Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 187.2

Tô Song Song cảm thấy nếu chỉ va nhẹ một cái thôi mà phải đi bệnh viện thì quả thật là rất kỳ cục. Nhưng mà, hiện giờ đầu gối trái của cô bây giờ đang bị đau gần chết, nguyên nhân do vết thương lần trước của cô vẫn còn chưa được khỏi hẳn, lúc này lại bị tổn thương trở lại, cô cũng thấy có chút lo lắng. Nếu như thật sự xảy ra vấn đề gì đó, liệu cô có thể bị què chân hay không.

Tô Song Song nghĩ nghĩ,cuối cùng vẫn gật đầu: "Anh à, anh chỉ cần đưa em đi ra bên ngoài là được, em sẽ  thuê xe đi bệnh viện, anh cứ làm việc đi."

Tần Dật Hiên không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn lướt qua quản lý Cảnh. Bắt gặp cái nhìn này, lập tức hai chân quản lý Cảnh liền mềm nhũn, ngã ngồi xuống trên mặt đất, toàn thân run lên cầm cập. Cô ta biết mình xong rồi!

Tần Dật Hiên ôm Tô Song Song đi ra khỏi phòng làm việc. Mặc dù anh đã cố gắng hạ giọng xuống cho thật thấp, nhưng mà,  lúc này ở trong công ty, tất cả mọi người đều đã tận mắt chứng kiến toàn bộ tất cả những việc anh đã làm. Trên đoạn đường đi xuống, coi như Tô Song Song đã nổi danh.

Ra đến bên ngoài, theo bản năng Tô Song Song định tụt xuống đất, cô muốn tự bản thân mình đi đến bệnh viện. Nhưng Tần Dật Hiên lại không chịu buông tay, anh cúi đầu nhìn Tô Song Song, trong mắt lộ ra vẻ buồn bã bi thương: "Song Song, nếu như em còn coi anh là một người anh trai, thì em cũng đừng có khách khí như vậy nữa,  nếu để một mình em đi bệnh viện, anh sẽ lo lắng."

Tô Song Song mím mím đôi môi lại, không lên tiếng, rầu rĩ ngồi ở trong xe của Tần Dật Hiên, trong nội tâm của cô thấy rất khó chịu. Nếu như có thể, cô thực sự chỉ muốn quan hệ giữa mình với Tần Dật Hiên giống như trước mà thôi.

Nhưng mà, từ khi anh thổ lộ cõi lòng của mình, sau đó lại làm ra nhiều chuyện như vậy, lúc này tình cảm giữa hai người bọn họ đã giống như có một cây xà ngang nằm chắn ngang, không cách nào vượt qua được, cũng không làm thế nào để có thể trở về được như thời gian trước.

"Anh à, anh có thể để cho em có một chút thời gian để thích ứng lại, có được không? Từ nay về sau, nhất định chúng ta sẽ trở lại giống như ngày trước." Tô Song Song nhẫn nhịn nửa ngày,  rốt cục, mãi lâu sau cô mới thốt ra được một câu nói như vậy.

Bàn tay của Tần Dật Hiên đang nắm lấy tay lái liền xiết chặt. Chẳng qua chỉ vì anh không muốn để cho Tô Song Song cảm thấy khó chịu, cho nên anh vẫn phải cố nặn ra vẻ tươi cười, khẽ gật đầu: "Được, chỉ cần em sống hạnh phúc, anh sẽ không tới quấy rầy làm phiền em."

Những lời Tần Dật Hiên vừa mới nói ra đã làm cho nội tâm của Tô Song Song cảm thấy ê ẩm. Cô biết rõ chuyện này đối với Tần Dật Hiên là không công bằng, nhưng mà, trái tim của cô lại rất nhỏ, chỉ có thể chứa đựng được một người. Dĩ nhiên cô đã sắp xếp Tần Mặc vào trong đó rồi, thì sẽ không thể nào còn có vị trí khác cho Tần Dật Hiên được nữa. Vì thế, cô chỉ có thể thực lòng nói câu rất xin lỗi đối với Tần Dật Hiên mà thôi.

"Đến nơi rồi! Để anh đưa em vào trong bệnh viện nhé." Cửa xe vừa mở ra,  một khắc này Tô Song Song vừa định nói câu "không cần đâu ạ", nhưng vừa ngẩng đầu lên cô đã nhìn thấy Tần Mặc đang đứng cách nơi đó không xa.

Tô Song Song chớp chớp mắt mấy cái, lập tức cảm thấy nhất định là ông trời đã có ác ý đối với cô rất sâu sắc. Nếu không, tại sao chỉ cần cô vừa mới ở cùng một chỗ với Tần Dật Hiên, chỉ cần thoáng có sự tiếp xúc thân mật với Tần Dật Hiên một chút thôi, thì  nhất định cô sẽ nhìn thấy Tần Mặc.

Những chuyện như thế này, đương nhiên đã làm cho tự bản thân cô xuất hiện một cảm giác, liệu có phải là mình đã nảy sinh tư tưởng ngoài luồng rồi hay không?! Tô Song Song cảm thấy rất căm phẫn và uất ức, chợt thoáng có ý nghĩ muốn ngồi phịch luôn xuống dưới mặt đất, cam chịu mọi chuyện xảy đến. 

