng nói của mình, chính bản thân anh cũng cảm thấy không được thích ứng lắm.

Anh khẽ ho khan hắng giọng một tiếng, tựa như muốn tìm lại giọng nói của mình, sau đó mới tiếp tục mở miệng, so với lúc nãy, giọng nói của anh đã vừa vặn hơn rất nhiều, “Thực xin lỗi...”

“...!” Tô Song Song chợt kinh hãi, điện thoại đang cầm trong tay suýt nữa thì văng ra ngoài, cũng may khi điện thoại bị văng ra, tay kia của cô thoáng cái liền kịp thời phản ứng rất nhanh, đưa ra bắt lại được luôn chiếc điện thoại di động.

“Anh... Em...” Có lẽ là do Tô Song Song lần đầu tiên nghe thấy Tần Mặc nói lời xin lỗi người khác như thế, nhất thời cô như bị sốc, vừa cảm thấy sợ hãi vừa như bị hù dọa...Khi kinh hãi qua đi, lúc này trong lòng cô chợt thấy chua xót.

“Song Song... Khụ... Khụ...” Tần Mặc lại bật ho nhẹ lên một tiếng, nhưng anh cũng không biết mình còn có thể nói thêm được điều gì nữa. Tô Song Song cắn môi, há to miệng, cũng không biết nên nói cái gì.

Hai người cứ như vậy cách điện thoại lặng lẽ nghe hơi thở của đối phương, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, ngoại trừ bên phía Tần Mặc thỉnh thoảng truyền đến tiếng ho khan bị anh cố nén lại, dường như cả khoảng thời gian dài như vậy, chỉ có hơi thở của hai người quấn quanh với nhau cùng một chỗ.

Qua một lúc lâu, đến khi điện thoại cầm trong tay tưởng chừng như sắp bị phỏng, đột nhiên Tô Song Song hơi nhếch môi lên khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Xin chào, tên tôi là Tô Song Song, xin hỏi tên anh n là gì vậy, anh là hàng xóm mới của tôi phải không?”
Bình Luận (0)
Comment