Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 206

Editor: Mẹ Bầu

Ánh mắt của Tô Song Song chợt lóe lên, cho đến bây giờ cô vẫn không nghĩ ra, tại sao đột nhiên Âu Dương Minh lại gọi điện thoại tới để nói với cô chuyện này.

Tần Mặc đang đứng ở sau lưng Tô Song Song, đương nhiên anh nghe thấy rất rõ tiếng nói chuyện ở trong điện thoại, chân mày của anh vốn đang giản ra liền nhíu lại thật sâu như muốn dính chặt lại với nhau. Tần Mặc đưa tay ra cầm lấy chiếc điện thoại ở trong tay Tô Song Song đặt sang bên cạnh.

Theo bản năng Tô Song Song quay đầu lại nhìn Tần Mặc, trong ánh mắt của cô mang theo sự nghi ngờ. Tần Mặc buông vòng tay đang vây quanh Tô Song Song ra. Anh xoay người vừa đi lấy mấy cây nến, vừa nói: "Em không cần phải để ý đến chuyện này đâu, từ nhà họ Âu Dương cho đến nhà họ Tần, tất cả bọn họ đều không phải là người tốt."

Trong nháy mắt, Tô Song Song liền cảm thấy thoải mái, cảm thấy trong chuyện này, đa phần đều là do Âu Dương Minh đã dự định khích bác để ly gián.

Lại nói, hiện nay trên thế giới này, người mà cô cảm thấy có thể tin tưởng được nhất chính là Tần Mặc, nên cô không cần thiết phải để những lời nói không đâu của người khác, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người bọn họ.

Tô Song Song cúi đầu cười cười, đưa tay nhận lấy cây nến trong tay Tần Mặc, đang định đốt nến, đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề, liền quay đầu lại nhìn Tần Mặc: "A Mặc, chẳng phải bánh sinh nhật thường hay ăn vào buổi tối hay sao?"

"Để đến buổi tối thì anh sợ nó bị nguội lạnh mất." Tần Mặc đưa tay chọc nhẹ một cái vào chiếc bánh ngọt. Chiếc bánh ngọt vẫn còn ấm áp, phía trên do bị nóng quá nên bơ đã chảy ra, hơi dính dính vào đầu ngón tay. Tần Mặc đưa ngón tay có dính bơ lên trên miệng liếm liếm, bánh này nếu như mang bán thì kỹ thuật còn quá kém, nhưng được cái mùi vị vẫn có thể chấp nhận được

Tô Song Song vừa nghe thấy Tần Mặc nói..., mới đầu cô cũng không phản ứng kịp, phải một lát sau cô mới hiểu ra. Bởi vì trong lòng cô gấp gáp cho nên cũng đã quên làm lạnh phôi (*) chiếc bánh ngọt này để lau sạch bơ, cho nên đến lúc này, bơ trong chiếc bánh ngọt chảy ra cũng sắp thành biến thành một đống rồi.

(*) Phôi bánh ngọt: bánh ngọt (bánh ga tô) mới nướng xong, chưa có hình trang trí bằng kem hoặc hoa quả, chocolate lên

Tô Song Song khẩn trương xin lỗi, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  đầu ngón chân hơi co rúc lại một chút. Cô còn đang định nói thêm một vài câu để làm hòa hoãn bớt cái không khí lúng túng này một chút, thì đã nhìn thấy Tần Mặc ở đó đang liếm liếm đầu ngón tay của mình, gương mặt anh cực kỳ lạnh lùng, cực kỳ yêu nghiệt… 

Lúc này băng và lửa va chạm vào nhau, tương phản đến cực hạn. Trong nháy mắt Tô Song Song nhất thời có cảm giác trong óc mình nổ tung như một đóa hoa, cô nuốt nước miếng một cái, ngây ngô hỏi Tần Mặc một câu: "Anh ăn có ngon không?"

Tần Mặc nhướng cặp lông mày lên, không trả lời lại câu hỏi của Tô Song Song..., mà anh lại đưa tay chọc vào chỗ bơ trên bánh, sau đó nhét vào trong khóe miệng của Tô Song Song. Tô Song Song chưa kịp nói lời nào, còn đang ngơ ngác, theo phản xạ liền lập tức mút luôn chỗ bơ ở trên đầu ngón tay của Tần Mặc.

Tần Mặc cúi thấp đầu xuống, tầm mắt dính vào khóe miệng của Tô Song Song, nhìn cái đầu lưỡi màu hồng thỉnh thoảng lại vươn ra liếm lướt qua ngón tay của anh. Cổ họng Tần Mặc căng thẳng, giọng nói của anh hơi khàn khàn hỏi Tô Song Song một câu: "Song Song em có cảm thấy bản thân bị mập không?"

