Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 229.2

Editor: Mẹ Bầu

Tô Song Song rũ cặp mắt xuống, nói lầu bầu "Không phải, em chỉ bị cảm chút thôi!"

"Đừng có nói dối anh! Nói, em đang ở đâu!" Tần Dật Hiên nhất thời cao giọng nói của mình lên, vừa nói, vừa đứng bật dậy, ngay cả áo khoác cũng không  kịp cầm lấy đã vội vã đi ra ngoài.

"Thật sự không phải vậy mà..."  Tần Dật Hiên không để cho Tô Song Song nói hết câu, gầm lên một tiếng giận dữ: "Rốt cuộc em đang ở tại nơi nào? Trời  đã tối như thế này rồi, em ở một mình bên ngoài như vậy, nếu lỡ bị xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"

Tô Song Song bị Tần Dật Hiên rống hét như vậy chợt sửng sốt, có người thân quan tâm săn sóc như vậy, cô vốn không được cứng rắn như bên ngoài trong nháy mắt liền suy sụp xuống.

Tô Song Song không muốn khóc, nhưng mà nước mắt kia lại cứ thế chảy ra, tựa như không phải là của cô, tiếng thút thít nho nhỏ dần dần trở thành tiếng gào khóc lớn hơn.

Thật ra thì, Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song khóc thương tâm như vậy, cũng rất luống cuống. Anh cố gắng đè nén lại cảm xúc để cho giọng nói của mình  vẫn nhẹ nhàng, hỏi tiếp: "Song Song, em nói cho anh biết em đang ở chỗ nào? Buổi tối em ở bên ngoài một mình như vậy là quá nguy hiểm!"

Tần Dật Hiên vừa mới nói xong, đèn đường trên đỉnh đầu Tô Song Song liền lập lòe như phối hợp với tình cảnh xung quanh. Tô Song Song vốn nhát gan, lập tức liền thấy sợ hãi, nhìn chung quanh sau đó báo địa chỉ.

Tần Dật Hiên nghe Tô Song Song nói cô đang ở tại nơi nào, nhìn lại thời gian một chút, liền thở phào nhẹ nhõm. Đường đến đó không xa, nếu như lái xe đến sợ làm trễ nải thời gian,  anh dứt khoát sải chân chạy bộ đến, đoán chừng nếu như anh chạy nhanh, ước chừng đi đến đó khoảng chừng hết mười phút đồng hồ.

Tần Dật Hiên vừa chạy vừa nói chuyện như dỗ dành qua điện thoại với Tô Song Song, khi nói chuyện không dám để đứt đoạn một câu. Anh căn bản không dám cúp điện thoại, chỉ sợ nếu như điện thoại bị cắt đứt, sẽ không thể liên lạc được Tô Song Song nữa.

Trong lòng Tô Song Song đang khó chịu, nghe Tần Dật Hiên nói những lời dỗ dành như khi cô còn bé,  trong lòng càng thấy tủi thân hơn. Nếu như không có ai quan tâm đến cô, thì cô có thể còn có thể gắng gượng chống đỡ, nhưng là một khi có người ân cần hỏi han, thì cô không thể nào kiên cường nổi nữa.

Nhất là từ hồi còn nhỏ, mỗi khi cô khóc nhè thì đều được anh trai của mình dỗ dành, cho nên cô không có cách nào giả vờ kiên cường được.

Hai người bọn họ nói chuyện với nhau câu được câu chăng. Qua những lời kể lại từ trong miệng Tô Song Song nói ra, Tần Dật Hiên cũng đã hiểu đại khái được câu chuyện. Thật ra thì trong lòng anh không tin tưởng lắm về chuyện Tần Mặc ngoại tình. Nhưng đối với chuyện Tần Mặc cứ để mặc kệ cho Tô Song Song chạy loạn một mình ở bên ngoài như vậy thì Tần Dật Hiên rất tức giận căm phẫn.

Đã hơn tám giờ, trời lúc này đã tối đen rồi. Giữa đêm tối mùa đông như thế này, cho dù không xui xẻo gặp phải kẻ cướp gì đó, nhưng nếu như Tô Song Song cứ ngồi ở bên ngoài đến quá nửa đêm như vậy, thì cũng sẽ bị bệnh.

Nhưng mà cho đến bây giờ Tần Mặc lại vẫn có thể không chịu đi tìm Tô Song Song như vậy…

Tần Mặc vẫn cúi đầu nhìn sang vị trí của Tô Song Song, thấy cô dừng lại, nhíu mày một cái, không cần hỏi cũng biết nhất định là cô đang tìm một chỗ để ngồi xuống rồi.

Mặc dù anh còn chưa nghĩ ra sẽ phải nói với Tô Song Song như thế nào, nhưng lại cũng không dám trì hoãn thêm nữa. Nếu không giữa đêm tối trời lạnh như thế này, Tô Song Song lại tùy tiện ngồi xuống ở ven đường như vậy, khẳng định sẽ rất lạnh.