Tần Dật Hiên cũng hơi sửng sốt một chút. Anh đảo mắt nghĩ nghĩ, sau đó lập tức liền trở lại bình thường. Anh chỉ đứng yên ở bên cạnh Tô Song Song, cũng không đưa tay ra đỡ cô, chuyện này anh nắm giữ cực kỳ tốt.

Tần Mặc cũng không có biểu lộ cảm xúc gì khác, cũng không thể nhìn ra có phải là anh đang tức giận hay không. Anh cứ bước từng bước một đi tới gần, tiến đến bên cạnh Tô Song Song, rất tự nhiên vươn tay ra ôm ngang người cô.

Tuy rằng Tô Song Song đang ngồi ở đó cam chịu, nhưng mà thân thể cô lại rất thành thực, rất tự giác vươn tay ra ôm lấy cổ Tần Mặc, cúi đầu làm dáng vẻ của một người đã làm chuyện gì sai lầm.

Tần Dật Hiên liêc nhìn Tần Mặc, giải thích một câu có chút yếu ớt: "Đầu gối trái cô ấy bị thương, người nọ tôi đã..."

"Tôi đã biết rõ mọi chuyện rồi..." Tần Mặc lạnh lùng nói ra mấy chữ, trực tiếp ôm  lấy Tô Song Song, xoay người, chân bước đi hướng về phía bệnh viện, tựa như không muốn cho Tần Dật Hiên nhìn thấy ngay cả bóng lưng của Tô Song Song.

Tô Song Song cũng muốn ngoan ngoãn, nhưng mà, chuyện xảy ra ngày hôm nay, thật sự không phải là do Tần Dật Hiên gây ra mà! Cô không thể quá bất công như vậy được! Tô Song Song dứt khoát làm cái chuyện ngược gió, giơ bàn tay của mình lên, lặng lẽ vẫy vẫy tay với Tần Dật Hiên.

Vốn dĩ Tần Dật Hiên đang yên lặng đứng ở  nơi đó, khi vừa nhìn thấy bàn tay nhỏ bé kia của Tô Song Song, trong nội tâm anh liền thấy ấm áp. Anh cố gắng nặn ra một nụ cười mang theo chút đắng chát, chỉ là đột nhiên anh suy nghĩ đến một điều gì đó, rồi ánh mắt anh chợt sáng lên, tựa như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó.

Tô Song Song đang co người nằm ở trong ngực của Tần Mặc. Cô cảm thấy trong chuyện này cô hoàn toàn không làm sai điều gì. Nhưng mà không biết lý do tại sao, cô lại có cảm giác chột dạ, cô lại bắt đầu ngọ nguậy nghịch mấy đầu ngón tay của mình, định mở miệng giải thích một chút cho Tần Mặc nghe.

Nhưng mà cô lại cảm thấy, nếu như mình giải thích, có khi ngược lại, lại càng gây nên sự nghi ngờ hơn. Hai người cứ như vậy, một mực trầm mặc cho đến lúc vào đến phòng khám của bác sĩ, để kiểm tra cho Tô Song Song. 

Vị bác sĩ kia vừa nhìn thấy cái đầu gối của Tô Song Song lại tím bầm như vậy, trong nháy mắt liền nổi giận, cũng không thèm quan tâm đến thân phận của Tần Mặc, liền gầm gào lên nói ầm ĩ một trận.

"Có phải là các người không còn cần đến cái chân này nữa rồi đúng không, nếu không tại sao lại để tình hình càng ngày càng nghiêm trọng như thế? Nếu như đã không cần cái chân này nữa thì có thể nói ra..., hiện tại tôi liền cắt luôn cái chân của cô ấy đi, còn hơn là cứ để hành hạ như thế này!"

Tô Song Song nghe hết câu nói cảm thấy hãi hùng khiếp vía một hồi. Trước  nay, Tần Mặc chưa từng bao giờ phải nghe người khác mắng mỏ như vậy! Cô chỉ sợ anh nổi giận, trong phút chốc lập tức giải quyết luôn vị bác sĩ này thì nguy mất.

Cô rụt cổ lại, cẩn thận từng ly từng tí, hướng cái nhìn về phía Tần Mặc, nhưng lại phát hiện thấy Tần Mặc chỉ cúi đầu, bộ dáng trông rất khiêm tốn ngồi yên nghe bác sĩ nói. Theo bản năng, Tô Song Song quay đầu thoáng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rõ ràng là mặt trời vẫn mọc lên từ phía đông kia mà!

Đột nhiên có một ý nghĩ nảy ra làm cho Tô Song Song có chút sợ hãi, chẳng lẽ là cô đã tam phen tứ bận làm cho Tần Mặc tức giận đến hồ đồ rồi sao? Lúc này, Tô Song Song cũng không còn rụt rè nữa, cô lôi kéo tay của Tần Mặc, bắt đầu rỉ rỉ rả rả, kể lại cho Tần Mặc nghe toàn bộ đầu đuôi chân tướng sự việc, vừa mới xảy ra sáng hôm nay.

Tần Mặc không hề lên tiếng, cứ ngồi lặng yên như vậy để nghe Tô Song Song giải thích toàn bộ sự việc đã phát sinh. Sau khi nghe xong, anh nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó nói lại một câu với vẻ cực kỳ thản nhiên: "Anh đã sớm biết chuyện này xảy ra như thế nào rồi."
Bình Luận (0)
Comment