Tô Song Song sửng sốt một chút, khạc luôn ngón tay của Tần Mặc ra, liếm liếm bơ ở khóe miệng, chớp chớp đôi mắt, cúi đầu nhìn xuống một chút, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy mình bộ ngực vĩ đại của mình.

Cô cảm thấy chắc là bản thân mình cũng hơi bị mập, nếu không Tần Mặc cũng đã không hỏi cô một câu như thế. Tô Song Song có chút ngượng ngùng gật đầu một cái.

Tần Mặc đột nhiên bật cười, trực tiếp ôm lấy Tô Song Song, vác cô lên vai đi về phía phòng ngủ. Tô Song Song nhất thời luống cuống, quay đầu lại nhìn cái ót của Tần Mặc mà hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Nếu như em cảm thấy rằng em bị mập, anh liền giúp em vận động một chút." Tần Mặc gương mặt hồng nhưng tim không nhảy, nhưng Tô Song Song nghe thấy vậy mặt mũi lại đỏ rực lên. Cô nện cho Tần Mặc một quyền vào sau lưng, hét lớn: "Tần Mặc, anh đúng là đồ cầm thú!"

"Ừ!" Tần Mặc không hề phản bác, với những chuyện kiểu như thế này, anh anh cam nguyện làm cầm thú.

Lăn qua lăn lại một hồi như vậy, Tô Song Song đã hoàn toàn nghỉ cơm rồi, khi cô ngửi thấy hương vị ngọt ngào của cháo thì vẫn đang nằm ở trên giường. Tô Song Song cám ơn ông trời, cảm tạ cảm tạ Thượng Đế, rằng mình vẫn có thể sống được.

Cứ như vậy, suốt mấy ngày liền, Tô Song Song cùng Tần Mặc ngây ngốc ở chỗ này, không biết xấu hổ không chút thẹn thùng. Cuối cùng Tần Mặc bị Bạch Tiêu thúc giục, thật sự anh không có cách nào khác, mà lúc này đúng lúc ngày nghỉ của Tô Song Song cũng đã sắp kết thúc, cho nên hai người bọn họ liền trở về nhà.

Tần Mặc vừa mới xuống máy bay, ông nội Tần liền gọi điện thoại tới, chỉ cần nghe thấy một câu từ trong điện thoại, tâm tình của anh liền hết sức kích động. Tô Song Song ngồi ở bên cạnh Tần Mặc, cho nên cô nghe được hết nội dung đã nói ở trong điện thoại.

"Này nhóc thối, anh có em gái đấy!" Từ trong cổ họng, ông nội Tần trực tiếp hét lên một câu vọng tới đây, hết rống hét lại bắt đầu cười rộ lên, rõ ràng là ông nội Tần đang hết sức cao hứng.

Nhưng Tần Mặc lại nhíu mày. Ba mẹ anh đã qua đời từ lâu, từ chỗ nào anh lại được mọc ra thêm một người em gái như vậy. Trong nháy mắt, Tần Mặc nhận định không biết đây là thân thích của nhà nào, mặc dù anh không có hứng thú, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi một câu: "Người nhà ai vậy?"

"Cái gì mà người nhà ai, là em gái ruột của anh đấy!" Ông nội Tần quát lớn một câu, lại cười ha hả nói tiếp, chỉ có điều, giọng nói của ông nghe có chút hơi bị lúng túng: "Đúng vậy, đó là con gái riêng của ba ba anh đấy."

"!" Cho dù là Tần Mặc cũng bị sửng sốt một chút, anh hỏi ngược lại một câu: "Đã xác định chắc chắn chưa?"

"Đã làm giám định ADN, xác định chắc chắn rồi!" Mặc dù ông nội Tần vui vẻ, nhưng mà, dù sao chuyện ám muội như vậy, chỉ sợ đụng chạm đến sự chán ghét trong lòng Tần Mặc, cho nên trong giọng nói của ông rõ ràng không có sự hưng phấn như vừa mới rồi.

Tô Song Song ngồi ở bên cạnh, lúc này vừa nghe thấy nội dung câu chuyện trong điện thoại, cô sửng sốt lặng người đi một chút. Tô Song Song quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, thấy vẻ mặt của anh không có gì khác thường, cũng cảm thấy hơi yên tâm, nên đặt tay mình phủ lên trên tay của Tần Mặc. 

Tần Mặc cảm giác được sự mờ ám của Tô Song Song, thân thể anh vốn đang có chút căng thẳng liền thấy thư giãn hẳn ra. Anh quay đầu nhìn sang Tô Song Song gật đầu một cái, ý bảo cô không cần lo lắng.

"À..." Sau lúc kinh ngạc ban đầu, có thể nói, chuyện mình có thêm một người em gái nữa đối với Tần Mặc cũng chẳng có chút cảm giác nào.
Bình Luận (0)
Comment