Tần Mặc nhìn khoảng cách không xa, liền sải bước đi về phía bên Tô Song Song, vừa đi vừa nghĩ sẽ phải giải thích thế nào để có thể làm cho Tô Song Song chịu nghe.

Tần Dật Hiên thở hổn hển chạy tới nơi. Khi nhìn thấy Tô Song Song đang ngồi ở trên ghế khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, hai bàn tay đang buông thõng xuống ở bên người liền bắt đầu nắm thành quyền, siết lại thật chặt, phát ra tiếng kêu "lách cách lách cách".

Tần Dật Hiên hít một hơi thật sâu, đi chậm lại bước dần tới. Chờ đến lúc đi tới bên cạnh Tô Song Song, anh liền nửa ngồi xổm xuống, ngửa đầu lên nhìn chăm chú vào cặp mắt đã sưng đỏ mọng lên vì khóc của Tô Song Song.

Anh cố ép buộc mình bật cười, dịu dàng dỗ dành cô, nói giống như khi cô còn bé vậy: "Vị tiểu thư này tương lai là một trong Bắc Đẩu Thất tinh ở trong truyện tranh manga đây mà, đã có chuyện gì xảy ra với con vậy! Tại sao lại ở chỗ này khóc như hoa lê đẫm mưa vậy?" (*)

(*) Lê hoa đái vũ: Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Giống như hoa lê đọng sương sớm. Câu nói này nguyên gốc được trích từ câu " Lê hoa nhất chi xuân đái vũ" trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị: 

“Ngọc dung tịch mịch lệ lan can

Lê hoa nhất chi xuân đái vũ”

Dịch nghĩa: “Mặt ngọc cô đơn nước mắt rơi. 

Giống như hoa lê đọng sương sớm”

Hai câu thơ này Bạch Cư Dị miêu tả vẻ đẹp của Dương Quý phi khi rơi lệ. Sau này câu thành ngữ thường được dùng để miêu tả vẻ đẹp kiều diễm của người con gái đẹp khi khóc.

Tô Song Song vừa nghe thấy bốn chữ Bắc Đẩu Thất tinh kia, nhớ tới chuyện xấu hổ khi còn nhỏ, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Dật Hiên, đột nhiên nhìn thấy anh giả vờ làm mặt quỷ, không nhịn được liền bật phá lên cười hì hì một tiếng.

"Anh trai..." Ngay sau đó Tô Song Song lại kêu một tiếng buồn buồn, nhớ tới cảnh Tần Mặc và người phụ nữ kia quấn quít ở chung một chỗ, đến bây giờ vẫn không thấy để ý đến sự thương tâm của mình, nhất thời càng cảm thấy bản thân mình thêm uất ức, ánh mắt lại đỏ lên.

Tần Dật Hiên lúc trước nhìn thấy Tô Song Song cười, đã thở phào nhẹ nhỏm, không nghĩ tới cô lại chỉ duy trì nụ cười kia được không đến một phút, liền sau đó lại đã muốn khóc, Tần Dật Hiên cũng có một chút luống cuống.

Anh trực tiếp ôm Tô Song Song vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô, dịu dàng hỏi: "Rốt cuộc chuyện là thế nào? Tại sao lại làm cho cô nhóc ngu ngốc này của anh lại khóc thương tâm đến như vậy? Nói đi nào! Ai đã bắt nạt em vậy, nói đi để người anh trai này sẽ báo thù cho em!"

Trước kia Tần Dật Hiên tuyệt đối sẽ không chủ động nói ra hai chữ anh trai như vậy, nhưng mà hôm nay, vì có thể được dựa vào gần Tô Song Song, anh chỉ có thể thỏa hiệp, diễn xuất thật tốt nhân vật anh trai của mình.

Tô Song Song hít mũi một cái, mới vừa rồi cô khóc đến mơ mơ màng màng, liên tục oán giận Tần Mặc không tốt. Nhưng vào lúc này cô đã hơi tỉnh táo lại, lại cảm giác mình ở trước mặt Tần Dật Hiên mà lại khóc thành như vậy, thì có có vẻ chuyện bé xé ra to quá.

Tô Song Song lầu bầu một câu: "Không có chuyện gì lớn đâu..." Cô đang muốn lui từ trong ngực Tần Dật Hiên ra ngoài, thì nghe thấy từ cách đó không xa truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Buông tay!"

Giọng nói này Tô Song Song nghe đã quen thuộc, nhưng mà vào lúc này ở tại nơi đây, trong tình cảnh này, nghe thấy giọng nói đó của anh, thân thể Tô Song Song chợt cứng đờ, có một loại cảm giác xấu xông lên đầu.
Bình Luận (0)
Comment